Tôi Không Thể Chỉ Mãi Ngước Nhìn Anh - Chương 5

09


Bị xóa khỏi danh bạ, Cố Tây Châu cảm thấy bực bội vô cùng. 


Vừa rồi, mẹ anh gọi điện, bảo tối nay đưa Tô Dao về nhà ăn cơm.


Không biết cô đã rót vào tai mẹ anh thứ bùa mê gì,  mà bà chỉ một mực nhận cô là con dâu.


"Tây Châu à, Dao Dao là cô gái tốt, con nhất định phải trân trọng. Đừng có chọc con bé giận mà bỏ đi."


Trước đây, mỗi lần nghe câu này, anh chỉ cười khẩy.


Tô Dao yêu anh đến vậy, làm gì có chuyện rời xa anh?


Mỗi lần cãi vã, chỉ cần anh dịu giọng đôi câu, hoặc lơ cô vài ngày, cuối cùng cô cũng sẽ không chịu nổi mà chủ động tìm đến anh giảng hòa.


Cô là người dễ mềm lòng, anh biết điều đó. 


Anh không thích công việc của cô.


Con gái thì nên sống an ổn, mỗi ngày làm móng, xem phim, thỉnh thoảng suy nghĩ xem tối nay ăn gì.


Tốt nhất là dành phần lớn thời gian và tâm tư cho bạn trai của mình.


Nhưng Tô Dao thì khác. 


Công việc của cô lại đầy rẫy nguy hiểm và bất trắc.


Mỗi lần nhìn cô bị thương nhập viện, lòng anh liền dâng lên cơn bực bội—người phụ nữ này, sao lúc nào cũng khiến mình bị thương vậy chứ?


Vậy nên anh muốn cô từ bỏ công việc đó.


Anh đâu phải không nuôi nổi cô, cớ gì phải lao tâm khổ tứ như thế?


Thế nhưng, chưa bao giờ cô kiên quyết như lúc này.


Từ nhỏ, anh đã lớn lên trong những trận cãi vã không hồi kết của cha mẹ.


Anh vốn không tin vào hôn nhân.


Anh cho rằng, bất hạnh luôn bắt đầu từ sau khi kết hôn.


Anh ghét bị ràng buộc, ghét bị thúc ép chuyện cưới xin.


Nhưng hiện tại, anh lại càng ghét việc trong lòng Tô Dao, công việc kia quan trọng hơn anh.


Bạn bè anh bảo, phụ nữ phải cho họ chút cảm giác nguy cơ, như vậy mới dễ kiểm soát.


Vậy nên khi Hứa Tri Ý ôm lấy anh, anh đã không đẩy ra.


Vì anh biết, Tô Dao đang đứng ngoài cửa.


Anh chỉ muốn ép cô từ bỏ công việc nguy hiểm kia, toàn tâm toàn ý vì anh mà thôi.


Nhưng cô lại dứt khoát nói lời chia tay.


Trước nay, dù có cãi nhau kịch liệt thế nào, cả hai đều chưa từng thốt ra hai chữ đó.


Bởi vì họ không phải những người bốc đồng, một khi đã nói ra, tức là đã suy nghĩ kỹ càng.


Thế nên, anh hoảng rồi.


Châm một điếu thuốc, ngón tay siết chặt điện thoại.


Một lúc lâu sau, anh thở dài, đầu hàng.


Thôi vậy, không đôi co với cô nữa.


Nhân dịp mẹ gọi về ăn cơm, nói chuyện với cô một lần cho rõ ràng.


Sau này không cãi nhau nữa, phụ nữ mà, nhường nhịn chút là được.


Nhưng khi gọi đến, chỉ nghe thấy giọng tổng đài lạnh lẽo: 


“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”


Anh gọi liên tục, càng lúc càng sốt ruột.


Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì?


Vội vàng gửi tin nhắn:


“Em đang ở đâu? Mẹ bảo tối nay về nhà ăn cơm.”


Thế nhưng, thứ nhận lại chỉ là một dấu chấm than đỏ chói.


Anh sững người.


Trong lòng như có một vết rách, mỗi lúc một lớn.


Cảm giác lạnh lẽo lan dần khắp cơ thể.


Cuối cùng, anh giận dữ ném mạnh điện thoại xuống đất.


Tô Dao, giỏi lắm.


Nếu đã dứt khoát vậy rồi, thì cứ thế mà đi. 


Cả đời này đừng quay đầu lại!


10


Đã gần ba tháng kể từ khi tôi đến tiền tuyến. Khu vực này đã bị quân địch phong tỏa hoàn toàn.


Họ không cho phép bất kỳ một nguồn viện trợ nào từ bên ngoài lọt vào, cũng không để ai rời khỏi đây.


Mỗi ngày, số người chết lại tăng lên. Trên bầu trời, tiếng gầm rú của máy bay ném bom vang vọng, và ngay sau đó, một nơi nào đó lại bị san phẳng.


Lúc mới bước chân vào chiến trường, tôi bị cảnh tượng xác chết dọa đến mức không thể thốt nên lời.


Nhưng giờ đây, tôi đã có thể vừa vác máy quay ghi hình, vừa hỗ trợ nhân viên y tế cấp cứu và di chuyển thương binh.


Trước đây, tôi chỉ biết chiến tranh tàn khốc đến nhường nào.


Nhưng chỉ khi thực sự ở giữa lòng nó, tôi mới hiểu hòa bình quý giá biết bao.


Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy mình thật nhỏ bé.


Ngoài việc liều mạng đưa tin ra thế giới mỗi ngày, cố gắng để mọi người không lãng quên thành phố đang bị chiến tranh tàn phá này, tôi chẳng thể giúp được gì hơn.


Những đứa trẻ từng vây quanh tôi, cười hồn nhiên, chỉ để xin một viên kẹo.


Nhưng có lẽ ngày mai thôi, chúng sẽ trở thành những thi thể không còn nguyên vẹn.


Không ai có thể ghép lại những mảnh vỡ ấy.


"Tô, tôi nghe nói có một nhóm bác sĩ không biên giới từ Trung Quốc đến giúp chúng ta. Nước bạn thật tốt. Nếu một ngày nào đó hòa bình trở lại, nếu tôi vẫn còn sống, nhất định tôi sẽ đến thăm."


Mary, người bạn bản địa thân thiết nhất của tôi, bước đến, vỗ nhẹ lên vai tôi.


Đồng hương sao?!


Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác xúc động khó tả, tôi ôm chầm lấy Mary.


"Sẽ có ngày đó mà, nhất định sẽ có."


"Lúc ấy, tôi sẽ đưa cậu đi ăn món cá chua ngọt mẹ tôi nấu, ngon lắm đấy."

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo