Vị Hôn Thê Thế Thân - Chương 4

9


Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi nhìn thấy thái độ của anh ta, tôi vẫn không khỏi thất vọng đến chạnh lòng.


Những chi tiết từng bị tôi bỏ qua lần lượt hiện lên trong đầu. Những cử chỉ vốn dĩ thân mật ấy, tôi đã tự lừa mình cho rằng đó chỉ là sự quan tâm dành cho em gái.


Tôi đúng là ngốc thật.


Cơn bệnh lần này khiến cơ thể tôi yếu đi rõ rệt, ngay cả xuống giường cũng không còn sức. Tôi ho khan không ngừng, trong cổ họng thậm chí còn lẫn cả mùi máu.


Nhưng Hà Ngôn Từ không nhận ra điều đó. Trong mắt anh ta, lần này cũng giống như mọi lần trước, tôi phát bệnh rồi sẽ ổn thôi.


"Niệm Niệm, anh nhất định sẽ cưới em. Đợi đến thứ Sáu anh sẽ về nói với ông nội và mọi người, nếu họ không đồng ý, anh sẽ quỳ xuống cầu xin."


Người đàn ông ngồi bên mép giường, nắm chặt lấy tay tôi, trong mắt tràn đầy sự dịu dàng và thâm tình:


"Em hãy đợi anh thêm chút nữa. Nếu họ vẫn phản đối, anh sẽ đưa em bỏ trốn. Anh là người thừa kế duy nhất của nhà họ Hà, họ sẽ không bao giờ từ bỏ anh. Đến lúc đó, họ nhất định sẽ đồng ý."


Trước đây, mỗi khi nghe những lời này, tôi luôn  cảm thấy ngọt ngào xen lẫn áy náy.


Nhưng bây giờ, toàn thân tôi chỉ thấy lạnh lẽo.


Tiếng xấu đều do tôi gánh, còn Ôn Vũ Từ thì vô tội, trong sạch ngồi vào vị trí thiếu phu nhân nhà họ Hà.


Người đàn ông này quả thật có một trái tim nhẫn tâm đến đáng ghê rợn.


Nếu anh ta thực sự làm vậy, tôi không dám tưởng tượng nhà họ Hà sẽ căm hận tôi đến mức nào. Khi đó, tôi chẳng khác gì một tai họa.


Tôi khẽ cười, ánh mắt cong lên nhìn anh ta:


"Thật không? Ngôn Từ, anh yêu em đến mức bất chấp tất cả để cưới em sao?"


Bắt gặp ánh mắt của tôi, cơ thể Hà Ngôn Từ hơi cứng lại, nhưng rất nhanh anh ta mỉm cười, vươn tay chạm nhẹ vào chóp mũi tôi.


"Lại nói những lời ngốc nghếch rồi. Anh đã làm bao nhiêu chuyện vì em, thậm chí không tiếc đối đầu với nhà họ Hà, như vậy còn chưa đủ để chứng minh tấm chân tình của anh sao? Đương nhiên anh sẽ cưới em rồi."


10


Đến thứ Sáu, khi cơ thể đã khá hơn, tôi cùng Hà Ngôn Từ đến nhà cũ.


Nhà họ Hà gia thế hiển hách, mà Hà Ngôn Từ lại là người thừa kế tương lai, vì vậy Hà lão gia căn bản không xem trọng gia thế của nhà họ Ôn, càng không thể chấp nhận cưới một người bệnh tật như tôi.


Mỗi lần như vậy, Hà Ngôn Từ đều vì tôi mà tranh cãi kịch liệt với ông, rồi sau đó dẫn tôi rời đi trong bầu không khí nặng nề.


Cả giới thượng lưu đều biết Hà Ngôn Từ cưng chiều tôi đến tận xương tủy, vì cưới tôi mà không tiếc đối đầu với gia đình, thậm chí sẵn sàng từ bỏ quyền thừa kế.


Ba năm qua, tôi luôn cảm thấy áy náy với đoạn tình cảm này, chỉ nghĩ rằng vì mình mà ông cháu họ trở mặt, trong lòng lúc nào cũng đầy cảm giác tội lỗi.


Chính vì vậy, danh tiếng của tôi trong giới rất tệ. Người ta nói tôi là hồ ly tinh, dùng thủ đoạn không đứng đắn để mê hoặc người thừa kế nhà họ Hà đến mức này.


Những quý phu nhân trong giới hào môn càng xem thường tôi. Nếu tôi xuất hiện trong bất kỳ buổi tiệc nào, họ đều tránh xa, ánh mắt tràn đầy khinh miệt.


Tôi từng nhiều lần mở lời muốn chia tay, nhưng đều bị người đàn ông kia lạnh lùng từ chối.


"Niệm Niệm, đừng sợ. Vợ của anh chỉ có thể là em, không ai có thể chia rẽ chúng ta. Vì em, anh có thể chống lại cả nhà họ Hạ."


"Em là người anh yêu nhất. Chúng ta cùng nhau cố gắng, rồi sẽ có một ngày, anh tin rằng nhà họ Hà sẽ chấp nhận, ông nội cũng sẽ đồng ý thôi."


Tôi cảm động đến tận đáy lòng, cứ ngỡ rằng đây là sự bù đắp của ông trời dành cho mình, rằng tôi may mắn có được một tình yêu chân thành như vậy.


Đã có vài lần, tôi suýt chết, nhưng nhờ niềm tin vào tình yêu này mà cố gắng sống tiếp—chỉ vì không muốn bỏ lại Hà Ngôn Từ một mình, không muốn anh đau lòng.



11


Trong biệt thự, tất cả người nhà họ Hà đều đã có mặt. Những tiếng cười nói vui vẻ ban đầu lập tức tắt lịm khi thấy chúng tôi bước vào.


Ánh mắt từng người nhìn tôi mang theo những sắc thái khác nhau. Cha mẹ Hà mặt lạnh như băng, còn Hà lão gia thì u ám đến đáng sợ.


Trước đây, khi đối diện với gia đình này, tôi luôn sợ hãi, chột dạ mà cúi đầu, lúc nào cũng cảm thấy có lỗi với họ. Nhưng hôm nay, tôi chỉ lặng lẽ ngồi xuống, sắc mặt bình thản, không chút gợn sóng.


Vừa bước vào, Hà Ngôn Từ đã quỳ xuống ngay lập tức, lưng thẳng tắp:


"Ba, mẹ, ông nội, xin mọi người hãy đồng ý cho con cưới Niệm Niệm. Cô ấy là một cô gái tốt, con nhất định phải lấy cô ấy làm vợ!"


Anh nghiến răng, giọng nói kiên quyết và mạnh mẽ:


"Nếu mọi người không đồng ý, con sẵn sàng từ bỏ quyền thừa kế của nhà họ Hà, đưa Niệm Niệm rời đi!"


Tôi nhìn thấy sắc mặt của tất cả người nhà họ Hà đồng loạt thay đổi, đặc biệt là Hà Tiểu Muội , cô ta không nhịn được nữa, lập tức bật dậy, gương mặt tràn đầy phẫn nộ.


"Anh, anh đang nói cái gì vậy? Chỉ vì một người phụ nữ vô dụng, lúc nào cũng có thể chết, mà anh sẵn sàng gây chuyện với cả gia đình sao? Anh làm vậy có nghĩ đến cảm xúc của chúng em không?"


Cô ta trợn mắt đầy oán hận nhìn tôi, ánh mắt như muốn lao đến xé nát tôi thành trăm mảnh:


"Tất cả là do con hồ ly tinh như cô! Chính cô đã phá hoại gia đình tôi, là cô xúi giục anh trai tôi bỏ nhà đi để ép cả nhà đồng ý cưới cô!"


Cô ta cười lạnh, giọng nói đầy khinh bỉ:


"Nói cho cô biết, đừng có mơ! Cô là cái thá gì chứ? Ngay cả em gái cô cũng không bằng! Cô chẳng qua chỉ là một đứa con nuôi không rõ thân phận của nhà họ Ôn! Nếu bắt anh trai tôi cưới, thì cũng phải là cưới Vũ Từ, chứ tuyệt đối không thể là cô!"

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo