Chương 16… Lại Một Lần Nữa Đánh Dấu
Giản Chi tức điên. Giang Ngôn Sinh hôm nay rốt cuộc nổi cơn gì không biết. Ban chiều vẫn còn thản nhiên, nói thẳng rằng giữa hai người không có khả năng, dứt khoát đến mức không để lại đường lui. Ấy thế mà lúc này lại bày ra bộ dạng như đang ghen, còn làm như thể muốn ép anh từ bỏ Cố Ôn để chọn lấy cậu.
‘Thật sự là… Không thể nói lý nổi.’
“Cậu là một Beta, tôi phải đánh dấu cậu kiểu gì đây?”
Giản Chi tức giận tột độ, đập mạnh tay xuống bàn tròn, khiến ly chén trên mặt bàn rung lên, lăn lốc rồi rơi vỡ lách tách trên nền gạch.
“Đừng áp đặt thứ tình cảm phi thực tế ấy lên cả tôi và cậu nữa. Giữa chúng ta vốn không thể ở bên nhau lâu dài...”
Chưa kịp nói dứt câu, Giang Ngôn Sinh đã bước tới, buộc anh phải lùi lại đến sát cửa. Cậu cao hơn anh nửa cái đầu, thế nhưng khí thế không hề kém, thậm chí còn có phần áp đảo.
Giang Ngôn Sinh vòng tay ôm lấy eo anh, vùi đầu vào hõm cổ, chầm chậm cọ nhẹ. Cảm nhận được cơn giận trong Giản Chi dần tan đi, cậu mới thả lỏng vòng tay, gương mặt nũng nịu với anh.
“Tiền bối, lần này có thể đừng từ chối em được không? Xin anh đấy.”
Đôi mắt cậu giờ đây ngân ngấn nước, cậu khẽ nói, giọng khẩn thiết.
“Em yêu anh… Cũng mong anh yêu em thêm một chút.”
Cậu như một chú mèo hoang lạc lõng, gắng gượng bám lấy niềm tin duy nhất còn sót lại nơi đáy lòng.
Cùng lúc ấy, hương tin tức tố mùi Tulip từ người cậu tràn ngập khắp căn phòng, hòa quyện cùng hương rượu nho nhàn nhạt trên người Giản Chi, tạo thành một tầng không khí mơ hồ, nặng nề và mê hoặc.
Bị xoa dịu, cơ thể Giản Chi như mất hết sức lực, đầu óc trở nên trống rỗng. Anh không còn phân biệt nổi đâu là lý trí, đâu là xúc cảm. Anh thật sự không hiểu nổi vì sao một Beta như Giang Ngôn Sinh lại mang trên người mùi hương có thể khiến anh mê muội đến vậy.
Anh siết lấy vai cậu như muốn tìm một điểm tựa, cố gắng giữ thăng bằng, giữ lại chút tỉnh táo cuối cùng.
Nhưng rồi, khi nghiêng người theo mùi hương ấy, Giản Chi áp mũi vào sau gáy Giang Ngôn Sinh.
Khoảnh khắc ấy, trái tim Giang Ngôn Sinh đập như trống trận. Trong căn phòng lặng ngắt, chỉ còn tiếng tim cậu đập và nhịp thở gấp gáp của hai người vang vọng.
Một giây sau, Giản Chi nghiến răng, cắn xuống nơi gáy trống vắng lộ ra.
Tin tức tố thấm vào da thịt, len lỏi vào từng dây thần kinh.
Bản năng của Enigma trong Giang Ngôn Sinh bị đánh thức như dã thú bị chọc giận. Cậu lập tức phản ứng, bế bổng Giản Chi, quăng anh xuống giường. Và rồi, đáp trả bằng một cú cắn mạnh mẽ và dữ dội hơn.
Trong tích tắc, cả căn phòng bị bao phủ bởi mùi tin tức tố đậm đặc. Là sự chiếm hữu. Là bản năng. Là lời tuyên bố quyền sở hữu không thể lay chuyển.
Giản Chi bị đánh dấu một lần nữa, nhưng lần này, cảm giác đến như dòng nước lũ, dữ dội và không thể kháng cự. Anh chỉ có thể thuận theo, mặc cho từng nụ hôn của Giang Ngôn Sinh kéo anh vào trạng thái mơ màng không rõ thực hư.
Giang Ngôn Sinh nhìn khuôn mặt Giản Chi đỏ bừng vì khao khát, đôi mắt nhòe nước và hàng mi run rẩy. Đó là dáng vẻ mà cậu chưa từng thấy. Và cũng là lần đầu tiên cậu cảm nhận được sự thỏa mãn đến tuyệt đối.
“Trước giờ chưa từng thấy anh như thế này... Chắc chỉ khi thật lòng muốn, anh mới chịu vứt bỏ cái vỏ bọc lạnh lùng đó.”
Cậu hôn khẽ lên môi Giản Chi, sau đó ngồi dậy, chống khuỷu tay lên mép giường, im lặng thưởng thức “chiến lợi phẩm” đêm nay.
‘Thật sự, đẹp đến ngẩn ngơ.’
Khi hương tin tức tố trong phòng dần tan, Giang Ngôn Sinh khoác áo gió, đeo khẩu trang rồi rời khỏi khách sạn.
‘Đã đến lúc giải quyết món nợ với Tạ Triệt.’
Cậu mở điện thoại, lần theo định vị Tạ Triệt gửi đến. Vị trí nằm trong một con hẻm nhỏ vắng vẻ. Vừa bước vào đầu hẻm, Giang Ngôn Sinh đã thấy đứng dựa vào tường, điếu thuốc cháy dở giữa hai ngón tay.
Thấy cậu đến, Tạ Triệt ném tàn thuốc xuống đất, giẫm nát, rồi tiến lại với nụ cười mờ ám trên môi.
Chưa để gã kịp mở lời, Giang Ngôn Sinh đã đưa tay chặn gã lại:
“Có gì thì nói thẳng. Đừng vòng vo.”
Tạ Triệt khẽ nheo mắt, cười nhạt:
“Rõ ràng cậu hẹn tôi tới. Sao giờ lại ép tôi phải mở lời trước?”
“Cậu làm gì, tự cậu rõ. Muốn tôi phải mời mọc cậu giải thích chắc?”
Giọng cậu gằn lại, tay khẽ siết chặt vai Tạ Triệt.
“Thật tình thì... Tôi cũng chẳng nhớ rõ mình đã làm gì sai. Nhưng nếu có thật, chẳng lẽ đến giờ cậu vẫn chưa tra ra? Giang Ngôn Sinh mà cũng bất lực thế cơ à?”
Tạ Triệt ngáp dài như thể đang chán nản tột độ.
“Rảnh vậy sao không đi tìm Giản Chi? Ai biết được lúc này anh ta có đang trò chuyện thân mật gì với Cố Ôn không.”
Tạ Triệt vừa dứt lời, một cái tát giáng xuống mặt gã, vang dội cả con hẻm.
“Cậu lấy tư cách gì mà dám nhắc tên anh ấy kiểu đó?”
Giang Ngôn Sinh nghiến răng
“Muốn chết à?”
Tạ Triệt lảo đảo, môi rớm máu, vẫn còn cười:
“Đúng là tôi nhớ nhầm. Giản Chi không phải người tùy tiện. Cũng chẳng ưa gì kẻ tùy tiện.”
Rõ ràng đang nói kháy đến cậu.
Mỗi câu của gã như lưỡi dao bén nhọn đâm vào lòng Giang Ngôn Sinh.
“Rốt cuộc cậu đến đây làm gì? Còn định châm lửa phá mối quan hệ giữa tôi và anh ấy à?”
Giang Ngôn Sinh cố giữ bình tĩnh, gân xanh nổi đầy trên cẳng tay.
“Từ cái ngày cậu gây tai nạn cho Giản Chi, giữa chúng ta đã chấm dứt. Cậu còn mặt mũi gì mà xuất hiện?”
“Tôi nói rồi. Chuyện tai nạn đó không phải tôi cố ý! Sao cậu cứ không chịu tin tôi hả?”
Tạ Triệt gào lên, ánh mắt như phát điên.
Một cú tát nữa.
Lần này, Giang Ngôn Sinh không dừng lại. Cậu đá mạnh vào bụng Tạ Triệt, khiến gã ngã sấp xuống nền gạch lạnh.
“Cậu còn có lý do à? Là cậu uống rượu rồi lái xe. Là cậu chen vào chuyện tình cảm của người khác! Giản Chi từng vì cậu mà phải viết thư thông cảm cho gia đình cậu. Cậu thấy vui lắm hả?”
“Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu. Giả tạo được vài phút thì sao? Cả đời cậu sống trong giả tạo nổi không?”
“Cậu nghĩ mình là gì? Dám đứng trước mặt tôi và anh ấy mà ly gián? Mẹ nó, Giản Chi mà cũng tin lời cậu thì đúng là…”
“Cậu không thấy mình nực cười à, Giang Ngôn Sinh?”
Tạ Triệt nghiến răng, cố đứng dậy, đôi mắt gã có chút đỏ.
“Cậu nghĩ anh ta sẽ tha thứ cho cậu sao? Khi một ngày nào đó biết người ở bên cạnh suốt bấy lâu là Enigma, và cũng chính là bạn trai cũ, bị lừa dối suốt từng ấy thời gian… Cậu nghĩ anh ta sẽ chọn cậu chắc?”
“Cậu thật sự nghĩ bản thân đáng để anh ta đánh cược lại lần nữa à?”
Giang Ngôn Sinh hừ lạnh, từ từ ngồi xổm xuống, nắm chặt lấy cằm gã:
“Cậu không bằng một góc của anh ấy. Lấy tư cách gì bắt tôi nhìn lại cậu?”
Tạ Triệt với đôi mắt đỏ ngầu, cười méo mó:
“Giản Chi có gì hơn tôi chứ? Cậu quên anh ta từng đối xử với cậu thế nào rồi à? Cậu nói giả tạo, anh ta không phải giả tạo chắc?”
“Chuyện giữa tôi và anh ấy, không tới lượt cậu lên tiếng.”
Giang Ngôn Sinh lạnh giọng, tay siết chặt hơn.
“Cậu không xứng.”
“Thế còn tôi thì sao?”
Giọng Tạ Triệt nghèn nghẹn, nước mắt gã trực trào rơi xuống.
“Tôi ở bên cậu lâu nhất. Khi cậu khốn khó, là tôi ở cạnh. Vậy mà chỉ cần Giản Chi quay lại, tôi lập tức biến mất khỏi vị trí đó sao?”
Ánh đèn vàng yếu ớt hắt xuống con hẻm càng làm không khí thêm nặng nề.
“Tạ Triệt.”
Giang Ngôn Sinh thở ra một hơi dài, buông tay khỏi gã.
“Ngay từ đầu tôi chỉ xem cậu là bạn. Chưa từng có ý gì khác. Những thứ cậu gọi là ‘thay thế’, vốn chỉ là ảo tưởng một mình cậu tự dựng lên.”
“Nếu cảm thấy thiếu thốn tình cảm đến vậy… hì nuôi một con chó bên cạnh đi.”
Nói xong, Giang Ngôn Sinh xoay người rời đi. Ở lại thêm chỉ tổ phiền lòng.
Cậu còn chưa ra khỏi hẻm thì bất ngờ bị Tạ Triệt ôm chặt từ phía sau. Trước khi kịp phản ứng, một chiếc khăn ẩm đã bị ấn mạnh lên mũi.
Mùi cay xộc thẳng vào mũi khiến mắt cậu rát buốt. Chưa kịp phản kháng, ý thức đã mờ dần.
‘Mình thật sự không nên coi thường Tạ Triệt.’
Chỉ còn lại tiếng cười khe khẽ của Tạ Triệt, lẫn trong những bước chân thong thả đang rời đi.
Sau một khoảng thời gian, Giang Ngôn Sinh từ từ mở mắt nhờ ánh sáng màu vàng cam dịu nhẹ của căn phòng, trước mặt cậu bây giờ là phòng khách sạn mà cậu và Giản Chi đang ở.
May mắn thay, cơ thể cậu chẳng có vấn đề gì cả, không khó chịu chỉ có một chút đau đầu nhẹ.
Sau khi tỉnh dậy, điều đầu tiên cậu làm là tìm Giản Chi thì nghe thấy tiếng nước vang vọng trong phòng tắm.
‘Chắc anh ấy đang rửa mặt.’
Tuy nhiên, Giang Ngôn Sinh vẫn chưa yên lòng, cậu chẳng biết tên Tạ Triệt đó đã làm gì sau khi đánh ngất, cậu cũng loại trừ được việc gã có thể làm những điều vô sỉ. Dù sao thì cậu vẫn cảm thấy cơ thể của bản thân khá ổn.
Tiếng nước chảy từ phòng tắm dừng lại, Giản Chi bước ra ngoài với chiếc áo choàng tắm khoác hờ trên người, anh lúc này nhìn rất quyến rũ. Ngước mắt lên, thấy cậu đã tỉnh, gương mặt anh đỏ bừng, mắt không dám nhìn thẳng vào cậu.
Giang Ngôn Sinh tinh ý nhận ra sự thay đổi trên gương mặt anh, định bụng sẽ hỏi nhưng Giản Chi lại cất tiếng trước:
“Cậu đói không… Ăn thử khi nó còn nóng nhé… Tôi đã thử rồi nó khá ngon.”
Giang Ngôn Sinh trong đang khá đắc ý, cậu khẽ nhếch môi liếc nhìn anh.
‘Hình như hôm nay anh ấy như biến thành người khác vậy? Đây có phải Giản Chi lạnh lùng không?’
Cậu khẽ gật đầu với khuôn mặt khó hiểu, Giản Chi vội vàng bưng bát cháo còn nóng để lên tủ đầu giường. Không thể không nói, nhìn anh bây giờ cứ như một người vợ đang chăm sóc anh chồng vừa tỉnh rượu.
Giờ đây cậu vẫn còn mơ hồ nhìn anh ngồi thẹn thùng bên cạnh:
“Tiền bối, anh làm sao vậy?... Tôi có thể tự mình đi mua đồ ăn được mà.”
“Xin lỗi, tôi quên mất… Tôi chỉ muốn bù đắp lỗi lầm của tôi tối qua…”
Giản Chi mặt lúng túng thấy rõ, định bưng tô cháo trên tủ đầu giường đi.
“Nếu cậu cần gì thì cứ nói tôi…”
“Khoan đã, tiền bối… Tối qua là sao?”
Giang Ngôn Sinh dường như bị mất trí nhớ, vẻ mặt cậu khá hoang mang.
“Hôm nay, sao anh đối xử với tôi như vậy? Tôi thật sự không hiểu tâm tình của anh đấy tiền bối.”
Gương mặt Giản Chi giờ đây đỏ bừng, đôi mắt anh không dám nhìn thẳng mặt cậu.
“Cậu thật sự không nhớ gì sao? Tối qua tôi đã mất kiểm soát mà đánh dấu cậu… Tôi thật sự xin lỗi, dù cậu là Beta… Việc đánh dấu ấy sẽ không có tác dụng gì… Nhưng tôi vẫn sẽ chịu trách nhiệm với cậu.”
Thì ra Giản Chi nghĩ rằng bản thân anh đã đánh dấu cậu, chẳng trách hôm nay anh lại hành động khác thường như vậy.
Vì anh cho rằng đây là lỗi của mình nên Giang Ngôn Sinh cũng chẳng giải thích gì thêm nữa. Dù sao thì được Giản Chi quan tâm như vậy cũng tốt.
—
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit: Lynx
Trans: Tỏi
—