Xong đời… Vừa nghĩ tới món tiền của phi nghĩa rơi từ trên trời xuống, tôi đã không khống chế nổi…
Nhưng Lục Ngạo Thiên đã tự tìm được nguyên nhân giúp tôi: “Hẳn là do hai ngày nay quá khổ cực. Tống Ngôn, cậu lái xe đưa bác sĩ Trần về đi.”
Tôi và Tống Ngôn liếc nhau, mỗi người đều có mục đích riêng muốn đạt được.
Lên xe, Tống Ngôn đảo mắt nhìn qua dãy đồ cổ phía sau, khuôn mặt lạnh tanh biến thành kích động, nắm chặt lấy tay tôi:
“Chị! Chị đúng là chị ruột duy nhất của em!”
Tôi ngẩn người: “Năng lực biến sắc mặt của cậu giỏi thật!”
Tống Ngôn bày ra vẻ mặt cầu xin:
“Em vốn là diễn viên, xuyên sách xong lại thành quản gia, mỗi ngày đều treo câu “Thiếu gia chưa từng vui vẻ như vậy bao giờ” ngoài miệng. A a a a a… Em thật sự không thể chịu đựng nổi tên bại não kia nữa! Cầu xin chị giàu có rồi đừng quên em!”
Không thể không nói, thân phận quản gia của Tống Ngôn thật sự có lợi cho việc kiếm chác của tôi.
Vì thế, tôi và hắn thảo luận một hồi, định nhân mấy ngày sắp tới, đánh dấu hết tất cả những thứ đáng giá có thể tráo đổi trong biệt thự rồi tìm cơ hội tráo đi.
Nhưng tôi có nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ tới, mình còn chưa chờ được cơ hội đã chờ được nữ phụ hai của bộ truyện này.
Đối tượng liên hôn của Lục Ngạo Thiên --- Thiên kim tập đoàn Tô thị Tô Kiều.
Ngày đó Lục Ngạo Thiên lại ra ngoài truy thê, tôi nói Tống Ngôn nhân cơ hội này đẩy những người khác đi, sau đó chúng tôi như hai con tra (dã thú thích ăn dưa hấu) ngộ nhập vườn dưa hấu, không ngừng nhảy nhót khắp biệt thự tầm bảo.
Tô Kiều giẫm lên giày cao gót, mặc đồ Chanel, đeo túi Hermes, hùng hổ đi vào cổng.
Tôi đang ngồi xổm bên cạnh bàn xem bảo thạch chỗ chân bàn có phải là hàng thật không, Tô đại tiểu thư đã trực tiếp xông lên tát tôi một tai.
Sau tiếng bốp chát chúa là tiếng tôi ngã nhào ra đất.
Tô Kiều hừ lạnh: “Nghe nói Lục Ngạo Thiên kim ốc tàng kiều, trong nhà có một mối tình đầu, hẳn chính là cô đúng không? Cô có biết anh ấy đã có vị hôn thê không? Cô còn biết xấu hổ là gì không?”
Máu chó, quá máu chó.
Cô muốn túm tóc đánh ghen thì đi mà tìm mối tình đầu của anh ta, đánh tôi làm gì!
Tống Ngôn vội vàng chắn trước người tôi: “Cô Tô, sao cô có thể một lời không hợp trực tiếp xông tới đánh người như vậy?”
Con mẹ nó, tôi có nói được câu nào sao? Lấy đâu ra một lời không hợp!
Tôi nằm trên mặt đất không nhúc nhích giả chết. Tống Ngôn thấy tôi hôn mê bất tỉnh, rất hoảng: “Xong đời, xảy ra án mạng rồi!”
Hắn như con khỉ vò đầu bứt tai bên cạnh tôi. Tô Kiều nhíu mày nhìn anh ta:
“Tống quản gia, lần trước gặp anh anh còn rất ổn trọng.”
Tống Ngôn sửng sốt một chút, lại khôi phục vẻ mặt lạnh băng:
“Đây là bác sĩ riêng thiếu gia mời tới, hiện tại cô ấy bị cô đánh ngất, ngàn cân treo sợi tóc, tôi là người ngoài còn thấy hoảng loạn, cô Tô thân là đầu sỏ gây tội, chẳng lẽ ngay cả một chút áy náy cơ bản nhất cô cũng không có sao?”
A ha, cái tên này giỏi áp đặt đạo đức thật.
Tôi mở he hé mắt, quả nhiên thấy được trên mặt Tô Kiều lộ ra vẻ khủng hoảng.
Áp đặt đạo đức thành công!
Tôi lặng lẽ kéo tay áo Tống Ngôn, nhỏ giọng nói: “Gọi xe cứu thương, tới bệnh viện cứ nói tôi bị đập vào đầu, làm kiểm tra toàn thân cho tôi, vừa lúc bớt được phí kiểm tra sức khỏe.”
Nói xong tôi tiếp tục giả chết.
Tống Ngôn cảm khái: “Chị keo kiệt thật.”
Hắn cũng hiểu ý tôi, sau khi tới bệnh viện, hắn yêu cầu làm hết tất cả các hạng mục kiểm tra tốn kém nhất.
Mà tất cả tiền đều do Tô Kiều thanh toán.
Thoải mái.
Kiểm tra xong, tôi lại ngủ một giấc trong phòng bệnh VIP, chờ khi thấy thời gian cũng hòm hòm rồi mới chậm rãi mơ màng tỉnh dậy.
Trên mặt Tô Kiều lộ ra vẻ áy náy: “Thật xin lỗi cô, là tôi nhận nhầm người.”
Nói xong, cô ta lại nhíu mày, trông như có vẻ khó hiểu lắm:
“Nhưng cũng kỳ lạ thật, từ nhỏ tới lớn tôi vẫn luôn nhận được nền giáo dục tốt đẹp, có học thức có tầm nhìn, theo lý, cho dù tôi có biết Lục Ngạo Thiên còn dây dưa không rõ với mối tình đầu thật, cũng phải nghĩ ra biện pháp giải quyết vẻ vang danh giá hơn mới phải, sao có thể xúc động đi đánh người như vậy?”
Tôi rất muốn hô to bên tai cô ấy, bởi vì cô đã bị cốt truyện vây khốn!
Cô là nữ phụ sẽ bị nam chính hành hạ, vì nam chính mà mất lý trí!
Ọe, bộ tiểu thuyết này thật ghê tởm.
Tô Kiều nói từ nhỏ cô ấy đã có năng lực xuất chúng, nhưng từ xưa tới nay gia tộc không chịu cho cô ấy chen chân vào việc làm ăn.