Nhấn Chìm - 9

[Mẹ biết bạn con gặp chuyện không may, cũng hiểu con đau lòng. Nhưng hôn lễ của con và Tiểu Trì cũng sắp tới rồi, chuyện đại sự của đời mình con vẫn nên gắng gượng lên. Bạn con bên đó có bác sĩ và y tá chăm sóc, không có chuyện gì đâu.]
 
Bà ấy gọi đến để khuyên nhủ tôi:
 
[Tiểu Trì mấy ngày nay vừa lo chuyện công ty, vừa lo chuẩn bị hôn lễ, còn phải chạy qua chạy lại bệnh viện, cả người gầy sọp đi rồi.]
 
Nếu mẹ tôi không nhắc, có lẽ tôi cũng quên mất.
 
Sắp đến ngày cưới của tôi và Diệp Trì rồi.
 
Giọng mẹ tôi thu hút sự chú ý của hai người bên cầu thang.
 
Diệp Trì đột ngột thay đổi sắc mặt, vội vàng bước về phía tôi.
 
Hắn nắm chặt tay tôi, có lẽ ánh mắt lạnh lùng của tôi khiến hắn hoảng loạn, bối rối há miệng nhưng mãi không thể thốt ra lời.
 
“Diệp Trì, anh cũng không muốn kết hôn với tôi, đúng không?” Tôi bình tĩnh hỏi.
 
“Nặc Nặc, em nói gì vậy?”
 
Đầu dây bên kia mẹ tôi có vẻ ngạc nhiên: [Con đang nói chuyện với Tiểu Trì à? Đừng nói bậy, sao nó lại không muốn cưới con chứ? Hai đứa bên nhau bao năm rồi…]
 
Diệp Trì vô thức siết chặt tay tôi, giọng nghẹn lại: “Không phải vậy…”
 
Đúng lúc này, điện thoại bệnh viện gọi đến, tim tôi chùng xuống, vội vàng bắt máy.
 
[Là người nhà của Nhan Ngữ phải không? Hiện tại tình hình của cô ấy rất nguy kịch, xin hãy mau chóng…]
 
Lời nói bên đầu dây kia xác nhận linh cảm của tôi.
 
Nhan Ngữ đã bị báo nguy kịch hai lần.
 
Lần này, là lần thứ ba.
 
18.
 
Trước mắt tôi tối sầm lại.
 
Đất trời quay cuồng.
 
Lồng ngực tôi nặng trĩu, không thể thở nổi.
 
Tôi quay người, cố gắng bước đi, nhưng loạng choạng rồi ngã xuống.
 
Hóa ra, tôi không mạnh mẽ như mình tưởng.
Tôi đã ngất đi.
 
Tôi đã cố gắng đến thế, muốn chờ Nhan Ngữ tỉnh lại, muốn trở thành chỗ dựa cho cô ấy.
 
Nhưng ngay lúc cô ấy cần tôi nhất, tôi lại gục ngã.
 
 
Khi tỉnh dậy, khung cảnh quen thuộc hiện ra trước mắt.
 
Tôi không còn ở bệnh viện nữa.
 
Tôi đã bị đưa về nhà.
 
Tôi xuống giường, ngay khi bàn chân chạm đất mới nhận ra đôi chân mình không còn chút sức lực, suýt nữa ngã quỵ.
 
Tôi mở cửa, muốn rời đi.
 
Diệp Trì ôm chặt lấy tôi, vòng tay siết chặt như muốn giam cầm tôi lại.
 
“Em bị kiệt sức rồi, Trình Nặc, em xem em gầy thành bộ dạng gì thế này? Nếu cứ tiếp tục như vậy, em sẽ đột tử mất.”
 
Tôi chỉ hỏi hắn:
 
“Nhan Ngữ sao rồi? Cô ấy ổn chứ?”
 
Hắn không trả lời.
 
Tôi hỏi lại lần nữa:
 
“Cô ấy không sao, đúng không?”
 
Diệp Trì khẽ đáp: “Cô ấy không sao nữa rồi, đã được cấp cứu kịp thời. Đợi em khỏe lại, anh sẽ đưa em đi gặp cô ấy.”
 
Tôi lắc đầu.
 
Nhưng Diệp Trì làm như không nghe thấy, kiên quyết giam tôi trong nhà.
 
Điện thoại và máy tính của tôi bị lấy đi.
 
Tất cả mọi thứ có thể kết nối với thế giới bên ngoài đều bị tước đoạt.
 
Như một hình thức giam lỏng trá hình.
 
Diệp Trì gác lại công việc, thậm chí không đến công ty, ngày đêm ở bên chăm sóc tôi.
 
Hắn nấu ăn cho tôi, nhưng tôi không có khẩu vị, không chịu ăn.
 
Hắn dỗ dành rất lâu mà tôi vẫn không động đũa.
Cuối cùng hắn nhìn tôi chằm chằm, nhẹ giọng nói: “Đợi em khỏe lại, anh sẽ đưa em đi gặp Nhan Ngữ.”
 
Vì câu nói đó, tôi bắt đầu ăn uống trở lại.
 
Hắn tắm cho tôi, ngón tay chạm lên từng đốt xương lộ ra vì tôi quá gầy, ánh mắt hắn trở nên u ám.
 
“Chỉ vì một người phụ nữ, em tự hành hạ bản thân đến mức này.”
 
“Nặc Nặc, hôm nay vốn dĩ là ngày cưới của chúng ta.”
 
“Nhưng sức khỏe em quá tệ, anh sợ em không chịu nổi.”
 
“Đợi em hồi phục, anh sẽ bù đắp cho em.”
 
Tôi không nói gì.
 
Hắn dùng khăn tắm quấn tôi lại, bế lên giường.
Sau đó cúi xuống, hôn lên mí mắt, chóp mũi, bờ vai và xương quai xanh của tôi.
 
“Em trách anh, đúng không? Anh xin lỗi, chuyện đó…sau này sẽ không bao giờ xảy ra nữa…”
 
Tôi để mặc hắn muốn làm gì thì làm.
 
Ngoại trừ Nhan Ngữ, mọi thứ khác trên đời đều không khiến tôi bận tâm.
 
Diệp Trì im lặng.
 
Một lúc sau, hắn đeo một sợi dây chuyền lên cổ tôi.
 
“Dây của hạt phong thủy đã bị mòn, anh nhờ người sửa thành dây chuyền.”
 
“Trình Nặc, rồi mọi thứ sẽ ổn cả thôi.”
 
Có lẽ ngay cả Diệp Trì cũng không chịu nổi dáng vẻ tiều tụy của tôi.
 
Hắn gọi mẹ tôi đến và nói với bà về chuyện tôi bị sảy thai.
 
Vừa nhìn thấy tôi, mắt bà đỏ hoe.
 
“Con làm sao mà tự đày đọa mình thành thế này chứ…Con như vậy mẹ đau lòng lắm con có biết không? Con còn trẻ, chỉ cần dưỡng tốt cơ thể, sau này vẫn có thể sinh con mà.”
 
“Mẹ biết con để ý cô gái kia, mẹ đã nói chuyện với cô ta rồi, cô ta hứa sẽ không tìm Diệp Trì nữa, Diệp Trì cũng đã nói rõ sẽ không qua lại với cô ta nữa.”
 
“Nặc Nặc, con ngoan lắm, nghe lời mẹ, được không?”
 
Bà dùng giọng điệu cầu khẩn.
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo