Xuân tàn phong muộn - Chương 9

16


Mọi chuyện đã được xử lý sạch sẽ. Lúc này, kim đồng hồ chỉ ba giờ sáng.


Tôi tắt điện thoại, suy nghĩ về khoảng thời gian ít ỏi còn lại của mình.


Trước khi tự thú, tôi vẫn còn vài việc cần sắp xếp. 


Sau khi tắm rửa qua loa, tôi nhắn tin hẹn gặp Chu Khê.


Nhìn thấy sắc mặt tôi tái nhợt, cô ấy có vẻ lo lắng.


"Chị à, chú ý giữ gìn sức khỏe... Dù chúng ta không thể báo thù cho Giang Kỳ Lạc, cũng không thể cứ sống mơ hồ như vậy được. Nếu cậu ấy thấy chị thế này, chắc chắn sẽ không vui đâu."


Tôi khẽ gật đầu, vuốt lại mái tóc hơi rối. 


Tôi không định kể cho Chu Khê chuyện đã xảy ra đêm qua, cứ để cô ấy tin rằng trời cao có mắt đi.


Tôi lấy từ túi áo ra chiếc thẻ vàng mà Lâm Hàn Nghiêm đã đưa, dồn toàn bộ số tiền vào đó, vừa vặn đủ tám trăm nghìn.


"Chiếc thẻ này, em cầm lấy đi."


Chu Khê vội vàng lắc đầu, nhưng tôi kiên quyết đặt nó vào tay cô ấy. 


"Chu Khê, em là một trong số ít những người thật lòng đối tốt với hai chị em bọn chị. Thực ra, từ nhỏ chị và Giang Kỳ Lạc chưa từng nhận được bao nhiêu thiện ý, nên cách chị hồi đáp có lẽ hơi vụng về.” 

Tôi cười nhạt, ánh mắt trầm xuống. 


“Hồi bé, chị vẫn thường nghe bố mẹ nói rằng, lẽ ra nên nhấn chìm bọn chị vào bồn cầu ngay từ lúc mới sinh. Khi đó nghe xong, chị chỉ thấy sợ hãi."


"Nhưng gần đây, chị lại nghĩ… có lẽ một đứa trẻ mà ngay cả cha mẹ cũng không mong muốn được sống, thật sự không nên tồn tại trên thế gian này. Vậy nên..."


Vậy nên, tôi đã vùng vẫy trong vũng lầy đến tận hai mươi năm, cuối cùng vẫn chỉ là một kẻ dơ bẩn.


Người mà tôi muốn bảo vệ đã bị xé nát, người mà tôi cố gắng níu kéo hóa ra chỉ là ảo ảnh.


Đến cuối cùng, chẳng qua cũng chỉ là cướp giật thêm vài năm tuổi thọ từ lòng ác độc của thế gian mà thôi.


Chu Khê bỗng chộp lấy tay tôi, siết chặt đến mức cổ tay tôi đỏ lên.


"Chị đừng nghĩ linh tinh! Được gặp Giang Kỳ Lạc và chị là điều may mắn nhất trong đời em!"


"Không một ai trên đời này là không đáng để tồn tại, đặc biệt là hai người!"


Tôi sững sờ, nhìn vào đôi mắt kiên định của cô ấy, khẽ nhếch môi, lời cô ấy nói… có lẽ chỉ là một lời nói dối đầy thiện ý.


Đôi tay đang nắm chặt của Chu Khê vẫn gầy gò, quần áo rộng thùng thình rũ xuống.


Nếu chưa từng gặp chị em tôi, có lẽ cô ấy đã có một cuộc sống tươi sáng hơn.


Mùa hè dần trôi qua, tiếng ve cũng lắng xuống.


Tôi đưa tay vuốt lại mấy sợi tóc lòa xòa trước trán cô ấy, nhẹ giọng nói:


"Chu Khê, sau mùa hè này, hãy bắt đầu một cuộc sống mới đi."


"Quên chị và Giang Kỳ Lạc đi."


17


Gặp Chu Khê xong, tôi đi tìm Thẩm Trúc.


Cô ấy lơ đãng khuấy viên đá trong ly, ánh mắt thất thần, có lẽ vì chuyện cha mình mất liên lạc. Đêm qua, khi lật xem điện thoại của Thẩm Vinh, tôi đã thấy cuộc gọi nhỡ từ cô ấy.


Tôi đã ấn từ chối.


Mẹ Thẩm Trúc qua đời sớm, từ nhỏ cô ấy được Thẩm Vinh nuôi nấng, tình cảm hẳn sẽ sâu đậm hơn quan hệ cha con bình thường.


Vì vậy, tôi không định nói nhiều với cô ấy, dù có lý do gì đi chăng nữa, giữa tôi và cô ấy, mãi mãi chỉ  là kẻ thù.


Việc cô ấy đạo tranh của Giang Kỳ Lạc là sự thật không thể chối cãi.


Tôi chỉ lặng lẽ đặt lên bàn một chiếc điện thoại cũ và chìa khóa thư phòng của Thẩm Vinh.


Tất cả những chiếc chìa khóa khác, tôi đều đã hủy.


Trong điện thoại có đoạn ghi âm của Thẩm Vinh tại nhà hàng Minh Ngọc, khi say rượu thú nhận đã xâm hại Giang Kỳ Lạc. Còn có đoạn video trong điện thoại của hắn, cùng vị trí bản sao lưu.


Ngoài ra, tôi còn lưu lại ảnh chụp một số trang nhật ký của Giang Kỳ Lạc, những ngày đầu khi cậu ấy và Thẩm Trúc vẫn còn vui vẻ bên nhau.


Cô ấy hơi nghi hoặc, không hiểu tại sao tôi lại đưa cho cô ấy chiếc điện thoại này.


Tôi khẽ cười, cuối mắt xuống, giọng nói nhẹ bẫng:


 "Mật mã là sinh nhật của Giang Kỳ Lạc, cô còn nhớ chứ?"


Thẩm Trúc gật đầu: "030209."


Xem ra những gì cô ấy từng nói vẫn có vài phần chân thật.


Dù sao, đến tận bây giờ, cô ấy vẫn còn nhớ sinh nhật của Giang Kỳ Lạc.


Tôi nhìn cô ấy, chậm rãi nói:


"Thẩm Trúc, di vật của Giang Kỳ Lạc chỉ có bốn thứ, trong đó có một món là đĩa nhạc của ban nhạc Ngôn Tửu mà em tặng."


"Xem xong nội dung trong điện thoại, em sẽ hiểu hết sự thật."


"Khi còn sống, em ấy vẫn luôn xem cô là một người bạn… rất tốt."


Bị lời ám chỉ của tôi dẫn dắt, ánh mắt Thẩm Trúc bỗng ánh lên tia cuồng loạn và chờ mong.


Cô ấy lập tức lấy điện thoại ra, định mở xem.


Tôi không ngăn cản, cũng không dừng lại.


18


Tôi định tìm một chỗ để ngủ một giấc.


Sau khi tỉnh dậy, tôi sẽ đi tự thú.


Giấc ngủ này đặc biệt yên ổn, đến khi mở mắt, tôi đã không rõ mình đã ngủ bao lâu.


Tôi bật điện thoại lên, ánh sáng chói lóa khiến tôi nhíu mày. Phải mất một lúc để thích nghi, tôi mới nhận ra có một tin tức vừa được đẩy lên đầu trang không lâu trước đó.


"Khu công nghiệp phía Bắc Thanh Thành phát hiện vụ án phân xác kinh hoàng, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn!"


Thấy dòng tiêu đề này, tôi không hề có chút bất an nào với tư cách là kẻ gây ra tất cả, chỉ bình tĩnh lướt xem nội dung.


Bài báo xác nhận danh tính nạn nhân—chủ tịch tập đoàn Thẩm thị kiêm lãnh đạo trường đại học A, Thẩm Vinh.


Hung thủ hiện vẫn đang bị truy nã.


Dưới phần bình luận:


[Bạn tôi làm trong cục bảo là bị chặt thành 67 khúc, có một bộ phận còn trực tiếp bị…]


[Đây chắc chắn là một trong những vụ án tàn bạo nhất mấy năm nay ở Thanh Thành.]


[Hận thù phải sâu đến mức nào mới ra tay thế này chứ…]


Tôi cúi đầu lướt màn hình, tâm trạng vẫn không hề dao động.


Một lát sau, tôi đặt điện thoại xuống, chuẩn bị lên đường đến sở cảnh sát.


Nhưng ngay lúc này, một tin tức mới nhất lại đột ngột xuất hiện trước mắt tôi.


"Hung thủ vụ phân xác đã ra đầu thú!"


Ngón tay tôi khựng lại, lông mày nhíu chặt.


Chuyện gì đây?


Tôi mở bài báo ra, thấy nội dung chỉ nói hung thủ đã tự thú, không đề cập đến danh tính.


Mà người duy nhất biết chuyện này… chỉ có Lâm Hàn Nghiêm.


Chẳng lẽ… anh ấy?


Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.


Đúng lúc này, điện thoại trong tay rung lên. Tôi cúi đầu nhìn, là bạn cùng phòng Dương Niệm gọi đến.


"Lạc Lạc, cậu đang ở đâu?"


"Lâm Hàn Nghiêm nhờ mình đưa cho cậu vài thứ, cậu đến lấy được không?"


Tôi bình ổn lại suy nghĩ, im lặng vài giây rồi khẽ đáp:


"Được."

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo