Chương 1
Xung quanh tối om. Nhìn đâu cũng chỉ thấy hoang vu, tĩnh mịch.
Chỉ có tiếng nước nhỏ giọt từ chiếc vòi rỉ, vọng lại trong căn phòng biệt giam chật chội. Ngoài chiếc ghế mà anh đang ngồi, mọi thứ còn lại là những dụng cụ treo lủng lẳng trên tường — chỉ cần nhìn thôi đã khiến người ta lạnh sống lưng.
Đây rõ ràng là một tình huống đáng sợ. Nhưng Doyun không hề run rẩy.
Anh đã chuẩn bị cho việc bị tra tấn, không chỉ một lần trong đầu mình.
Kể từ khi thế giới thay đổi, khi số người mắc phải triệu chứng được gọi là "tiến hóa" ngày càng nhiều, tất cả các tổ chức cũng buộc phải vận hành theo một cách mới.
Khái niệm giới tính – từng được phân chia thành nam và nữ – đã trở nên mơ hồ. Giờ đây, con người được phân loại thành hai nhóm: người có khả năng mang thai và người không thể.
Những người có thể sinh sản được gọi là Omega. Một số ít người khác, sở hữu khả năng khiến Omega thụ thai, được gọi là Alpha. Với thể trạng vượt trội, Alpha nhanh chóng được trọng dụng ở mọi lĩnh vực.
Tất nhiên, vẫn tồn tại những Beta – những người không thuộc hai nhóm kia. Và với Beta, dù không đặc biệt, xã hội vẫn chấp nhận họ như một tầng lớp lao động bình thường.
Theo dòng thay đổi của thế giới, Omega tự nhiên dạt về những ngành nghề ít nguy hiểm, trong khi Alpha và Beta nhận lấy phần công việc nặng nhọc hơn.
Hệ thống đăng ký giới tính mới được thiết lập. Quân đội cũng nhanh chóng cải tổ.
Nhưng rồi, việc Omega có khả năng sinh sản hiếm dần đã trở thành vấn đề xã hội. Và Doyun — một phần trong dòng chảy đó — hiện đang phục vụ như một quân nhân chuyên nghiệp.
Thực tế, Doyun là con lai. Một nửa Hàn Quốc, một nửa Mỹ. Nhưng có vẻ dòng máu từ người cha Mỹ đậm hơn. Ngoài mái tóc nâu nhạt, anh chẳng có đặc điểm nào cho thấy mình là con lai. Anh cũng chẳng mấy quan tâm đến quân đội Hàn Quốc.
Doyun đã sống như một người Mỹ suốt 22 năm. Là một quân nhân Mỹ chính quy, anh coi mình là người Mỹ, và gần như không có lòng tự tôn dân tộc nào với gốc gác Hàn Quốc.
Cho đến khi cấp trên ra lệnh điều anh đến một viện nghiên cứu quân sự ở Hàn Quốc.
Anh được đào tạo đặc biệt, cấp cho danh tính mới, và nhập cảnh.
Viện nghiên cứu ấy không phải nơi hoạt động dân sự, mà do quân đội quản lý trực tiếp.
“Trong đây xảy ra những việc mờ ám,” cấp trên nói.
Anh chỉ gật đầu, đáp: “Tôi đi.”
Nguồn tin từ nội bộ cho biết nơi này đang thực hiện những thí nghiệm kỳ lạ.
Và Bryan – cấp trên của anh – đã giao nhiệm vụ cụ thể:
“Eddie, chúng ta vẫn chưa biết chính xác thí nghiệm đó là gì. Nhưng nhiệm vụ của cậu là điều tra nội dung chính, càng cụ thể càng tốt. Thứ đó có thể hữu ích cho phía chúng ta.”
Eddie Ryman.
Tên thật của anh. Một cái tên giờ chỉ còn nằm trong trí nhớ.
Sau khi nhập cảnh, Eddie trở thành Kim Doyun, một quân nhân Hàn Quốc. Và dần dần, anh leo lên vị trí quản lý tại Viện nghiên cứu Stella – nơi mà Bryan từng nhắc đến.
“Kim Doyun.”
Một giọng nói cất lên, gọi thẳng tên anh.
Doyun bật ngẩng đầu. Việc anh hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của căn phòng này trong viện cho thấy một điều rõ ràng: họ chưa từng tin tưởng anh.
“À, đúng rồi. Là Eddie Ryman.”
“Eddie Ryman của đơn vị 367.”
“Chúng tôi đã nghi ngờ nên mới nhốt cậu vào đây. Dù sao thì, tôi cũng biết cậu sẽ không chịu hé răng nửa lời.”
Gã đàn ông ngồi đối diện mỉm cười — một nụ cười hiền hòa nhưng rợn người.
Eddie nuốt khan. Cổ họng khô khốc.
Tra tấn? Anh từng hình dung. Đã chuẩn bị tâm lý. Thậm chí còn rèn luyện sức chịu đựng.
Anh là Alpha, dù thể trạng không mạnh như những Alpha khác, nhưng vẫn là Alpha. Với cơ thể này, anh đủ khả năng chịu được hầu hết những đòn tra tấn thông thường.
Anh cố gắng giữ vẻ mặt vô cảm. Chỉ cần lộ ra nỗi sợ, họ sẽ moi được lời khai từ anh.
Bị phát hiện khi đang lấy thông tin đúng là một sai sót lớn, nhưng không phải không thể xoay chuyển.
Bryan từng chỉ cho anh lối thoát khẩn cấp. Chỉ cần có thời cơ.
“Không ngờ cậu lại bất cẩn như vậy. Nhưng với chúng tôi thì... lại là điều tốt.”
“Eddie Ryman của đơn vị 367.”
“Ừ, biết rồi. Cậu sẽ cứ lặp lại câu đó, đúng không? Đáng yêu thật đấy.”
Gã nghiêng người, cười đầy thích thú.
“Từ giờ trở đi, cậu sẽ được trải nghiệm cảm giác đau đớn... vượt xa mọi thứ cậu từng tưởng tượng. Đại tá của chúng tôi ghét nhất là việc rò rỉ thông tin thí nghiệm quân sự ra ngoài.”
Eddie không đáp. Anh chẳng quan tâm Đại tá ghét điều gì. Nếu thí nghiệm này không phải quá kỳ quặc đến mức khó tiết lộ, sao họ lại phải cẩn thận giấu giếm đến thế?
Thực sự, từ khi tiếp nhận vị trí quản lý, Eddie đã cảm thấy viện nghiên cứu này rất kỳ lạ.
Với tư cách quản lý, nếu đây là một viện nghiên cứu minh bạch, anh lẽ ra phải nắm rõ ít nhất phương hướng hoặc nội dung chung. Nhưng không — không ai biết gì cả.
Anh hỏi vòng vo, nhưng tất cả đều mờ mịt.
Nhân viên vẫn ra vào phòng thí nghiệm, nhưng hướng đi của họ luôn thay đổi. Dường như nơi này có những khu vực ẩn, mà chính anh — người đứng đầu hành chính cũng không thể tiếp cận.
“Dù sao thì cậu cũng đã biết được vài chuyện, nên đã có chỉ thị mới rồi.”
Gã cười, nói tiếp:
“Bắt đầu thí nghiệm trên chính cái thân xác cậu đi.”
Doyun vẫn giữ im lặng. Nhưng cảm giác bất an trong anh bắt đầu dâng lên.
Anh từng chứng kiến một Omega phát tình, giãy giụa trong đau đớn. Đó không phải cảnh tượng mà anh nghĩ sẽ xuất hiện trong một viện nghiên cứu quân sự.
Thí nghiệm trên Omega? Là chuyện có thể xảy ra sao?
“Ngực cũng đẹp. Cơ thể thì tuyệt vời. Chắc là do Alpha nhỉ? Với cái cơ thể này, chắc chịu được kha khá đấy. Nhiêu đây tiềm năng, có thể trở thành một cái lỗ tuyệt hảo rồi.”
“…Hả?”
Eddie sững người.
Anh không hiểu những gì Thiếu tá Kang – cấp trên mới – vừa nói. Trong tiếng Hàn mẹ từng dạy anh, chẳng có từ nào như “cái lỗ” hay “ngực” cả.
Gã cười khẩy khi thấy biểu cảm khó hiểu của Eddie, rồi với tay nhấc điện thoại gắn trên tường.
“Bên này chuẩn bị xong rồi. Bắt đầu đi.”
Ngay sau đó, cánh cửa sắt nặng nề bật mở.
Hai người đàn ông mặc quân phục bước vào trước, theo sau là một nam và một nữ khoác áo choàng trắng.
Mặt Eddie tái đi. Cảm giác như toàn bộ không khí trong phổi bị rút sạch.
【Thí nghiệm vật số 20, chuyển sang phòng A.】
Giọng người phụ nữ vang lên.
Đồng tử của Eddie co lại, rồi giãn ra tối đa.
Khi mí mắt sụp xuống, bóng tối nuốt trọn anh.
Cô ta tiêm vào cổ anh. Một chuyển động nhanh, gọn. Ống tiêm rỗng bị nhét vội vào túi áo blouse trắng.
Sau đó, người phụ nữ đứng lặng sau lưng các quân nhân.
(Lời nhắc nhở:
Nếu bạn sủng thụ-> Lựa bộ khác
Nếu bạn thích nhẹ nhàng -> Lựa bộ khác
Nếu bạn thích truyện có logic -> Lựa bộ khác
Nếu bạn thích tình cảm -> Lựa bộ khác
Nếu bạn đọc kĩ chữ -> Lựa bộ khác
Tình tiết truyện rất là vãi cả lồng, kết truyện như cái đặc cầu. Không khuyến khích đọc.
Lời khuyên nếu bạn vẫn muốn đọc: đọc lướt, đọc không cần não là tốt nhất cho bạn
Nếu bạn có thể vứt não -> Hãy đọc)