Chương 3: Tin tức
Thôn Kiều Tây là thôn lớn, dân số nhiều gấp ba lần thôn Kiều Đông, mà hộ nào trong thôn Kiều Tây đều xây nhà tầng để cho thuê, người bên ngoài đến thuê phòng tăng vọt nên người thôn Kiều Tây lại càng nhiều hơn.
Nhà có danh tiếng tại thôn Kiều Tây là nhà họ Lưu, 2/3 dân số trong thôn đều là họ Lưu, nên từ đường nhà họ Lưu cũng hoành tráng hơn những nhà khác trong thôn.
Ngày thứ hai khi Trần Kim quay về, cô nhận được điện thoại của ông nội, kêu cô trưa mai nhất định phải qua đó ăn cơm, còn cố ý nhắc người bố dạy học tại Đại học Sư phạm của tỉnh cũng về, nói rằng người một nhà phải thường xuyên liên hệ thì mới tình cảm.
Chẳng trách cậu cả của cô lần nào nhắc đến ông nội đều gọi "lão già khọm " lần đó, sống đến ngần đấy tuổi rồi, mở mồm nói mà không nghĩ.
Năm nay cô đã 20 tuổi rồi, đâu phải 2 tuổi đâu mà đòi bố làm quái gì? Thần kinh thì đi chữa đi!
Trong nhà không đủ tiền để trang trí, Trần Kim cũng không còn bận việc gì nên nằm dài ở nhà một ngày. Ngày hôm sau, cô thay đại một bộ quần áo thể thao rồi đi ra ngoài.
Chờ xe ở đây cũng không lâu, lúc đầu cô muốn tự đạp xe đến, nhưng cậu ba nói rằng trời nóng, muốn chạy xe máy đưa cô đi. Chiếc xe gắn máy màu đỏ, trông ù ịch, khi nổ máy kêu ‘rầm rầm rầm’, có lần cô không cẩn thận đụng phải bô xe vừa mới ngừng, bị bỏng đau đến nỗi nhăn cả mặt.
Nhìn cô đi ra với hai tay trống trơn, cậu ba trước giờ luôn chân chất, hiền lành nói: “Đi lấy thùng sữa bò, không thì mua chút hoa quả gì đó đi. Đi tay không thì trông đại đại lắm.”
Trần Kim nhìn quần áo của mình, sao đâu, cô thấy đẹp mà.
Nhưng cô không lay chuyển được cậu ba, chỉ có thể quay vào trong quán tạp hóa nhà lấy một thùng sữa bò ra. Trần Kim thấy cậu ba muốn đưa tay ra cầm hộ, cô né vội: "Con ôm được."
Thấy cậu ba không còn cố chấp muốn buộc thùng sữa bò vào đuôi xe nữa, cô thầm thở phào một hơi.
Vùng nông thôn quanh thành phố Phủ Châu của tỉnh Nam có rất ít ruộng, chủ yếu trồng rau dưa và hoa quả, thu hoạch rồi đem bán vào nội thành, kiếm được nhiều tiền hơn trồng lương thực. Họ đi từ thôn Kiều Đông tới, hai bên đường cái có mấy vườn trái cây và vườn rau cỡ lớn, còn có cả ao cá.
Không đùa chứ, với nhiệt độ tháng Bảy này, ra ngoài phơi một ngày thôi là thành chó thui mất. Trần Kim ngồi sau xe gắn máy vẫn còn che được cái mặt, nhưng gió nóng thổi vù vù vẫn vuốt mặt cô không trượt pha nào. Cô thầm nghĩ mở đại hội thôn trong cái thời tiết này, chẳng biết trưởng thôn bên đấy nghĩ như thế nào nữa. Nếu đổi lại là thôn Kiều Đông... Được rồi, trưởng thôn của bên này… Tóm lại, cả nhà cô chẳng có ai ngu ngốc như thế cả.
Cô còn có thể tưởng tượng đến dáng vẻ và giọng điệu đầy vẻ vênh váo của bên nội: "Chuyện gì mà không đợi lúc trời muộn, tắt nắng rồi ấy, hẵng nói, hẵng làm đi!"
Xe dừng ở cửa thôn Kiều Tây, Trần Kim một tay xách sữa bò, một tay bung dù: "Cậu ba, lúc về con đi xe buýt là được rồi. Cậu về trước đi."
Cậu ba gật đầu, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, chờ đến khi cô đi được mấy bước rồi vẫn gọi cô quay lại, dặn dò vài câu thấm thía: "Nếu đến nhà ông nội mà không muốn nói chuyện thì thôi khỏi nói là được. Đừng học cậu cả của con, động chút là mắng ‘Đồ điên’ nhé. Được rồi, đi đi."
Trần Kim: "... À vâng."
Bây giờ mà nói không học theo thì cũng khó. Suốt 7 năm từ năm 1980 đến năm 1987, cậu cả nhà cô dẫn đám thanh niên trai tráng đến đặc khu miền Nam để làm việc và để dễ dàng hòa nhập nên cũng học theo cách nói năng ở nơi đó, từ đó về sau thì đúng là không thể cản nổi, theo đó mà câu cửa miệng mắng người biến từ ‘thằng đần’ đã biến này ‘cái thứ mèo mả gà đồng’.
Ban đầu, người bị nhiễm theo cậu cả chỉ có mỗi anh họ và chị họ bên nhà cậu cả, nhưng cô thì ngày nào cũng chạy theo anh họ và chị họ, dần dà cũng bị nhiễm theo. Chẳng qua đám anh chị họ không vội để phát huy với đám người bên nhà thông gia, nên xét ra, cô giống như đệ tử thân truyền hay nói mấy lời cửa miệng giống cậu cả hơn.
Nhìn theo cậu ba quay xe đi xa, nhìn trái rồi nhìn phải, đi đến đống rác gần đầu thôn, quăng thẳng ‘thùng sữa bò’ trong tay, thùng giấy nhẹ tênh khẽ rơi xuống ‘bộp’ một cái.
Không phải là cô có thành kiến gì đâu, nhưng vệ sinh môi trường bên này này đúng là khiến người ta đáng lo ngại. Rác rưởi thì vứt lung tung, rãnh thoát nước bị chặn hôi rình cả lên, nhà cửa trong thôn xây dựng chẳng có chút mỹ quan nào. Người cũng y chang cái môi trường này.
Trời, cô vừa mới bước vào thôn, mấy bà thím ở ngay bên cạnh nhà ông nội lập tức chỉ trỏ cô, tụm năm túm ba ghé lại rỉ tai nhau.
"Ông nội ơi, sữa này!!!" Trần Kim vừa vào nhà đã gọi ầm lên, về phần mấy người họ hàng khác ở trong phòng khách, cô chỉ gật đầu rồi lướt qua. Ông nội có 4 người con trai, 3 người con gái, chỉ riêng họ hàng mà mấy người con này mang về tham gia cỗ chạp, chưa nói đến cô dì chú bác thì đã có cả đống anh chị em họ, vẫn còn khá nhiều người chưa thành gia lập thất, một năm không thấy mặt được mấy lần, nên cô còn chẳng phân biệt được ai với ai.
Về phần bốn người nhà bố cô đang ngồi trên ghế sofa kia, cô càng lười để tâm đến.
Còn có người hỏi sao cô lại đi tay không đến, cô không trả lời mà hỏi lại: "Mấy đứa con đã đi làm ở nhà cô kia kìa, đã mua được đồ gì tốt chưa? Lấy ra cho mọi người cùng xem nào.”
Cô còn chưa đi làm đâu, bình thường cũng chẳng tiêu tiền nhà họ Lưu của bọn họ, hiếu kính lễ vật cho bọn họ làm gì chứ. Cô đến đã là nể mặt lắm rồi, mua mua mua, mua cái cục cứt đây này.
Cái thái độ "không coi ai ra gì" này của cô cũng nổi tiếng trong đám họ hàng bên nội. Nhưng mọi người coi như vẫn biết điều, biết rằng cô không ưa bọn họ nên cũng chẳng buồn làm thân.
Nhưng lần này thì khác. Sáng nay trong thôn mở đại hội,nên trưởng thôn có ý muốn mọi người dọn dẹp vệ sinh thôn trong khoảng thời gian này cho sạch sẽ, còn nhắc đến chuyện thật sự sắp xây dựng vườn công nghiệp.
Mặc dù vẫn chưa có thông tin chính thức, nhưng lúc này tất cả mọi người đều hừng hực khí thế. Ai nấy cũng nghĩ, nếu như giải tỏa thì nhà mình sẽ được bao nhiêu tiền.
Về phần tranh thủ thời gian nào để xây nhà ý hả? Rất ít người nghĩ đến, bốn năm trước, tin tức chính phủ muốn xây dựng vườn công nghiệp tại thôn Kiều Tây đã bắt đầu truyền đi. Trong bốn năm, những nhà có thể xây thì đều đã xây gần hết cả rồi, còn những nhà không xây, thì là do không có tiền, thực sự không thể xây xong hết.
Còn phải hỏi, nhìn cái đám họ hàng đến sớm để nghe nội dung của đại hội kia kìa, tiền còn chưa cầm đến tay đã nghĩ đến chuyện đề phòng Trần Kim đến đòi tiền ông cụ.
"Trần Kim, ông nội đã kêu em dời hộ khẩu đi rồi, thừa lúc bây giờ vẫn chưa quy định chặt chẽ về việc dời hộ khẩu, em nên tranh thủ mà làm đi. Sau này còn được chia thêm chút phí đầu người đó."
Trần Kim liếc nhìn người đang nói chuyện, thoạt nhìn không quen mấy, có vẻ như là anh họ của bác bên nội.
Cô biết rõ, nhà cửa và đất đai của gia đình này đều ở trong tay của ông bà nội cô, chưa nói đến ba gia đình gồm một người cô, hai người chú, cộng thêm bố cô là bốn nhà. Bốn gia đình cộng lại thì có không ít người, 3 cô chú của cô cũng đã có cháu trai và cháu trai nên càng nhiều thêm. Đừng có thấy vẻ anh em thân thiết hiện giờ của bọn họ, nếu như thật sự giải tỏa, những người này khéo có khi còn làm ầm cả lên.
Có khả năng bố cô và mẹ kế cũng sẽ không thèm đóng kịch, mà tham gia tranh giành, nhưng chắc chắn không vui vẻ gì cho coi.
"Em sợ nếu như em thật sự về đây, khéo sau này anh phải khóc vì lại có thêm một người cùng tranh giành tài sản đó."
Trần Kim vừa mới nói xong, nụ cười trên mặt mấy người bậc cha chú lập tức nhạt đi mấy phần.
Bọn họ mặc dù vui vì giải tỏa là sẽ lấy được tiền, nhưng số tiền này đâu có nhiều nhặn gì lắm, nếu như chia cho nhiều người, vậy thì chẳng phải khi chia đến tay mình sẽ ít đi nhiều sao?
Nhìn xem, bốn ngôi nhà cao năm tầng của gia đình họ, thật ra còn chẳng bằng những gia đình chỉ có một nhà nhưng ít người. Hơn nữa, trong lòng những người này cũng có suy tính như: Khi xây nhà, tôi bỏ tiền và bỏ sức, hoặc tôi là con cháu trưởng, tôi phải được chia nhiều hơn; tôi đóng góp cho gia đình nhiều nhất, kiểu gì tôi cũng phải được nhiều hơn chứ; hàng ngày tôi chăm bố mẹ ở nhà nhiều nhất, hẳn phải chia cho tôi phần nhiều hơn mới được; gia đình có bốn ngôi nhà, chia cho bốn anh em là vừa đẹp…
Những người này đều không hề nói ra suy nghĩ trong lòng mình, nhưng Trần Kim chỉ cần nhìn vẻ mặt của bọn họ cũng đủ biết sau này sẽ không thiếu cảnh tượng náo nhiệt rồi.
Lúc này, cuối cùng ông cụ Lưu lên tiếng, bĩu môi nhìn đám con cháu của mình, trầm giọng nói: "Khi tiền giải tỏa đến tay, những người nên có phần đều sẽ có phần tương ứng." Rồi lại liếc nhìn Trần Kim đang ngồi trên băng ghế nhỏ, bóc hộp bánh bích quy: "Chỉ cần là con cháu của nhà họ Lưu ta, đều sẽ không thiếu."
"Tiểu Kim cũng vậy."
Trần Kim vui vẻ, giả vờ không hiểu câu nói cố tình nhấn mạnh "chỉ cần là con cháu của nhà họ Lưu" kia của ông cụ, cười hì hì đáp lại: "Vậy con cảm ơn ông trước nha."
Dáng vẻ không hề khách khí này của cô thu được cả giỏ ánh mắt khinh thường. Nhưng Trần Kim là ai cơ chứ, chẳng hề quan tâm, thản nhiên ăn bánh quy, lại còn nhờ bà cụ Lưu lấy nước uống. Chẳng giống với đám con cháu hiếu thuận khác kia, bọn họ thi nhau đem đồ ăn đến trước mặt bà cụ Lưu, cô thì lại là chờ bà cụ Lưu đưa đến tận mặt cho cô.
Lưu Thời Sênh thấy ngứa mắt, muốn mở miệng dạy dỗ, lại bị vợ là Giang Tử Quân kéo lại, nhỏ giọng nói: "Bố mẹ anh nuông chiều ra đấy, anh bớt cái mồm lại." Rồi quay đầu nhìn về phía con trai và con gái của mình, ánh mắt như cảnh cáo bọn họ không được học theo Trần Kim.
Sau khi Lưu Thời Sinh ly hôn, Giang Tử Quân mới chung sống với ông ta, tự nhận là không có lỗi với Trần Kim, nhưng hễ là về quê gặp phải, cả hai bên đều ngầm hiểu mà chẳng ai chào hỏi ai.
Hai vợ chồng bọn họ đều là giáo viên dạy ở trường Đại học, thu thập bình thường cũng tốt, nhưng muốn nâng cao mức sống hơn thì khá khó khăn. Nhà mẹ của bà ta cũng không mấy khá giả, mà tiền thuê nhà thu được của bố mẹ chồng cũng không nhiều hơn nhà bọn họ là bao, nên bọn họ cũng không nhận được quá nhiều sự ủng hộ. Nhưng bây giờ trong thôn đang có tin tức sắp giải toả, bốn căn nhà cũ cho thuê ở quê này, thêm cả ruộng đồng ở trong thôn, cộng lại hẳn là có thể nhận được vài trăm vạn. Không cần nhiều, chỉ cần chia cho bọn họ hai, ba mươi vạn thôi là đã đủ để gia đình nhỏ bọn họ đổi sang một căn nhà lớn rồi.
Thành phố Phủ Châu là tỉnh lị thuộc tỉnh Nam, giá nhà ở trung tâm thành phố tăng theo từng năm. Nhờ vào sự thuận lợi của thời đại, bọn họ mới mua được một căn nhà rộng 40 mét vuông.
Hiện giờ tất cả mọi người đều có xu hướng đưa con ra nước ngoài để đào tạo chuyên sâu, nếu như được chia phần nhiều từ tiền giải tỏa, bọn họ cũng có dự định đưa con cái đi du học.
Ông cụ Lưu hỏi Trần Kim đã tốt nghiệp thì đi làm việc được phân đến cơ quan nào, Trần Kim nói rằng vẫn chưa biết.
"Vậy con phải suy nghĩ thật kỹ, kết nối với các giảng viên và lãnh đạo của trường học, có thể làm việc tại cơ quan nào tốt thì cứ làm tại đó. Căn nhà của con ở thôn Kiều Đông kia, tìm người mà giúp trông coi thu tiền, như vậy vẫn còn chút thu nhập, đủ để con chi tiêu." Ông cụ Lưu còn vui tươi hớn hở, nói: "Nếu như con được phân đến một cơ quan tốt, ông nội sẽ mua nhà ở trung tâm thành phố cho con."
Ông cụ Lưu vừa mới nói vậy, mấy người vừa nãy liếc mắt không hài lòng với Trần Kim lập tức không nhịn được mà phải lên tiếng, mất hứng nói: "Lẽ nào bọn con không được làm ở cơ quan tốt thì ông nội không mua nhà ở trong thành phố cho bọn con sao?"
Tâm trạng của ông cụ Lưu rất vui vẻ, vung tay lên: "Mua, mua hết."
Ba đứa của nhà cô họ cười vui vẻ đến nỗi híp cả mắt, còn đám con cháu bên nhà chú bác thì lại không hài lòng lắm: Vì sao lại chia cả cho đám anh chị họ bên nhà cô chứ, lại còn cả Trần Kim nữa, đều chẳng mang họ Lưu, thường ngày gọi còn không đến, bây giờ có chuyện tốt là sán lại gần.
Nhưng dù bọn họ có bất mãn thì cũng chẳng có ích gì. Tuy Trần Kim vừa mới ra đời chưa được bao lâu, bố mẹ thì ly hôn, sống ở thôn Kiều Đông, quan hệ với người trong nhà cũng khá lãnh đạm, nhưng Trần Kim lại học giỏi, cả nhà họ Lưu chỉ có mỗi mình cô học ở trường đại học tốt nhất, ông cụ Lưu cảm thấy cô rất có chí tiến thủ, sau này có thể được phân đến cơ quan lớn, có tiền đồ.
Cho dù hiện giờ cũng có vài trường hợp tốt nghiệp Đại học rồi nhưng vẫn chưa tìm được một công việc tốt, nhưng những người thế hệ trước luôn là như vậy, cảm thấy người có học luôn hơn người khác một bậc.
Mọi người nhìn Trần Kim, lại nghĩ đến hai đứa con của Lưu Thời Sênh và Giang Tử Quân, con gái học tại Đại học Sư phạm, con trai học Đại học Y, trước mắt đều đã học xong năm nhất Đại học, ai mà biết ông cụ sẽ phân chia bất công cho nhà họ hay không?
Trong phòng khách rộng rãi, mỗi người một suy nghĩ khác nhau, chỉ có Trần Kim là thản nhiên, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.
Không bao lâu sau, người từ đầu thôn đi đến, đã có mấy nhà đi chung, họ đến thông báo tới từ đường ăn cơm.
Trần Kim hòa lẫn trong đám người, nghe thấy tin tức liên quan đến việc giải tỏa.
"Lần này giải tỏa thật sao?"
"Tôi thấy 80% là thật rồi, cô không thấy cuối tuần này có mấy nhóm người dạo quanh đây sao, đó là để mở cơ quan xe buýt đó."
"Bên phía Đông cũng có người mang theo đồ đo đạc đó, chắc chắn không sai đâu."
"Thông tin này còn một ngày chưa xác nhận, thì tôi vẫn bồi hồi ngày đó."
"Bồi hồi cái gì? Lại là chuyện đối tượng của Bảo Nguyên nhà cô đó à? Cho dù không có giải tỏa thì bây giờ nhà cô cũng thu được khối tiền thuê nhà đấy thôi, tôi thấy ấy à, con gái nhà cô cũng gớm phết đấy."
"Ôi trời ơi phủi phui cái mồm, cái gì mà dù không giải tỏa chứ? Chắc chắn phải giải tỏa! Lát nữa tôi phải thắp thêm vài nén hương cho tổ tiên. Việc này ấy à, phải thuận lợi mới được!"
"Đúng đúng đúng, tôi nói sai rồi, phủi phui cái mồm, tổ tông phù hộ, nhất định phải giải tỏa đó."
Tiền còn chưa đến tay, nhưng mấy người này đã bắt đầu lên kế hoạch dùng số tiền đó ra sao, Trần Kim cảm thấy khá là thú vị. Nếu như giải tỏa thật, kiểu gì cô cũng phải chăm chạy đến thôn Kiều Tây hơn, chắc chắn có thể hóng chuyện vui mỗi ngày.
"Ôi." Có người chen chúc, đụng phải cánh tay của cô.
Trần Kim ngẩng đầu lên nhìn, là Lam Mỹ Anh – đứa thứ hai bên nhà cô ba. Trong nhà họ Lưu, quan hệ giữa cô và Lam Mỹ Anh cũng tạm được, không tốt lắm, nhưng khi tới thăm người thân thì vẫn có thể trò chuyện được với nhau.
Ban nãy cô không thấy cô ấy ở nhà.
"Chị hả? Thực ra em không muốn đến nhưng bị bà nội em dẫn đến đó." Lam Mỹ Anh nhỏ giọng nói. Dẫu sao thì cô ấy cũng là một đứa cháu ngoại, bản thân cũng chẳng mấy giỏi giang. Trong mắt ông bà ngoại, cô ấy kém xa các anh chị em được người khác ưa thích, nhưng bà nội cô ấy lại bảo cứ đến, được chia bằng nào thì hay bằng đó.
"Đã chắc chắn là giải tỏa đâu, vui sớm quá rồi."
Trần Kim tranh thủ thở dài một tiếng, kêu cô ấy đừng nói nữa.
Người trong thôn còn đang vui vẻ, cô ấy nói mấy câu chẳng hay ho gì, người ta lại chẳng mắng cho té tát à? Trước đây cô đến đây cũng ồn ào đôi chút, nhưng đó là vì cô có lý nên mới làm vậy.
Cô kéo Lam Mỹ Anh ra khỏi đoàn người: "Em còn làm ở nhà máy sản xuất trang phục à?"
Thành tích cấp hai của Lam Mỹ Anh quá kém, sau khi tốt nghiệp cấp hai thì ở nhà mất hai năm, sau đó mới đi làm tại nhà máy sản xuất trang phục tư nhân. Thật ra cô ấy cũng nhỏ hơn Trần Kim một tuổi, nhưng đã đi làm được bốn năm.
Lam Mỹ Anh buồn rầu nhìn cô: "Cũng chỉ có thể làm ở nhà máy sản xuất trang phục trước, chờ xem sau này có công việc nào tốt hơn một chút không."
Cô ấy nhìn xung quanh, rồi hạ giọng thì thầm như ăn trộm: "Em tiết kiệm tiền, sau này định mở một sạp bán quần áo."
Trần Kim kinh ngạc nhìn Lam Mỹ Anh trước giờ luôn nhát gan, thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt cô ấy, cô chân thành nói: "Được đó, trước tiên em cứ đi làm, tiết kiệm tiền đi đã. Với cả em làm tại nhà máy sản xuất trang phục, cũng có chút hiểu biết về quần áo, mang hàng từ trong xưởng ra ngoài bán cũng không sợ bị hố."
Có được sự công nhận của Trần Kim, Lam Mỹ Anh lại càng thêm phấn khởi, hận không thể lập tức quay về xưởng làm việc luôn, mau chóng tiết kiệm tiền. Thậm chí còn nghĩ, nếu như nhà ông ngoại được giải tỏa thật thì cũng tốt, không chừng cô ấy còn được chia cho một tí, vậy thì cô ấy có đủ tiền vốn luôn rồi.
Còn chưa đi đến từ đường, sau lưng đã vang lên tiếng xe gắn máy ‘rầm rầm’, hình như còn có người gọi cô nữa?
Trần Kim quay lại nhìn, là cậu ba của cô.
Không phải đã nói với cậu ba là chiều cô sẽ tự đi xe buýt về rồi hay sao? Mà cô chỉ mới đến được một tiếng, giờ mới chuẩn bị đi ăn cơm.
Cậu ba cười vui vẻ thế? Tuy cậu ba tốt tính nhưng cũng chưa từng cười ngây ngốc như vậy.
"Cháu ba, cháu ba! Nhanh, về với cậu! Ha ha ha——"
Vẻ mặt Trần Kim vô cùng phức tạp: Bộ dáng này của cậu ba trông ngốc thật đó.
Những người nghe thấy tiếng cũng quay lại nhìn, ông cụ Lưu chắp tay sau lưng, híp mắt nhìn một chút. Sau khi nhận ra, nụ cười trên mặt lập tức tắt lịm: "Tiểu Kim vừa mới đến, vội gọi nó về làm cái gì? Cả thôn ăn cơm với nhau... Không được, để ông kêu cậu ta đi."
Mấy bác trai bác gái của Trần Kim thấy vậy thì cũng chẳng hề để ý. Bọn họ cảm thấy, bên phía nhà cậu của Trần Kim không cho Trần Kim đến đây thì tốt hơn, tránh phải phân chia tiền của bọn họ.
"Cậu ba nhà Tiểu Kim à, thôn cũng sắp mở tiệc rồi, đến rồi ăn bữa cơm rồi hẵng về, Tiểu Kim nó..."
Cậu ba dừng xe, sốt ruột lật đật quay đầu xe, to giọng gọi Trần Kim lên xe: "Để hôm khác rồi ăn, bây giờ phải về rồi."
"Có chuyện gì mà gấp thế hả?"
Cậu ba gãi mặt, cười khì khì: "Bên trên vừa mới thông báo, thôn Kiều Đông của chúng tôi sắp phải giải tỏa rồi, khì khì khì."
"Cái gì?!"
=> Hay hôm sau Kính đăng 2 chap/ lần luôn ta :]