Nhật Kí Phát Tài Ở Ngôi Làng Bị Giải Tỏa [Thập niên 90] - Chương 4

Chương 4: Báo Tin

Thôn Kiều Đông bị giải tỏa?

Có thông báo rồi sao?

Người dân thôn Kiều Tây ngơ ngác nhìn nhau, ông cụ Lưu nhíu mày: “Cậu ba, cậu nghe nhầm rồi chăng? Phải là thôn Kiều Tây chúng tôi giải tỏa mới đúng chứ?”

Nhưng nhìn vẻ mặt cứ cười ngớ ngẩn không ngừng của cậu ba Trần Kim, ông ta có dự cảm chẳng lành, trong lòng cảm thấy hơi hoảng, cố gắng giữ bình tĩnh hỏi tiếp: “Thông báo từ đâu đến? Trên đó viết những gì?”

“Thông báo có dấu của thành phố, trưởng thôn đã nhận được điện thoại rồi, chiều nay người của ban giải tỏa sẽ đến phát thông báo và làm đánh giá, họ đang xuất phát từ thành phố xuống đây rồi. Ây da, nói nữa thì không kịp mất, tôi phải đưa bé ba về trước đã.” Cậu ba sốt ruột nói: “Bé ba, mau lên xe!”

“Hả? Ò, ò!” Trần Kim bị tin tức cậu ba đem tới giáng cho đầu óc choáng váng, mãi đến khi bị Lam Mỹ Anh bên cạnh đẩy một cái mới hoàn hồn. Lam Mỹ Anh vừa mừng cho cô vừa cảm thấy tiếc vì nhà ngoại không bị giải tỏa: “Chị Trần Kim, về nhà xem sao đi.”

“Ừ ừ… Ha ha.” Trần Kim bị lây nụ cười ngây ngô của cậu ba, ba bước thành hai bước lao lên xe, một chân vắt ngang rồi ngồi lên xe máy: “Cậu ba, xong rồi, phi thôi.”

Ha ha, thôn Kiều Đông bị giải tỏa thật sao?

A a a a! Cô là người có hai tòa nhà đấy nhé!

Ha ha ha ~ Trời ơi trời ơi, cô sắp thành nhà giàu mới nổi rồi sao?

Tiếng động cơ xe rền vang, bụi đất tung lên mù mịt nhưng chẳng thể cản nổi nụ cười ngốc nghếch của Trần Kim và cậu ba cô.

“Này, này! Cậu ba, thông báo có viết gì về thôn Kiều Tây chúng tôi không?”

Xe đã lăn bánh, người dân thôn Kiều Tây chạy theo vài bước, cậu ba chẳng buồn ngoái đầu lại, quăng lại một câu: “Tôi không biết đâu nha~” rồi phóng đi, bỏ lại bụi cùng tiếng cười ngớ ngẩn của Trần Kim.

Người dân thôn Kiều Tây bị bụi phủ đầy mặt, hoang mang nhìn nhau: Thật hay giả đây?

Rất nhanh có người phản ứng lại, chạy vội về nhà thờ tổ.

“Trưởng thôn! Chết rồi!”

“Chết cái gì mà chết! Nói nhăng nói cuội! Xin tổ tiên đừng trách tội.” Một ông già hơn 50, dáng vẻ khôn khéo nghiêm mặt bước ra, thấy người nọ đến gần còn mắng một trận vì tội nói bậy .

“Vừa nãy, vừa nãy người thôn Kiều Đông nói, họ đã nhận được thông báo giải… giải tỏa rồi. Chiều nay ban giải tỏa sẽ xuống.”

Trưởng thôn Lưu nhíu chặt mày: “Thông báo giải tỏa của thôn Kiều Đông? Cậu chắc chứ?” Rồi lại nhanh chóng khẳng định: “Không thể nào, nếu có thông báo giải tỏa, sao tôi lại không nghe thấy chút tin tức nào? Thôn Kiều Đông còn nằm sâu hơn thôn chúng ta kia mà, không lý nào lại đến lượt bên đó giải tỏa được.”

Người dân khác trong thôn nghe thấy lời của cậu ba nói cũng lần lượt đến, có người lên tiếng: “Là cậu ba của Trần Kim nói đấy, chắc là thật rồi.”

Trưởng thôn Lưu hỏi: “Trần Kim là ai?”

"Là con gái với vợ trước của Lưu Thời Sênh – cháu gái nhà Lưu Đại Căn – Trần Kim đó, sau khi Trần Văn Phương ly hôn thì mang con bé về nuôi ở thôn Kiều Đông." Ôi trời, chuyện này không quan trọng, người nói chuyện sốt ruột bảo: "Hay là cho người lên thành phố nghe ngóng thử xem sao? Cậu của Trần Kim chỉ nghe nói là thôn Kiều Đông nhận được thông báo giải tỏa, biết đâu lần này phạm vi giải tỏa rộng, lan đến cả chỗ bọn họ thì sao.”

Mọi người cũng đồng loạt gật đầu, nhưng trong lòng thì thấp thỏm: Sáng nay vừa họp xong còn nói thành phố sẽ xây dựng vườn công nghiệp ở thôn Kiều Tây, sao giờ lại thành thôn Kiều Đông được giải tỏa rồi?

Trong cuộc họp, mọi người bàn luận sôi nổi về khoản bồi thường giải tỏa, thậm chí có người cãi nhau đỏ mặt tía tai với người nhà, giờ thì chẳng ai còn hơi sức đâu mà cãi nữa. Nếu giải tỏa không thành, không có tiền thì cãi nhau làm gì nữa?

Trưởng thôn Lưu vẫn khá tỉnh táo, lập tức gọi con trai lái xe máy lên thành phố một chuyến, sau đó cũng nhanh chóng chạy về nhà, ông ta phải gọi cho con rể làm việc trên thành phố để tìm hiểu tình hình trước đã.

Lúc chạy về nhà, sắc mặt ông ta cũng tái xanh: Rõ ràng đã nói sẽ giải tỏa thôn Kiều Tây cơ mà!

Người trong thôn chẳng ai màng đến bữa “cơm thôn” hiếm hoi mỗi năm mới có một lần nữa, mà đi theo trưởng thôn để nghe ngóng tin tức.

Cả nhà ông cụ Lưu ai nấy mặt mày ủ rũ, nếu thật sự chỉ giải tỏa thôn Kiều Đông mà không giải tỏa thôn Kiều Tây... vừa nghĩ đã thấy rợn người, Trần Kim giờ chỉ còn lại một mình, số nhà và vườn trái cây mà Trần Văn Phương để lại... Xì, tất cả đều rơi vào tay cô.

Tâm trạng của Lưu Thời Sênh và Giang Tử Quân là tồi tệ nhất.

Mấy anh chị em họ của Trần Kim cũng nghĩ đến những lời đã nói với cô, còn cả những lần đối đầu với cô... Giờ họ chỉ biết âm thầm cầu nguyện, hy vọng tin tức cậu ba Trần Kim mang đến là giả.

Xe máy chạy lên đường lớn, cô bị ánh nắng chói chang chiếu một lúc lâu mới nhớ ra cái ô cô để quên ở nhà ông nội.

Trần Kim lại lần nữa xác nhận với cậu ba: “Thật sự đã nhận được thông báo giải tỏa rồi à cậu? Trên đó viết là thôn Kiều Đông?”

Cậu ba chẳng phiền, lớn tiếng đáp lại cô: “Thật đấy! Chính là thôn Kiều Đông của chúng ta!”

Mặt trời buổi trưa tháng Bảy nắng gay gắt, cỏ ven đường bị nắng làm héo rũ. Nhưng bây giờ trong lòng cô như có một chiếc quạt máy đang thổi ù ù vào người.

Ôi, nắng gắt sao thấy dễ chịu thế này! Hôm nay trời xanh quá! Mây trắng thật!

“Hì hì hì ~” Hai cậu cháu cười ngớ ngẩn cùng nhau.

Chiếc xe máy chạy bon bon hơn 20 phút, đi nhanh hơn bình thường một chút rồi rẽ vào trong thôn, mọi thứ trong thôn im ắng lạ thường. Cậu ba không dừng xe trước cửa nhà mình mà phóng thẳng đến nhà trưởng thôn.

Trước cửa nhà trưởng thôn có năm chiếc xe máy và một chiếc xe van còn khá mới. Từ trong nhà vang lên tiếng cười ồn ào, có vài giọng nói to cười “ha ha ha” không ngừng.

Trần Kim vừa xuống xe đã vội chạy vào, vừa vào đến nơi đã thấy mấy ông chú ông bác bình thường làm ở thành phố, không có việc gì lớn thì chẳng bao giờ thèm về, giờ đều có mặt đông đủ.

Hôm nay vẫn còn là ngày đi làm cơ mà.

“Trần Kim về rồi đấy à, ôi chao, cậu ba đã nói với cháu rồi phải không? Thôn mình sắp giải tỏa rồi! Nhà cháu vừa mới xây xong hai căn nhà tầng à, ôi trời, sẽ kiếm được khối tiền đây.” Nhà Trần Kim có hai tòa nhà sáu tầng vừa mới xây, nên bác ấy nói thế cũng chỉ hơi ghen tỵ một chút thôi, vì nhà bác ấy dù không có nhiều nhà nhưng lại có một mảnh đất nền to.

Cũng có người tiếc hùi hụi vì năm nay không nghe theo lời cậu cả của Trần Kim mà xây thêm nhà, khi ấy ai mà ngờ được chứ, nói giải tỏa là giải tỏa luôn thế này.

Cũng không phải không có ai nghĩ đến việc về nhà ngay, xem có thể xây thêm không, mà là không dám vì vừa bị trưởng thôn Trần Quang Mãn mắng cho một trận ra trò, khiến ai nấy đều hết hồn.

“Tôi thấy mấy người đúng là tham mà không thấy sợ! Mấy người nghĩ bên giải tỏa là đồ ngu à? Nhà nào xây từ trước, nhà nào mới xây, họ không nhận ra chắc? Đừng có mà mơ tưởng hão huyền! Xây thêm được bao nhiêu? Nhanh chóng mà giải tỏa, nhanh chóng mà lấy tiền. Nhìn sang thôn Kiều Tây xem, chẳng phải do họ xây thêm quá nhiều nhà nên bọn họ mới bỏ qua chọn thôn chúng ta sao? Ai mà dám gây phiền phức khiến cả thôn bị chậm tiền thì...”

Trần Quang Mãn không chỉ là trưởng thôn của thôn Kiều Đông mà còn là tộc trưởng của nhà họ Trần. Ông ấy đã nói vậy thì mấy tên cứng đầu trong thôn cũng phải nể mặt.

Vả lại, ai ai cũng hiểu đạo lý tiền ở trong túi là an toàn nhất, ai cũng muốn sớm nhận được tiền bồi thường, chỉ hận không thể có tiền ngay lúc này.

Trần Kim nhìn một vòng rồi đi đến bên cạnh cậu ba và mợ ba, hỏi: “Cậu cả và cậu hai đã biết tin chưa?”

“Gọi điện thoại rồi, họ đang trên đường về.”

Mợ ba tuy không cười ngớ ngẩn như cậu ba, nhưng ánh mắt cũng lấp lánh long lanh đến chói mắt.

Mợ ba đột nhiên thu lại nụ cười, kéo Trần Kim ra ngoài nhắc nhở: “Lần này giải tỏa, ngoài thôn mình ra thì còn có thôn Mộc Đường. Mợ đã hỏi trưởng thôn rồi, thôn Kiều Tây không nằm trong phạm vi giải tỏa.”

Ha ha! Thôn Kiều Tây không nằm trong diện giải tỏa! Sáng nay còn họp thôn tổ chức ăn cơm thôn, vui mừng quá sớm rồi nhỉ ha ha ha!

Nghĩ đến những lời mỉa mai đã nghe được ở nhà ông nội, giờ cô chỉ muốn chống nạnh mà cười lớn: Cô có thể tự mua nhà cho mình rồi!

“Mợ nói này, giấy tờ nhà cửa con phải giữ cho kỹ, nếu những người họ hàng bên nội đến thì cứ tránh mặt đi. Những thứ trong nhà đều là ông bà ngoại và mẹ con dành dụm để lại cho con. Lúc Lưu Thời Sênh vừa đỗ Đại học đã coi thường mẹ con không có học thức, với cả nhà họ Lưu không ai tử tế đâu. Nếu con mà dám đưa cho họ một phần tiền bồi thường, mẹ con sẽ đội mồ sống dậy đánh con đấy.”

Hôm cô về, mợ ba còn khuyên cô nên sang thôn Kiều Tây ăn uống vì bên đó sắp giải tỏa, giờ đến lượt thôn mình giải tỏa thì mợ ba liền không cho cô chia cho họ một phần.

Đúng là hai mặt, nhưng sống trên đời mà, đa số đều đặt lợi ích gia đình mình lên trước.

Trần Kim tất nhiên cũng vậy.

“Mợ yên tâm, con là tỳ hưu mà, không để họ chiếm lấy một xu nào đâu.”

Mợ ba nói không sai, nếu cô dám đưa tiền bồi thường cho bố cô, chắc mẹ cô sẽ thật sự đội mồ sống dậy đánh cô chứ chẳng đùa.

Chuyện là, hai nhà Trần - Lưu đã sớm định sẵn hôn ước, nên vừa đến tuổi là Trần Văn Phương và Lưu Thời Sênh kết hôn. Năm thứ hai sau khi kết hôn, Trần Văn Phương mang thai, Lưu Thời Sênh nhờ có người chu - chồng cô ruột làm bí thư công xã mà được giới thiệu đi học Đại học Công Nông Binh ở tỉnh ngoài. Đi một thời gian, ông ta tiếp xúc với tầng lớp thanh niên tiến bộ bên ngoài nên không còn ưa gì người vợ chỉ có trình độ tiểu học như Trần Văn Phương, còn đem lòng yêu cô bạn học Giang Tử Quân, về nhà làm ầm lên đòi ly hôn.

Nhà họ Lưu cũng không ai ra gì, chẳng những không khuyên Lưu Thời Sênh chịu trách nhiệm mà còn khuyên Trần Văn Phương đồng ý ly hôn. Để đạt được mục đích, bà cụ Lưu và mấy chị em họ hàng đã thay nhau vừa mắng vừa nịnh, khiến mẹ cô không chịu nổi đành phải ly hôn rồi quay về nhà mẹ đẻ. Nhưng nhà họ Trần cũng không phải loại hiền lành, chạy sang đập phá một trận, còn định tố cáo Lưu Thời Sênh ngoại tình nhưng bị dập xuống, còn liên lụy đến công việc của bác cả ở công xã.

Tuy nhiên, chuyện đã qua nhiều năm, đời ai sống người nấy, không ai đụng chạm đến ai nên cũng không còn gặp nhau là căng như trước nữa. Đặc biệt là mấy năm gần đây, ông cụ Lưu thường xuyên gọi điện thoại bảo Trần Kim sang nhà ăn cơm, mấy người lớn trong nhà không muốn cô rơi vào tình huống khó xử, gặp nhau vẫn có thể gật đầu chào. Tất nhiên, trừ cậu cả nóng tính của cô.

Dù thế nào đi nữa, cô sẽ không đưa cho Lưu Thời Sênh một xu nào!

Trưởng thôn chỉ mới nhận được thông báo về việc giải tỏa, nhưng cụ thể phạm vi và quy định bồi thường thế nào thì ông ấy hoàn toàn không biết. Không giống như trưởng thôn Kiều Tây, những năm qua, ông ta toàn nghiên cứu cách thức bồi thường khi giải tỏa.

Người của ban giải tỏa và cậu cả, cậu hai về đến thôn gần như cùng lúc.

Ồ, không chỉ thế, cả trưởng thôn Kiều Tây cũng đi cùng đến nữa.

Trần Quang Mãn nhanh chóng mời người của ban giải tỏa ra khu nhà thờ tổ giữa thôn, thôn dân tất nhiên cũng đi theo. Trần Kim được giao nhiệm vụ ghi chép lại những điều mà người của ban giải tỏa nói.

Nhà thờ tổ vốn là một khu nhà bốn gian, nghe nói đã hơn 100 năm tuổi, phần lớn đã đổ nát, chỉ còn lại một gian nhà chính và một gian nhà ngang bên trái ở sân thứ hai, đều đã được sửa chữa lại. Gian chính để thờ cúng tổ tiên họ Trần, còn gian nhà ngang dùng để cất giữ những vật dụng của thôn, chủ yếu là bàn ghế cũ không dùng nữa.

Trước cổng nhà thờ tổ có một khoảng sân lớn, hai bên trồng cây đa cổ thụ, những cây này có tuổi đời tương đương với nhà thờ tổ.

Không cần Trần Quang Mãn phải dặn dò, đàn ông trong thôn tự giác đi vào nhà ngang* khiêng mấy cái ghế dài và hai cái bàn ra, còn lấy một mảnh vải cũ, xách một thùng nước từ nhà dân gần đó ra lau sạch bàn cho người của ban giải tỏa ngồi, còn thôn dân thì sao? Tất cả mọi người không thèm quan tâm ghế bẩn hay là sạch.

*Nhà ngang là gian nằm bên cạnh gian nhà chính nhưng diện tích nhỏ hơn, thường để nấu nướng, ăn uống dưới đấy. Đại đại vậy nha.

Họ nhìn chằm chằm vào tập tài liệu trên tay nhân viên ban giải tỏa, đến độ sắp thủng lỗ luôn rồi.

“Người trong thôn đã đến đủ chưa?”

Trần Quang Mãn đứng lên một tảng đá lớn, quét mắt nhìn: “Có vài người đang làm việc không liên lạc được, nhưng có đại diện của 18 hộ đều có mặt rồi.”

“Được rồi, mỗi hộ có một người đại diện là được.” Một người trung niên dáng vẻ cán bộ cầm lên mấy tờ giấy, giọng vang lên rõ ràng: “Xin chào các đồng chí, tôi là Giang Vi Dân từ ban giải tỏa, sau đây tôi sẽ thông báo chi tiết về việc giải tỏa thôn Kiều Đông…”

Chủ nhiệm Giang đọc to một lần nội dung thông báo rồi giải thích từng điều trong thông báo cho mọi người nghe, ví dụ như phạm vi giải tỏa và cách thức bồi thường.

Trần Kim ngồi bên dưới nhưng Trần Quang Mãn đã đặc biệt sắp xếp cho cô một cái bàn, cô ghi chép lia lịa, chủ nhiệm Giang nói gì là cô ghi nấy.

Có chỗ nào chưa hiểu, người dân trong thôn lại giơ tay hỏi.

Người của thôn Kiều Đông càng nghe càng phấn khích, mà trưởng thôn Lưu và mấy người dân thôn Kiều Tây ngồi ở cuối thì lòng đã lạnh ngắt khi nghe thông báo khu vực giải tỏa là thôn Kiều Đông và thôn Mộc Đường.

Sau khi báo tin cho thôn dân xong, ban giải tỏa đưa giấy thông báo giao lại cho trưởng thôn. Sau khi thông báo được gửi đi, bắt đầu từ ngày mai sẽ có người tới đây để xác định cụ thể khu vực giải tỏa cũng như sắp xếp chuyên gia đến để tiến hành đánh giá.

Mãi cho đến khi người của ban giải tỏa rời đi, người của thôn Kiều Đông vẫn cảm thấy ngà ngà như đang bước trên mây.

“Ôi trời ơi!” Cậu cả vừa hưng phấn vừa không dám lộ vẻ quá vui mừng, về đến nhà mới dám cười lớn thoải mái.

Cả nhà cậu cả, cậu hai và cậu ba cùng với Trần Kim đều tập trung lại nhà cậu cả.

Ba cậu hiếm khi có dịp ngồi xuống nói chuyện vui vẻ với nhau. Trần Kim và các anh chị em cũng tụm lại nói chuyện.

Trong nhà liên tục vang lên những tiếng:

“Không ngờ luôn”.

“Ai mà ngờ được chứ”.

“Từ trên trời rơi xuống một cục vàng rồi”.

“Ha ha ha”.

“Hi hi hi”.

Sau đó, mọi người mới nhớ đến chuyện quan trọng nhất, nhao nhao bảo Trần Kim tính toán theo tiêu chuẩn bồi thường mà chủ nhiệm Giang nói xem có thể nhận được bao nhiêu tiền.

Anh cả Trần Vĩnh Thành dọn ra một chiếc bàn học, anh hai Trần Vĩnh Tín kéo một cái ghế đến, cậu em là Trần Vĩnh An đưa máy tính, anh ba Trần Vĩnh Phi cũng cầm một cái máy tính để kiểm tra lại. Chị họ Trần Đình và em họ Trần Gia đứng sau lưng Trần Kim như hai hộ pháp.

Cậu cả Trần Văn Cường là người sốt ruột nhất, chống hông, thò đầu nhìn vào. Mợ cả Hà Tĩnh Nhàn là người điềm tĩnh nhất trong nhà, chỉ mỉm cười ngồi trên ghế sofa.

Cậu hai Trần Văn Hoa thì có nhiều năm kinh nghiệm, ngồi nhâm nhi trà và đọc báo ở Cục Khí tượng, thỉnh thoảng lại đi lại xem một chút. Mợ hai Lưu Quyên vốn dĩ là người điềm đạm, nhưng bây giờ trong lòng nóng như lửa đốt, xem một lúc không chịu được nữa bèn chen vào đẩy con gái mình là Trần Gia ra.

Cậu ba Trần Văn Khang thì cứ xoa tay chờ kết quả, mợ ba Vi Tú Hà thì cười tươi đứng bên cạnh nhìn, bà ấy chữ nghĩa không nhiều, cảm thấy mình đi qua đó cũng chẳng hiểu gì.

Còn chị dâu cả Mạnh Linh cũng muốn nhìn nhưng thằng con trai hơn một tuổi cứ quấy khóc.

“Nhiều thế này á?! Bé ba, con không tính sai chứ?” Mợ hai kinh ngạc đến độ giọng lạc đi.

Anh ba bấm bấm bấm rồi kiểm tra lại số liệu Trần Kim đưa ra: “Có thể có chút chênh lệch, nhưng cơ bản là xấp xỉ con số này.”

“Bao nhiêu? Bao nhiêu?”

 

“Ôi trời, mọi người nói luôn con số đi chứ!”

=> Tính ra nay Kính đăng 2 chương luôn nè.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo