12
Vũ Từ đứng bên cạnh cũng hơi đỏ mặt, vội vàng dịu giọng nói:
"Nhà họ Ôn chỉ là một gia tộc bình thường, được có cơ hội đến nhà họ Hà đã là phúc phần của tôi rồi. Anh Ngôn Từ xuất chúng như vậy, sao tôi có thể xứng với anh ấy được chứ?"
Cô ta dừng lại một chút, sau đó giả vờ khó xử nhìn tôi, thở dài nói:
"Bác trai, bác gái, hai người đừng quá giận, cũng đừng trách chị gái. Chị ấy chẳng qua chỉ là quá yêu anh Ngôn Từ mà thôi, hoàn toàn không phải vì nhắm vào gia sản nhà họ Hà."
Cô ta nhẹ nhàng cắn môi, giọng nói đầy vẻ chân thành:
"Chỉ là… chị ơi, chị làm vậy thật sự không đúng. Bác trai bác gái đã vất vả nuôi dưỡng anh ấy, nhà họ Hà cũng dồn biết bao nhiêu tài nguyên để bồi dưỡng anh ấy. Nếu chị yêu anh ấy thật lòng, thì không nên để anh ấy vì tình cảm cá nhân mà bất hiếu với gia đình."
Nghe vậy, sắc mặt của cha mẹ Hà dần dịu lại, ánh mắt họ nhìn Vũ Từ cũng thoáng mang theo sự tán thưởng.
"Con bé này đúng là hiểu chuyện, biết rõ chừng mực, không hổ danh là đại tiểu thư thật sự của nhà họ Ôn, hơn hẳn chị của con."
Nhìn những gương mặt trước mắt, tôi đưa tay lên môi, nhẹ nhàng ho khan, cố đè nén cơn đau quặn thắt trong lồng ngực.
Sau đó, tôi khẽ mỉm cười, cất giọng bình thản:
“Từ lúc nào tôi nói là tôi muốn gả cho Hà Ngôn Từ vậy? Người anh ta muốn cưới chẳng phải là Vũ Từ sao?"
13
Giữa ánh mắt đầy kinh ngạc của mọi người, tôi ngẩng đầu nhìn về phía Hà lão gia, giọng nói bình tĩnh nhưng dứt khoát:
"Hà lão gia, cháu thực sự xin lỗi vì đã gây phiền phức cho ông trong thời gian qua, nhưng cháu cũng chỉ là một nạn nhân vô tội. Sức khỏe cháu không tốt, và cháu cũng không muốn dính líu vào những chuyện này nữa."
Sau đó, tôi quay sang Hà Ngôn Từ, ánh mắt lạnh lùng, khóe môi khẽ nhếch lên đầy giễu cợt:
"Hà Ngôn Từ, anh và Vũ Từ đã yêu nhau từ thời đại học, mấy năm nay cũng chưa từng thực sự cắt đứt liên lạc."
"Hai người sợ nhà họ Hà không đồng ý để hai người kết hôn, nên đã đẩy tôi ra làm bình phong, để tôi chịu mọi áp lực từ gia đình anh và những lời đàm tiếu bên ngoài."
"Nhà họ Ôn có ơn nuôi dưỡng tôi, mà ba năm qua cũng nhờ anh tận tình chăm sóc, vậy nên chuyện này coi như xóa bỏ, tôi không trách các người. Kể từ giờ, chúng ta cắt đứt hoàn toàn."
"Bây giờ xem ra nhà họ Hà cũng hài lòng với Vũ Từ rồi, kế hoạch của hai người xem như đã thành công, vậy thì từ nay về sau đừng kéo tôi vào nữa."
Sắc mặt Hà Ngôn Từ thay đổi, từ kinh ngạc chuyển sang hoảng loạn:
"Niệm Niệm, em, em…"
Anh ta hẳn là muốn hỏi tôi làm sao biết được. Căn phòng bỗng chốc rơi vào im lặng, ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về phía Hà Ngôn Từ và Vũ Từ.
"Không, không có! Chị, rốt cuộc chị đang nói lung tung cái gì vậy? Sao chị có thể tùy tiện vu oan cho em và anh Ngôn Từ chứ!"
Ôn Vũ Từ hoảng hốt, bề ngoài cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng trong lòng đã đứng ngồi không yên.
Cô ta vội vã nhìn về phía Hà lão gia, gấp gáp giải thích:
"Hà lão gia, ông hãy tin cháu, là Ôn Niệm Niệm đang bịa đặt để hãm hại cháu! Cháu và anh Ngôn Từ đúng là từng có một đoạn thời gian bên nhau lúc đại học, nhưng đã sớm chia tay rồi!"
Tôi không nói gì thêm, chỉ đứng dậy, đưa chiếc điện thoại đã chuẩn bị sẵn bằng chứng đến trước mặt Hà lão gia.
Đó là kết quả điều tra của thám tử tư.
Từ năm năm trước, bọn họ đã ở bên nhau, dù bề ngoài ba năm nay Hà Ngôn Từ và tôi luôn quấn quýt như hình với bóng, nhưng phía sau lưng, anh ta và Vũ Từ chưa từng thật sự chấm dứt.
Trên màn hình là hàng loạt khoảnh khắc hai người thân mật, đi chơi riêng với nhau—loại ảnh này nói lên điều gì, ai cũng hiểu rõ.
14
Hôm đó Hà lão gia nổi trận lôi đình, trực tiếp đập điện thoại lên mặt Hà Ngôn Từ.
Nhà họ Hà náo loạn một hồi.
Hà Ngôn Từ hoảng loạn giải thích. Ôn Vũ Từ sợ hãi khóc sướt mướt không thôi. Còn tôi, chẳng buồn quan tâm, chỉ lặng lẽ quay người rời đi.
Sau khi trở về, tôi bắt đầu thu dọn hành lý, chuẩn bị rời khỏi biệt thự.
Sống ở đây ba năm, đồ đạc khá nhiều, thuê công ty dọn nhà đến cũng phải mất mấy ngày mới chuyển hết.
Đến tối, Hà Ngôn Từ mới trở về.
Anh ta đứng trước cửa, cả người mệt mỏi, ánh mắt phức tạp nhìn tôi, trong đó lẫn lộn giữa tức giận và hổ thẹn:
“Em… biết từ bao giờ?”
“Những lời anh nói sau khi say rượu mấy hôm trước, em nghe thấy hết rồi.”
Hà Ngôn Từ im lặng trong chốc lát, một lúc lâu sau mới mở miệng:
“Xin lỗi, chuyện này là anh có lỗi với em, nhưng đây là chủ ý của anh, không liên quan gì đến Vũ Từ cả. Cô ấy cũng rất áy náy.”
“Anh hy vọng em có thể nói với cô ấy một tiếng, đừng để cô ấy tự trách nữa.”
Đây chính là sự khác biệt giữa yêu và không yêu sao.
Người bị lừa gạt, bị tổn thương là tôi. Vậy mà điều anh ta lo lắng nhất lại là cảm xúc của Ôn Vũ Từ.
Ba năm qua, tất cả sự chân thành tôi dành cho anh ta hóa ra chỉ là một trò đùa. Nỗi chua xót dâng lên tận hốc mắt, nhưng tôi cố nén nước mắt, không để mình yếu đuối trước mặt anh ta thêm lần nào nữa.
Tôi khẽ cười, giọng bình tĩnh đến lạ:
“Ừ, Ôn Vũ Từ có ơn chăm sóc em, em sẽ không trách cô ấy. Dù sao ba năm qua, anh cũng che chở hết mực cho em, cảm ơn anh.”
Tôi dừng lại một chút, rồi nhẹ nhàng nói tiếp:
“Nghe nói Hà lão gia đồng ý hôn sự của anh và Ôn Vũ Từ rồi, chúc mừng.”