Một tấm vé quý giá như vậy, cho dù làm lại một lần nữa, tôi cũng không đời nào để cái đồ vong ân phụ nghĩa kia dùng được.
Chẳng qua là tôi đang đùa họ thôi.
Lúc này đây, tôi mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, ba con giỏi như vậy, là trụ cột của gia đình, chắc chắn chỉ cần một ngày là lấy được vé đúng không, anh Tiền?"
Cảm nhận được ánh mắt chế giễu của tôi, Tiền Cẩm Phong siết chặt nắm đấm, rồi lại buông ra, kéo tôi vào hành lang cầu thang.
Chờ chắc chắn Tiền Đống Lương không đi theo, anh ta mới hạ giọng dịu dàng nói:
"Y Lan, anh biết lần này không phải là ý em, chắc chắn có người xúi giục. Em là mẹ của con nó, chắc chắn không thể nhẫn tâm với nó như vậy. Em nghe anh nói, cơ hội lần này với con thực sự rất quan trọng. Dù em có giận đến đâu, cũng không nên lấy chuyện này để trút giận."
Anh ta đưa ra một phiếu giảm giá dịch vụ ngâm chân, đưa tôi:
"Thế này nhé, trước đây em hay than mệt mà, anh có phiếu giảm giá ở tiệm ngâm chân, em cầm đi dùng đi, được giảm 20% đó."
Tôi ngớ người một giây, rồi phá lên cười.
"Tiền Cẩm Phong, anh đúng là rộng lượng thật đấy, dám đưa tôi món quà quý giá thế này. Tôi xứng sao? Tôi không dám nhận đâu. Tôi làm việc quần quật hai mươi năm trong nhà anh, sao có thể gánh nổi ân huệ là phiếu giảm giá ngâm chân chứ?"
Ánh giận hiện lên trong mắt anh ta.
Nắm đấm lại siết, rồi lại giả bộ dịu dàng.
"Chờ con đi du học xong, anh sẽ đưa em đi nghỉ mát, mình không ly hôn nữa. Mình sẽ bù lại kỳ trăng mật, chẳng phải em luôn than chưa có trăng mật đó sao? Lần này mình sẽ bù lại, đi Tam Á, nơi em luôn muốn đến đấy."
Giọng điệu và vẻ mặt của anh ta như đang dỗ dành một đứa trẻ ba tuổi, ánh mắt đầy vẻ đắc ý như chắc chắn sẽ thành công.
Là lỗi của tôi, chính sự nhún nhường không giới hạn trước kia khiến anh ta nghĩ mình có thể điều khiển tôi tùy ý.
Chỉ cần anh ta nói một câu "đàn ông ra ngoài kiếm tiền, đàn bà ở nhà lo liệu việc nhà", tôi liền ôm hết mọi việc trong nhà.
Dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó.
Đêm nào cũng phải mát-xa cho anh ta.
Tôi từng nghĩ anh ta là nhà của mình, quay đầu lại mới thấy, mình chỉ là bảo mẫu miễn phí kiêm công cụ sinh nở mà anh ta lừa về.
Cuối tuần rảnh, tôi muốn anh ta đi mua quần áo cùng, anh ta không chịu.
Tôi đi chợ gặp mưa quên mang ô, gọi anh ta tới đón thì anh ta bảo tôi tự chạy về.
Tôi về muộn một phút, anh ta mắng tôi không xứng làm mẹ.
Hồi tưởng xong, tôi lạnh lùng nhìn anh ta, không nói một lời.
Anh ta cũng nhận ra sự khinh thường trong mắt tôi, ánh mắt bắt đầu căng thẳng.
"Không phải, tôi đã mềm mỏng rồi, mà cô còn muốn sao nữa? Làm người đừng tham quá, La Y Lan!"
7
Cửa phòng vang lên một tiếng "két".
Mẹ chồng tôi vội vã bước vào, đẩy Tiền Cẩm Phong ra, quay sang quỳ sụp trước mặt tôi.
Bà ta nước mắt lưng tròng, hai tay níu lấy áo tôi, giọng nghẹn ngào:
"Y Lan, bao năm qua mẹ luôn coi con như con ruột. Chỉ là mẹ miệng lưỡi không tốt, nên con khó cảm nhận được tấm chân tình của mẹ.”
"Thực ra, trong lòng mẹ, con còn giống con mẹ hơn cả Tiền Cẩm Phong, nên mẹ mới cưng chiều Đống Đống. Dù gì nó cũng là máu thịt của con, mẹ chỉ là yêu con mà yêu lây sang nó.”
"Con nghiêm khắc với nó, mẹ mới muốn bù lại, nên mới xảy ra nhiều xung đột với con. Thật ra mẹ luôn mong con tốt, mong cái nhà này tốt.”
"Mẹ biết con chịu ấm ức, mẹ quỳ xuống nhận lỗi, con bớt giận đi, đưa vé lại cho Đống Đống nhé."
Tiền Cẩm Phong sững sờ nhìn cảnh tượng này, sau đó mới định thần lại, lao đến kéo mẹ đứng dậy.
"Mẹ, mẹ đứng lên đi, cô ta là thứ gì mà mẹ phải quỳ?"
"Tránh ra, đồ bất hiếu!"
Mẹ chồng trước mặt tôi giơ tay tát thẳng vào mặt Tiền Cẩm Phong.
Diễn xuất này, tôi phải vỗ tay khen bà ta.
Biết tiến biết lùi, đúng là người có học, rất giỏi đánh vào tâm lý.
Bà ta biết tôi mềm lòng, giận đến đâu chỉ cần nịnh một chút là sẽ xuôi.
Trước kia tôi giận, bà ta mua cho tôi hộp kẹo, hôm sau đã có thể sai tôi làm bảo mẫu miễn phí cho con gái bà ta.
Tôi lạnh nhạt nói: "Bao nhiêu lần rồi, hai người cứ nói tôi dạy con sai cách, tôi bắt con làm bài, hai người lén xé bài đi; tôi không cho ăn đồ ăn vặt, hai người lại giấu tôi mua cả thùng đồ ăn; tôi không cho chơi game, hai người lén mua điện thoại cho nó chơi suốt đêm.”
"Đến khi mắt con đỏ lên, hai người lại đổ tại tôi không biết chăm con. Buồn cười nhất là, nó tin, nó ghét tôi đến mức cố ý bôi bẩn vào mắt tôi cho tôi viêm luôn.”
"Tôi nuôi một con mèo, lúc tôi bệnh nó còn biết mang đồ ăn cho tôi. Còn nuôi con, nó chỉ biết hỏi sao tôi chưa ch^t."