6
Ôn Vũ Từ ở lại suốt nửa tháng. Có lẽ vì cảm thấy tấm bia đỡ đạn như tôi đã đến lúc hết giá trị, Hà Ngôn Từ cũng dần thả lỏng hơn.
Khi ở bên cô ta, anh ta khó tránh khỏi để lộ sơ hở. Khuôn mặt luôn tràn ngập nụ cười, cả căn nhà vang lên tiếng cười vui vẻ của hai người họ.
Cứ như thể họ mới là một đôi, còn tôi chỉ là kẻ ngoài chen vào.
Tối hôm đó, bệnh tim của tôi đột nhiên tái phát, cơn đau quặn thắt khiến khuôn mặt tôi tái nhợt không còn chút máu.
"…Hà Ngôn Từ." Tôi yếu ớt gọi tên anh ta, nhưng bên cạnh chỉ là khoảng trống lạnh lẽo, người đàn ông ấy đã sớm không còn ở đây.
Hơi thở tôi ngày càng dồn dập, bàn tay gắt gao siết chặt trước ngực, sắc mặt trắng bệch rồi dần dần tím tái.
Tôi gấp gáp đưa tay với lấy lọ thuốc trợ tim đặt trên tủ đầu giường. Nhưng lọ thuốc vốn dĩ luôn ở trong tầm tay, lần này thế nào cũng không tìm thấy.
Cuối cùng, trước mắt tôi tối sầm lại, cả người ngã thẳng xuống giường.
Là người giúp việc trong biệt thự phát hiện ra có điều bất thường, hoảng hốt gọi xe cấp cứu đưa tôi đến bệnh viện.
Sau một đêm cấp cứu, tôi mới miễn cưỡng giữ lại được mạng sống này.
Trên điện thoại có một tin nhắn đến vào lúc một giờ sáng.
"Niệm Niệm, Vũ Từ đột nhiên thấy không khỏe, anh đưa cô ấy đến bệnh viện rồi. Sáng mai anh không về, em tự chăm sóc mình thật tốt, đừng lo lắng."
Tôi nhắn lại: "Bệnh viện nào vậy? Em đến thăm em gái một chút."
Bên kia gần như lập tức trả lời:
"Không cần!"
"Cơ thể em yếu, không được chạy loạn qua đây. Vũ Từ chỉ bị viêm dạ dày, cần truyền dịch một chút thôi. Anh ở lại chăm sóc cô ấy một ngày, trưa mai sẽ về. Em ngoan nào."
Nói thì nghe đường hoàng lắm.
Nhưng ngay sau đó, tôi nhận được ảnh do thám tử mà mình thuê gửi đến.
Trong ảnh là một bãi biển giữa đêm khuya, bầu trời tối đen lấp lánh những ánh sao. Một đôi nam nữ quay nghiêng về phía ống kính, ôm nhau trao nụ hôn nồng nhiệt.
Nếu không phải Hà Ngôn Từ và Ôn Vũ Từ thì còn có thể là ai?
Còn vài tấm khác được chụp chỉ mười phút trước, địa điểm là một khách sạn tại thành phố lân cận.
Ôn Vũ Từ mặt mày rạng rỡ, khoác tay người đàn ông bên cạnh bước ra từ khách sạn.
Dù không nhìn rõ mặt nhưng chỉ cần nhìn bóng dáng, tôi đã có thể nhận ra.
7
Tôi không trả lời nữa, bên kia cũng không gửi thêm tin nhắn nào.
Mãi đến chiều hôm sau, Hà Ngôn Từ mới chậm rãi xuất hiện.
Vừa nhìn thấy sắc mặt tôi, trong mắt anh ta lóe lên một tia chột dạ, nhưng rất nhanh đã che giấu, vội vàng bước đến, lo lắng hỏi:
"Niệm Niệm, em sao rồi? Em nhập viện sao không nói với anh?"
Bên cạnh anh ta, Ôn Vũ Từ chớp chớp mắt. Cô ta trông hồng hào, chẳng có chút nào giống người vừa ốm dậy, bên tóc mai còn cài một bông hoa hướng dương.
Đó là loài hoa đặc trưng bán rất chạy của thành phố bên cạnh.
"Niệm Niệm, thực sự xin lỗi chị.”
Cô ta cúi đầu, giọng nói mang theo vẻ áy náy:
“Tối qua em không khỏe, nên nhờ Ngôn Từ đưa đến bệnh viện. Nghĩ rằng đã ra ngoài rồi, nên lại làm nũng bắt anh ấy đưa đi chơi ở thành phố bên cạnh một ngày."
Cô ta khẽ cắn môi, giọng điệu đầy hối lỗi:
"Là do em không đúng, không nên đòi đi chơi. Niệm Niệm, chị đừng giận Ngôn Từ nhé. Vừa về đến nơi nghe tin chị nhập viện, anh ấy đã lập tức chạy đến đây rồi."
Tôi yếu ớt nằm trên giường, gương mặt lạnh tanh nhìn chằm chằm vào Hà Ngôn Từ:
"Khi em phát bệnh, thế nào cũng không tìm thấy thuốc trợ tim khẩn cấp. Ba năm nay, thuốc ấy chưa từng thay đổi vị trí, vẫn luôn đặt trên tủ đầu giường."
"Em đã hỏi người giúp việc, họ nói chỉ có Vũ Từ từng vào phòng ngủ của chúng ta."
Vẻ mặt Hà Ngôn Từ thoáng sững sờ, sau đó quay sang nhìn người phụ nữ bên cạnh.
Ôn Vũ Từ không thay đổi sắc mặt, chỉ hơi ngạc nhiên một chút, rồi mỉm cười nhẹ nhàng:
“Em đúng là có vào phòng của hai người, nhưng chỉ để lấy một cuộn giấy thôi. Em đâu có biết gì về thuốc chứ.”
8
"Niệm Niệm, em nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ nghi ngờ Vũ Từ cố ý lấy thuốc đi để hại em sao?"
Sắc mặt Hà Ngôn Từ trầm xuống, giọng nói trở nên nặng nề.
"Sao em có thể nghĩ như vậy? Vũ Từ là em gái của em đấy! Lúc đó cũng là anh bảo cô ấy vào phòng ngủ, có lẽ thuốc vô tình bị chạm vào rồi rơi xuống, hoặc có thể người giúp việc đã dọn dẹp rồi để nhầm chỗ."
Tôi không phí lời với anh ta, chỉ lặng lẽ lấy điện thoại ra, mở đoạn ghi hình từ camera trong phòng ngủ.
Vì sức khỏe tôi không tốt, nên trong phòng có lắp camera giám sát. Lúc Hà Ngôn Từ đi công tác hay bận việc ở công ty, thỉnh thoảng anh ta cũng bật lên để xem tình trạng của tôi.
Camera rõ ràng ghi lại cảnh Ôn Vũ Từ lén lút đứng trước tủ đầu giường, lén lút đẩy lọ thuốc rơi xuống, lăn vào gầm giường.
Đối mặt với bằng chứng không thể chối cãi, sắc mặt Ôn Vũ Từ cứng đờ, hoảng loạn trong giây lát rồi lập tức tỏ ra uất ức, ánh mắt cầu cứu người đàn ông bên cạnh.
"Em... em không cố ý! Lúc đó em chỉ tò mò cầm lên xem một chút, lúc đặt xuống vô tình làm rơi xuống đất. Em lười biếng nên không nhặt lên thôi."
"Em đâu biết thuốc đó quan trọng như vậy chứ? Em thật sự không cố ý!"
Tôi cười nhạt, ánh mắt lạnh băng nhìn thẳng vào cô ta:
"Không cố ý sao? Chị bị bệnh tim, trong nhà ai mà không biết chị luôn mang theo thuốc trợ tim khẩn cấp? Vậy mà em lại nói là vô tình?"
Hà Ngôn Từ lập tức bước lên một bước, che chắn cho cô ta, môi mím chặt nhìn tôi:
"Được rồi, hai người đều là chị em trong nhà, chẳng qua chỉ là một hiểu lầm thôi. Sau này bảo người chuẩn bị thêm nhiều thuốc, để khắp nơi trong nhà là được."
Tôi nhìn anh ta, bật cười, nhưng trong lòng lại lạnh đến thấu xương:
"Hà Ngôn Từ, anh có biết em suýt chút nữa đã chết không? Vậy mà trong miệng anh, chuyện này lại nhẹ nhàng như vậy sao?"