Xuyên Thành Bác Sĩ Trong Truyện Bá Tổng - 9

Chương 9:

 

Tôi cười khẩy: “Nhìn rõ bản chất của anh ta chưa? Miệng lúc nào cũng nói yêu cô, nhưng lại lưỡng lự giữa tôi và cô, anh ta chưa bao giờ dành cho cô sự tôn trọng mà cô đáng được hưởng.”

 

“Cô xác định cô còn muốn lãng phí thời gian cho anh ta nữa ư? Tôi biết cô học vẽ, rất có năng khiếu, có thể mở một buổi triển lãm tranh cá nhân từng là ước mơ của cô.”

 

Hứa Liên Liên do dự.

 

Tôi đưa cho cô ấy một tấm danh thiếp, bảo cô ấy suy nghĩ kỹ rồi đến tìm tôi.

 

Ba ngày sau, Hứa Liên Liên đến.

 

Lần này ánh mắt cô ấy đã kiên định hơn rất nhiều, còn có chút ngại ngùng khi đối mặt với tôi: “Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, tôi muốn ra nước ngoài học thêm, nhưng tôi không muốn lấy một đồng nào của nhà họ Lục, cô có thể cho tôi vay được không?”

 

Tôi vui vẻ đồng ý: “Đương nhiên rồi, hơn nữa cô không cần phải trả, cứ coi như đây là đầu tư. Tôi sẽ lo toàn bộ chi phí học tập của cô ở nước ngoài, chỉ cần sau này cô chia cho tôi 10% lợi nhuận từ việc bán tranh là được.”

 

Tô Kiều ở bên cạnh nhỏ giọng mắng tôi: “Đồ gian thương.”

 

Tôi mỉm cười: “Không gian không thương.”

 

Hứa Liên Liên kinh ngạc nói: “Cô tin tôi có thể thành công sao?”

 

“Đương nhiên!”

 

Bảo bối, với năng khiếu của cô, chắc chắn cô sẽ trở thành ngôi sao mới trong giới nghệ thuật.

 

Mặc dù nửa đời trước bị Lục Ngạo Thiên làm lỡ mất, nhưng chỉ cần cô có thể tỉnh ngộ, bây giờ vẫn chưa phải là quá muộn.

 

Ngày Hứa Liên Liên ra nước ngoài, tôi đến sân bay tiễn cô ấy.

 

Cô ấy hỏi tôi: “Trước đây tôi cứ nghĩ Ngạo Thiên là người quan trọng nhất đời mình, quỹ đạo cuộc đời tôi cứ xoay quanh anh ấy. Gần đây tôi luôn nghĩ, rời khỏi anh ấy, liệu tôi có thể hạnh phúc không? Trần Miểu, bây giờ cô có hạnh phúc không?”

 

Tôi dang tay xoay một vòng cho cô ấy nhìn thấy bộ đồ hiệu trên người tôi.

 

“Thời tiết đẹp tôi cũng thấy vui, trang điểm xinh đẹp tôi cũng thấy vui, cào trúng 5 tệ xổ số tôi cũng thấy vui. Cô gái, hạnh phúc là do mình tự tạo ra, chỉ cần cô đặt bản thân lên hàng đầu, cô sẽ thấy thế giới này rất tươi đẹp. Mà ở chỗ chúng tôi, đây gọi là nữ chính.”

 

Hứa Liên Liên cười: “Tôi sẽ cố gắng trở thành nữ chính.”

 

 

Hứa Liên Liên cũng đi rồi.

 

Đối tượng bị Lục Ngạo Thiên quấy rối chỉ còn lại mỗi mình tôi.

 

Tôi không chịu nổi sự quấy rối đó nữa, quyết định giúp anh ta chữa trị căn bệnh tổng tài của mình.

 

Vốn dĩ Lục Ngạo Thiên sẽ phải đối mặt với một cuộc khủng hoảng kinh tế nghiêm trọng, việc mua lại Phong Tín đã giúp anh ta rất nhiều, nhưng bây giờ Phong Tín đã bị chúng tôi thâu tóm, anh ta chỉ có thể tìm đường khác.

 

Mảnh đất ở ngoại ô sắp được đấu thầu chính là cơ hội của anh ta.

 

Ngày đấu thầu, Lục Ngạo Thiên nhìn thấy tôi ở phòng đấu giá thì rất bất ngờ, lại bắt đầu tự tin một cách khó hiểu:

 

“Em biết tôi ở đây? Cố tình đến tìm tôi?”

 

Tôi chỉ cười không nói.

 

Nói theo một cách nào đó thì đúng là tôi đến vì anh ta thật.

 

Đột nhiên Lục Ngạo Thiên tiến lại gần tôi, nói nhỏ bên tai tôi:

 

“Tôi còn có việc quan trọng phải làm, ngoan, em vào xe đợi tôi, lát nữa tôi đưa em đi ăn tối.”

 

Thôi khỏi ăn nữa, cơm nguội cũng sắp nôn ra rồi.

 

Tôi tìm một chỗ phía sau ngồi xuống.

 

Mảnh đất này không có gì đặc biệt, không có nhiều người tranh giành.

 

Vì vậy, Lục Ngạo Thiên vẫn luôn ung dung ngồi ở hàng ghế đầu, nhìn mấy công ty nhỏ đưa ra giá trước.

 

Đến khi gần hết thời gian, anh ta mới ra giá 5000 vạn.

 

Cả hội trường im lặng, quả nhiên không ai theo nữa.

 

Lục Ngạo Thiên nhếch mép, ra hiệu cho trợ lý: “Đặt nhà hàng, tôi muốn đưa Trần tiểu thư đi ăn tối.”

 

Người bán đấu giá bắt đầu bước vào quy trình cuối cùng: “5000 vạn lần thứ nhất, 5000 vạn lần thứ hai, 5000 vạn lần...”

 

Tôi chậm rãi giơ tấm bảng trên tay lên: “6000 vạn.”

 

Giống như một quả bom bắn thẳng xuống nước, cả hội trường ồ lên kinh ngạc.

 

Tất cả mọi người đều nhìn về phía tôi, sau đó bắt đầu xì xào bàn tán về thân phận thật sự của tôi, tại sao bọn họ chưa từng nghe nói đến một đại gia ẩn danh nào như vậy.

 

Lục Ngạo Thiên nhìn tôi với vẻ không thể tin tưởng nổi, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.

 

Tốt lắm, tôi rất hài lòng với phản ứng của bọn họ.

 

Nhân vật chính thì phải xuất hiện cuối cùng, khiến cả thế giới phải kinh ngạc.

 

Lục Ngạo Thiên chỉ là đá lót đường được đưa ra để hâm nóng bầu không khí trước thôi.

 

Chết tiệt! Hèn gì ai cũng muốn làm tổng tài bá đạo!

 

Cảm giác này thật đã!

 

Người bán đấu giá nói: “6000 vạn lần thứ nhất, 6000 vạn lần thứ hai...”

 

Lục Ngạo Thiên nghiến răng: “6500 vạn!”

 

Anh ta nói gì đó với trợ lý, trợ lý chạy đến truyền lời cho tôi: “Trần tiểu thư, Lục tổng nói cô đang đùa với lửa...”

 

Tôi trực tiếp giơ bảng: “8000 vạn!”

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo