07
Hồi nhỏ, ba tôi làm việc trong một xưởng gia công thực phẩm, bởi vì báo cáo vấn đề an toàn thực phẩm mà bị người ta trả thù, sát hại tàn nhẫn.
Kẻ đứng sau xúi giục đã đẩy một người thế nhân ra chịu tội, thậm chí còn mua chuộc nhân chứng để xóa sạch dấu vết.
Cuối cùng, chủ xưởng đổi tên, làm lại từ đầu.
Tiếp tục kiếm tiền trên lương tâm xủa người khác.
Trong bi kịch ấy, chỉ có ba tôi vô tội chết thảm.
Nhưng chẳng ai dám phơi bày chân tướng.
Nhà tôi mất đi trụ cột kinh tế, rơi vào cảnh nghèo khó.
Gần đến cuối năm, mẹ tôi đưa tôi ra đường lớn bán găng tay.
Tôi nhớ hôm đó trời rất lạnh, nhưng không có mấy ai chịu bỏ tiền ra mua.
Chính vào lúc đó, một người con trai ngồi trong xe hạ cửa sổ xuống.
Đúng lúc ấy, một cậu con trai ngồi trong xe hạ cửa sổ xuống, đưa ra một tờ một trăm.
“Cho tôi hai đôi găng tay.”
Tôi nhận tiền, đang chuẩn bị đưa găng tay và tiền thừa cho anh.
Thì anh lại từ từ nâng cửa sổ lên.
“Tôi tặng cho em và dì. Trời lạnh lắm, hy vọng hai người có thể về nhà sớm đón năm mới.”
Một dòng nước ấm chảy tràn trong lồng ngực.
Khoảnh khắc cửa xe khép lại, tôi đã khắc sâu dáng vẻ anh.
Vậy nên, ngay từ lần đầu gặp, tôi đã nhận ra Cố Tây Châu.
Người từng cho tôi hơi ấm năm đó.
Nhưng bây giờ, điều đó không còn quan trọng nữa.
Tôi hoàn hồn, cảm giác trong tim có thứ gì đó đang từ từ mất đi.
Trước đây, tôi vì lòng biết ơn mà vô thức đặt lên anh một bộ lọc.
Nhìn đâu cũng thấy tốt đẹp.
Bây giờ, khi bỏ lớp bộ lọc đó xuống, tôi mới nhận ra—hóa ra, tra nam trong thiên hạ đều rông như vậy.
Tôi lấy điện thoại ra, nhấn vào ảnh đại diện hình con thỏ, gọi một cuộc điện thoại.
Đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy.
“Cố Tây Châu nói tôi nên xin lỗi cô.”
Giọng Hứa Tri Ý dịu dàng vang lên: “Anh Tây Châu đang ở bên cạnh sao? Anh ấy cũng thật là, tôi đã nói là tôi không so đo rồi mà.”
Tôi bình tĩnh ngắt lời cô ta: “Không, tôi không định xin lỗi cô.”
“Tôi gọi là để cảm ơn cô.”
“?”
“Cảm ơn cô đã giúp tôi ngừng tổn thương.”
“Tôi không yêu anh ta nữa, tôi cũng không tranh giành rác với người khác.”
“Vậy nên, chúng tôi chia tay rồi.”
Vừa dứt lời, Cố Tây Châu giật lấy điện thoại, ấn tắt cuộc gọi.
Anh ta tức giận trừng tôi: “Tô Dao, em có ý gì?”
Tôi cười khẩy, ánh mắt đầy chế giễu.
“Anh gấp cái gì? Không phải tôi đang giúp hai người gương vỡ lại lành sao?”
Anh ta nhíu mày, bối rối kèm theo một chút chột dạ: “Hôm đó em nghe thấy rồi?”
“Bọn họ chỉ nói đùa thôi, từ bao giờ em trở nên nhỏ mọn như vậy?”
“Không phải anh đã nói với em rồi sao, hôm đó anh phải tăng ca.”
Nói xong, không đợi tôi nói lại, anh ta đã xoay người rời đi.
Bóng lưng vội vàng, đầy hoảng loạn.
08
Giống như cố tình trốn tránh lời chia tay tôi đã nói, đã mấy ngày liền Cố Tây Châu không liên lạc với tôi.
Mà tôi cũng lặng lẽ thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.
Khoảng thời gian này, tôi bận rộn xử lý tài liệu, chuẩn bị hành lý mang ra nước ngoài và hoàn tất các thủ tục cần thiết.
Mỗi ngày đều quay cuồng trong công việc, không có thời gian để liếm láp vết thương.
Vì vậy, khi nhận được cuộc gọi từ Cố Tây Châu, tôi mới giật mình nhận ra—đã rất lâu rồi, tôi không còn nghĩ đến anh nữa.
“Vợ ơi, không phải em luôn muốn đi xem phim sao? Hôm nay anh đặc biệt đổi ca, đi cùng anh nhé?”
Giọng anh ta vang lên qua điện thoại, vẫn là âm điệu trầm ổn quen thuộc.
Tôi im lặng vài giây, rồi khẽ đáp:
“Được.”
Trước rạp chiếu phim, đã lâu không gặp, Cố Tây Châu trông có vẻ hơi tiều tụy.
Thấy tôi đến, ánh mắt vốn luôn lạnh lùng của anh ta chợt trở nên dịu dàng hơn, dường như đang cố lấy lòng.
Tôi bật cười lắc đầu, cảm thấy bản thân già đến hoa mắt rồi.
Anh đưa bó hoa hồng về phía tôi.
“Sắp bắt đầu rồi, chúng ta mau vào thôi.”
Tôi đứng yên, nhìn chiếc vé xem phim trong tay anh đưa đến.
“Phim này hay không?”
“Một bộ phim tình yêu, nội dung hơi lê thê, nhưng may là có chuyển biến ở cuối. Các cô gái các em không phải thích thể loại này sao?”
Tôi buồn cười nhìn anh ta.
“Một bộ phim mà xem hai lần để viết bài đánh giá dài à?”
“Trước khi đến đây, tôi đã thấy bức ảnh vé xem phim trong bai đăng của Hứa Tri Ý rồi.”
Hai tấm vé.
Dù không lộ mặt, nhưng bàn tay cầm vé trong ảnh—với những đốt ngón tay rõ ràng—vẫn đang đeo chiếc nhẫn bạc không nhãn hiệu mà tôi từng thiết kế.
Chiếc nhẫn đó, tôi đã tự tay vẽ bản thiết kế và tìm người chế tác, chỉ vì anh ta không muốn kết hôn, mà tôi lại muốn trên người anh có một dấu hiệu thuộc về tôi.
Vậy mà…
“Hơn nữa,” tôi nhẹ nhàng ném bó hoa hồng vào lòng anh ta, “Tôi không thích hoa hồng.”
“Tôi thích hoa hướng dương.”
Loài hoa sinh ra vì mặt trời, ngược gió mà vươn lên.
Sắc mặt Cố Tây Châu tái nhợt, nhưng anh ta vẫn chưa từ bỏ ý định giải thích.
“Tri Ý mới về nước, không có bạn bè. Em ấy muốn xem phim nhưng không tìm được ai, nên anh mới…”
“Thế anh có nhớ, tôi đã bao nhiêu lần rủ anh đi xem phim?”
“Mỗi lần, anh đều lấy lý do bận công việc mà từ chối.”
Tôi nhìn thằng vào anh, giọng điệu bình thản nhưng đầy xa cách:
“Tây Châu, con người không thể quá tham lam, không thể muốn cái này, lại không muốn buông cái kia.”
“Nếu anh không thể rõ ràng, vậy hãy buông tha cho tôi.”
Nói xong, tôi quay người rời đi.
Tôi ghé vào cửa hàng bên cạnh, gọi một cốc trà sữa mình thích nhất, rồi một mình đi xem bộ phim mà tôi muốn xem nhất.
Tận hưởng thụ chút yên bình cuối cùng, trước khi bắt đầu hành trình mới.
Ngày hôm sau, tôi tạm biệt bạn bè.
Đêm ấy, tôi lên máy bay.
Trước khi bay, tôi xóa tất cả phương thức liên lạc của Cố Tây Châu.
Tôi không hận anh ta.
Dù sao, tình cảm này vốn dĩ ngay từ đầu đã là tôi cưỡng cầu.
Chỉ là… có chút tiếc nuối.
Tiếc cho những năm tháng thanh xuân tươi đẹp của tôi.