(ExA) Ảnh đế lạnh lùng bị Engima cắn ngược - Chương 18

Chương 18… Hồi ức


Viên Duệ cũng là kiểu người mặt dày, thấy Giản Chi vẫn bình tĩnh như không, bắt đầu mất kiên nhẫn.


“Chút chuyện gấp vậy cũng không chịu giúp, cậu còn coi tôi là anh em không đấy?” 


Viên Duệ huých vai Giản Chi, vẻ mặt ham tiền thấy rõ, cười khì khì: 


“Cho anh em bữa cơm đi, mười vạn thôi, với cậu chẳng đáng là bao.”


Hắn vẫn giữ dáng vẻ giỡn cợt, vừa nói vừa bá vai Giản Chi, làm như thể tình cảm huynh đệ thắm thiết lắm: 


“Coi như đầu tư cho anh em khởi nghiệp đi. Ba tôi nói rồi, chỉ cần tôi kiếm được ba vạn là ông sẽ cho tôi về.”


Càng nói càng hăng, gương mặt hắn bóng nhẫy, khuôn mặt đầy mỡ cùng miệng lạp xưởng sắp dán sát vào mặt Giản Chi.


Giản Chi theo phản xạ lùi lại hai bước, định kéo giãn khoảng cách: 


“Tôi không có tiền.”


Nghe câu đó, sắc mặt Viên Duệ thay đổi ngay lập tức, vẻ cợt nhả lúc nãy biến mất, thay vào là sự hằn học và thô bạo.


Hắn chộp ngay vào tóc gáy Giản Chi kéo về phía trước, bàn tay thô ráp va trúng cổ sau, khiến Giản Chi đau đến bật tiếng rên khẽ.


Hành động đó càng khiến Viên Duệ tức giận. Hắn dựa vào thân hình cao lớn, siết mạnh vai Giản Chi, lắc qua lắc lại: 


“Tôi coi cậu là anh em mà cậu coi tôi như ăn xin à? Chút tiền ấy mà cũng tiếc, cậu nghĩ tôi ngu dễ lừa lắm à?”


Nhưng ngay sau đó, Giang Ngôn Sinh đã đẩy mạnh hắn sang một bên. Thân hình tròn trịa của Viên Duệ mất thăng bằng, ngã lăn ra đất.


“Đừng chạm vào anh ấy.” 


Giang Ngôn Sinh lạnh lùng liếc qua, khuôn mặt cực kỳ giận giữ.


“Bẩn hết quần áo của anh ấy, cậu đền nổi không?”


Cậu phẩy tay như thể vừa chạm phải thứ dơ bẩn, chắn trước người Giản Chi.


“Mày là thứ gì mà dám động tay động chân? Tin tao đập chết mày không?” 


Viên Duệ gào lên, khiến vài người đi ngang ngoái đầu lại. Chẳng mấy chốc, đám đông vây quanh ba người họ xem náo nhiệt.


Có người nhận ra Giản Chi đang đứng sau Giang Ngôn Sinh.


Không biết ai hô lên: 


“Trời đất ơi, kia chẳng phải Giản ca, nam thần của tôi sao!!”


Ngay lập tức, đám đông càng thêm náo nhiệt, tiếng chụp ảnh và ánh đèn flash rộn ràng.


Bị nhiều người chú ý, Viên Duệ bắt đầu lúng túng. Giờ thì đúng là tự đào hố chôn mình.


Hắn vừa định đứng dậy bỏ chạy nhưng xung quanh đã bị bao vây kín mít, không còn đường thoát.


Lúc này Giang Ngôn Sinh lên tiếng: 


“Cậu đừng chạy, đánh người mà không biết xin lỗi hả?”


Nghe Giang Ngôn Sinh nói Viên Duệ đánh người, có người lập tức đứng ra xác nhận.


“Tôi cũng thấy! Hắn kéo Giản ca lắc tới lắc lui, còn định giơ tay tát nữa!” 


Một cô gái nói đầy kích động, khuyến đám đông cũng trở nên tức giận theo.


“Giữa ban ngày ban mặt còn giở trò như vậy, đúng là muốn chết à?”


Viên Duệ biết mình sai, gương mặt đỏ rần. Hắn nhìn Giản Chi bằng ánh mắt cầu xin, hy vọng được cứu vớt.


Nhưng Giản Chi không dễ bị lay động, mặt anh vẫn nghiêm trang.


“Tiền thì tôi không cho mượn được. Còn chuyện hôm nay, tôi có thể bỏ qua. Nhưng liệu tôi có nói với bác Viên không thì tôi chưa chắc.”


Viên Duệ bắt đầu hoảng. Nếu ba hắn biết chuyện, hắn chẳng còn cơ hội quay về nhà.


Hắn nhìn Giản Chi đầy oán giận, nhưng lại bị ánh mắt lạnh như băng của Giang Ngôn Sinh ép phải rụt lại.


Đám đông bắt đầu hiểu ra câu chuyện và đồng loạt chỉ trích hành động của Viên Duệ.


Nhưng Giản Chi cũng không định biến Viên Duệ thành đối tượng công kích. Anh chỉ muốn nói rõ mọi chuyện, để tránh việc sau này hai nhà rạn nứt hay bị trả thù ngược.


Anh định đến đỡ Viên Duệ đứng dậy, nhưng Giang Ngôn Sinh lại không chịu để anh đi.


“Làm gì thế?” 


Giản Chi khó hiểu nhìn cậu rồi nghiêng đầu hỏi nhỏ. 


“Đừng làm quá, rùm beng lên chẳng hay gì.”


Nghe anh dịu giọng, Giang Ngôn Sinh mới giãn bớt, sắc mặt dịu lại: 


“Hắn ta đâu có què, cần gì anh giúp? Tôi là trợ lý của anh, không phải nên bảo vệ anh mọi lúc sao?”


Thấy tình hình dịu xuống, đám đông dần tản đi. Viên Duệ chân vẫn run rẩy, gượng gạo đứng dậy.


“Nể tình mấy năm quen biết, chuyện này anh đừng nói với ba em được không?”


Giọng hắn nhỏ hẳn, chẳng còn vẻ hống hách ban đầu, chắp tay cầu xin anh.


“Anh biết rồi đó, nếu ba em biết chuyện này thì em tiêu thật.”


“Chỉ cần cậu đừng tiếp tục làm phiền tôi, chuyện hôm nay tôi sẽ tự biết cách giải thích với bác.”


Nói rồi Giản Chi kéo tay Giang Ngôn Sinh định rời đi, nhưng anh vẫn không nỡ, trong lòng muốn dùng sự việc hôm nay để cảm hóa Viên Duệ.


Viên Duệ vừa bước đi được hai bước đã phát hiện Giản Chi chuyển cho hắn đúng ba vạn. Trong lòng rối bời, không phải vì cảm động mà vì… Mới ăn trưa mà giờ đã đói lại.


“Khốn kiếp, có tiền mà còn giả vờ nghèo khổ, không phải cố ý muốn bẽ mặt tôi trước đám đông à? Lần sau gặp lại, coi tôi xử cậu thế nào!”


Dù sao cũng là minh tinh hạng A, chưa kịp về tới phòng thì toàn bộ câu chuyện đã nổ tung trên mạng xã hội.


Nhưng thay vì tập trung vào bản chất sự việc, netizen lại đổ dồn sự chú ý vào Giản Chi và Giang Ngôn Sinh. Các tài khoản marketing bắt đầu đăng bài, tiêu điểm là độ "xứng đôi" của hai người, thậm chí lôi cả ảnh sân bay hôm trước ra ghép với hình Giang Ngôn Sinh che chắn cho Giản Chi hôm nay.

 


 

Một bức ảnh kèm caption bá đạo “Giang trợ cường thế hộ thê” gây sốt.


Bên dưới là loạt bình luận fangirl kiểu:


FG 1: “Trời đất, ánh mắt ở sân bay hôm đó tôi còn nhớ như in!”


FG 2: “Mấy tuần rồi không có tin tức, giờ cho một cú quốc yến no căng!” 


FG 3: “Sớm nói đi! Giang trợ đẹp trai thế này, tôi đói lả rồi đây này!” 


FG 4: “Thôi thôi mấy bà dẹp đi, không được phá tan couple nhà tui đâu đó nha.” 


FG 5: “Người nhà không giữ được thì để nhà khác nuôi nha quý dị.” 


FG 6: “Tui không nói nhiều, ảnh cao mét tám là đủ, còn cười kiểu đó nữa…”


 


 

Giang Ngôn Sinh đọc hết bình luận, phấn khởi đến mức khoé miệng cứ nhếch mãi. Lúc này Giản Chi mới để ý.


Anh ít khi dùng mạng xã hội, chỉ lúc cần mới xem, nhưng thấy Giang Ngôn Sinh cười tươi như vậy, bèn tò mò hỏi.


“Không có gì đâu anh.” 


Giang Ngôn Sinh giữ tay anh lại không cho cầm điện thoại, cười nói: 


“Bọn họ bảo Viên Duệ hợp làm công nhân vệ sinh, vì mỗi lần gây chuyện là quét một đống mặt mũi, cũng coi như góp sức giữ gìn vệ sinh thành phố.”


Giản Chi bật cười, khoé môi cong cong, ánh mắt dịu lại. Mấy ngày căng thẳng gần đây như được gột sạch trong khoảnh khắc đó.


Giang Ngôn Sinh ngơ ngẩn nhìn, cảm giác như thời gian quay ngược về những ngày xưa cũ.

 


 

Hồi ức


“Ê, tân sinh à, có muốn làm trợ lý của tôi không?” 


Giản Chi bước tới, nhìn chằm chằm vào thiếu niên vừa bị ai đó dằn mặt xong.


Giang Ngôn Sinh khi ấy vẫn ngạo khí, nhưng rõ ràng kém thế hơn Giản Chi.


“... Đi theo anh thì được gì chứ?”


“Đương nhiên là có lợi rồi. Nhìn cậu tội nghiệp quá, thiếu gia đây đành thu nhận vậy.” 


Giản Chi đi một vòng quanh cậu, đánh giá từ trên xuống dưới.


“Cậu gầy quá, sau này theo tôi ăn cơm. Nhà tôi đồ ăn ngon lắm.”


Từ đó, cả trường đều biết bên cạnh tiểu thiếu gia Giản Chi có thêm một trợ lý nhỏ tên Giang Lâm.


Giản Chi thật sự bảo vệ Giang Ngôn Sinh rất kỹ, không ai dám đụng vào cậu.


Cậu cũng chẳng cần gọi "thiếu gia" gì cả, cứ thế vai vế anh em thân thiết trôi qua hai năm.


Mãi đến năm 16 tuổi, Giản Chi phân hoá thành Alpha. Mọi chuyện vẫn không thay đổi… Cho đến khi Giang Ngôn Sinh cũng phân hoá.


Không ai ngờ cậu lại là một Enigma, đặc biệt và hiếm có. Từ đó, mối quan hệ giữa hai người dần trở nên… Khác thường.


Giang Ngôn Sinh cao vọt lên, vượt Giản Chi nửa cái đầu. Người ta trêu: ca và đệ tráo hình, đáng yêu thật đấy.


Một vài nữ sinh trong lớp bắt đầu viết truyện couple hai người, rồi lan ra toàn trường, như một bộ truyện thanh xuân học đường sống động.


Thời gian trôi, Giản Chi phát hiện mình càng lúc càng để ý Giang Ngôn Sinh. Cậu càng lớn càng đẹp trai, mà hai người lại ngày ngày kè kè bên nhau. Giản Chi bắt đầu nảy sinh tình cảm.


Cuối kỳ lớp 11, anh gửi thư tỏ tình. Nhưng cậu chỉ lẳng lặng từ chối.


“Em luôn coi anh là bạn. Em chưa từng nghĩ chúng ta sẽ là người yêu.”


Mọi người thở dài, câu chuyện ngọt ngào hóa thành tiểu thuyết thanh xuân lỡ dở.


Bị từ chối, Giản Chi thấy không thể đối mặt, bắt đầu né tránh cậu suốt bốn tháng.


Tháng thứ năm, Giản Chi phát hiện Giang Ngôn Sinh… Đứa từng yếu đuối hay buồn… Bị bắt nạt.


Chiều hôm ấy, Giản Chi một mình đánh nhau với bốn tên đầu gấu hai tiếng đồng hồ, mình mẩy bầm dập.


Hôm sau, anh nghỉ học. Giang Ngôn Sinh biết lý do liền cảm thấy day dứt.


Khi Giản Chi trở lại lớp, Giang Ngôn Sinh tìm gặp ngay, muốn làm hoà.


Nhưng Giản Chi không muốn cậu mang gánh nặng hay cảm thấy áy náy vì mình. Anh ra điều kiện: 


“Nếu cậu muốn ở bên tôi, thì không phải vì cảm động hay thương hại.”


Thêm vào đó, anh còn nói: 


“Dù thế nào, nếu cậu lại bị bắt nạt, anh đây vẫn sẽ ra mặt vì cậu.”


Giang Ngôn Sinh vì không muốn anh bị thương lần nữa, đã gật đầu đồng ý.


Và thế là… Mọi thứ quay lại từ đầu.


Nhóm dịch Bunz Zm 

Edit: Lynx

Trans: Tỏi

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo