Chương 25… Tiệc sinh nhật
Giang Ngôn Sinh vừa dứt lời, cả hội trường bỗng vang lên một tràng xôn xao.
Hai người đồng loạt ngẩng đầu, mới thấy Phan Ngọc Anh đang bước ra trong bộ lễ phục cao cấp được may đo riêng.
Chiếc váy dài màu trắng thuần khảm vài bông hồng phấn nhạt, làm nổi bật vóc dáng mềm mại dịu dàng của cô. Dưới ánh đèn rọi thẳng từ trần nhà, cô tựa như tiểu thư nhà tài phiệt bước ra từ tiểu thuyết, khuôn mặt ngập tràn hạnh phúc.
Phan Ngọc Anh vừa xuất hiện, các gia tộc lần lượt bước đến chào hỏi, đưa quà mừng sinh nhật.
Tuy vậy, ánh mắt cô không rời khỏi Giản Chi. Chỉ là, Giản Chi lại chỉ nhìn qua một cái, rồi quay sang tiếp tục trò chuyện với Giang Ngôn Sinh.
"Ba, mẹ."
Phan Ngọc Anh bước đến trước mặt cha mẹ, giọng ngọt ngào:
"Con còn tưởng hai người không đến."
Hạ Thư nhẹ nhàng xoa đầu con gái mình, ánh mắt đầy yêu thương.
“Hôm nay là sinh nhật con mà, sao mẹ với ba lại không đến chứ.”
Mọi người xung quanh bật cười. Giản Dục đi đến, thần thần bí bí đưa ra một chiếc hộp nhỏ từ phía sau.
“Chị A Anh sinh nhật vui vẻ nhé. Trước nghe chị rất thích đồng hồ NISALIN, mà lại khó mua quá trời. Tháng trước em nhờ bạn mang về từ nước ngoài, coi như là quà sinh nhật tặng chị.”
Nói rồi mở hộp ra. Chiếc đồng hồ bên trong sáng lấp lánh. Phan Ngọc Anh sáng mắt, nâng niu chiếc đồng hồ như bảo vật, đeo thử ngay lên cổ tay.
"Trời ơi! Dục Dục mà cũng biết chị mê cái này!!"
Cô không kìm được mà nhào đến ôm lấy Giản Dục.
Giản Dục hơi khựng lại, nhưng chỉ một giây sau đã đưa tay ôm nhẹ lại eo cô. Dù chỉ thoáng qua, gương mặt Giản Dục vẫn ửng đỏ.
Ở một góc, Giang Ngôn Sinh cũng kịp bắt lấy khoảnh khắc ấy, chú ý đến vành tai đỏ lên của Giản Dục.
Sau khi nhận xong đồng hồ, Phan Ngọc Anh khẽ liếc sang Giản Chi, như thể mong chờ điều gì đó.
Phó Bạch liếc nhìn Giản Chi, khẽ cau mày nhắc nhở:
“Còn không mau đưa quà ra? Chẳng lẽ đợi A Anh nhắc thì con mới nhớ?”
Giản Chi không phản bác, đứng dậy nhận hộp quà Giang Ngôn Sinh vừa đưa, đặt vào tay Phan Ngọc Anh.
“Chúc mừng sinh nhật.”
Phan Ngọc Anh mừng rỡ, khóe mắt cô cong lên, giọng ngọt lịm:
“Cảm ơn anh Giản.”
Khi cô mở hộp, đôi mắt sáng rực lên. Ba chiếc vòng tay bằng phỉ thúy được đặt cẩn thận bên trong. Một chiếc ngọc lục, một chiếc phỉ thúy vàng nhạt, và một chiếc tím nhạt trong vắt, cả ba đều trúng thẩm mỹ của Phan Ngọc Anh.
Cô yêu thích sưu tập vòng tay, nhưng đây là lần đầu tiên thấy thứ khiến mình vừa mắt đến thế. Cô lập tức ôm cổ Giản Chi. Giản Chi hơi lùi lại, có chút bất ngờ.
Giang Ngôn Sinh thoáng dao động, muốn đứng dậy nhưng lại phải kìm lại vì hoàn cảnh không phù hợp.
Cậu không phải loại người hay để bụng, nhưng không hiểu sao trong khoảnh khắc ấy, hai khớp ngón tay siết chặt, cùng với âm thanh răng rắc nhẹ vang lên.
Cậu không phải người duy nhất cảm thấy thế.
Một vài chủ tiệm đá quý cũng đang đánh giá món quà.
“Làm nghề phỉ thúy hơn hai mươi năm, tôi chưa từng thấy nguyên liệu đẹp như thế,...”
Một người cất tiếng khen ngợi.
“Ba chiếc vòng đó, trừ cái tím nhạt từng thấy qua, còn lại đều thuộc hàng hiếm.”
“Đúng là Giản gia. Thiếu gia ra tay, lễ vật cũng không giống ai.”
Nghe người ta xôn xao bình phẩm vòng tay, Phan Ngọc Anh càng đắc ý, càng tỏ ra duyên dáng. Cô ngọt ngào gọi Giản Chi mấy tiếng, khiến không khí như tiệc đính hôn.
Giản Chi có chút xấu hổ, vội giải thích:
“Ba chiếc vòng này không phải tôi tự chọn. Hôm nay gấp quá, là Giang Ngôn Sinh chọn giúp. Tôi cũng không rõ cậu ấy tìm được ở đâu món hiếm thế.”
Ngay lập tức, ánh mắt mọi người dồn về phía Giang Ngôn Sinh, người nãy giờ chỉ đứng lặng phía sau, đội mũ và đeo khẩu trang kín mít.
Phan Ngọc Anh thoáng khựng lại. Nhưng rồi cô vẫn đi đến bên Giang Ngôn Sinh, lịch sự nói lời cảm ơn.
Ánh mắt như có dao, Giang Ngôn Sinh biết mình không nên ở lại lâu. Cậu lùi ra xa, định sau khi đám đông tản ra sẽ rời đi.
Tiếp đó là phần quà từ hai bên gia đình. Và rồi, món "quà lớn nhất" cũng được hé lộ.
Một chiếc váy cưới trắng tinh lộng lẫy được đưa ra, trưng bày ngay giữa đại sảnh. Ánh đèn phản chiếu lên từng lớp ren, từng đường cắt, rực rỡ hơn bất kỳ trang sức nào.
Cả hội trường như vỡ òa. Phan Ngọc Anh ôm mặt bật khóc, nước mắt tràn đầy hạnh phúc.
Phó Bạch dìu cô đến bên váy cưới.
“A Anh à, con biết mà, mẹ và ba Giản Chi vẫn luôn xem con như con gái ruột,”
Phó Bạch nắm tay cô chặt, giọng run run.
“Hôm nay, dì chỉ muốn hỏi: con có sẵn lòng trở thành một thành viên thật sự của Giản gia không?”
Lời ám chỉ đã quá rõ ràng.
Phan Ngọc Anh gật đầu, mắt long lanh:
“Con đồng ý. Đây là món quà đẹp nhất mà con từng nhận.”
Tiếng vỗ tay như sấm vang lên.
Giản Chi bước nhanh ra giữa, cắt ngang bầu không khí:
“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy? Mẹ muốn bán con thật à?”
Mọi người sửng sốt. Giản Chi rất ít khi mất bình tĩnh, huống chi là trước đám đông.
Cậu vốn định rời đi, nhưng Giang Ngôn Sinh lại đang đứng ngay gần cửa, dừng lại bước chân.
Một buổi tiệc sinh nhật bỗng biến thành tiệc đính hôn, đúng là quá trớ trêu.
Giang Ngôn Sinh căng thẳng, nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể đứng nhìn từ xa, chờ đợi một tiếng nói từ Giản Chi.
Phó Bạch sốc khi thấy con trai phản ứng như vậy. Lúc bà đang định kéo cậu ra ngoài, Giản Chi giằng khỏi tay người tới ngăn, hét lên:
“Mẹ có thể đừng tự ý sắp đặt chuyện hôn nhân của con không? Con vẫn luôn chỉ xem Phan Ngọc Anh là em gái. Nếu mẹ cứ làm vậy, con biết phải đối diện với cô ấy ra sao?”
Phan Ngọc Anh đứng ngây người, nước mắt nghẹn lại trong cổ họng.
Một màn kịch dần vỡ vụn, để lộ sự thật không ai ngờ.
“Dì Phó, lỗi là ở con, là con sai,”
Cô nghẹn ngào, khuôn mặt đáng thương như con búp bê yếu đuối.
“Con không nghĩ đến cảm xúc của anh Giản. Con là người tự đa tình.”
Phó Bạch siết vai cô, đau lòng nhìn cô, cố an ủi:
“Đừng lo, Giản Chi chỉ sĩ diện. Dì hiểu nó thương con thế nào.”
Giản Chi đã sắp phát điên, anh nghiến răng tức giận.
“Mẹ, con gọi mẹ là mẹ, mẹ cũng nên hiểu con một chút. Con chưa từng nghĩ đến chuyện cưới A Anh. Con không có tình cảm với cô ấy ngoài tình anh em.”
Phan Ngọc Anh òa khóc. Không khí buổi tiệc như đóng băng.
Rồi một cái bạt tai vang lên giữa đại sảnh. Phó Bạch đã không kìm được nữa.
“Con có biết mình đang nói gì không? Chẳng phải trước giờ con luôn thích A Anh sao? Sao hôm nay con lại nói khác đi?”
Nếu không bị Giản Dục cản lại, bà đã tiếp tục đánh thêm vài cái tát nữa.
“Làm A Anh mất mặt thế này, về nhà ba mẹ con sẽ tính sổ.”
Giản Chi cũng giận đến mức không muốn nhẫn nhịn.
Cha anh, Giản Nhiệm Sâm chậm rãi bước tới, giọng không hài lòng:
“Con muốn làm gì vậy? Tự nhiên hôm nay không thích A Anh? Không phải trước giờ luôn thích con bé à?”
Giản Chi trầm mặc. Một lúc sau, anh khẽ ngẩng lên. Khóe mắt hoe đỏ.
“Con nghĩ... Con thích người khác rồi.”
Giản Chi xoay người, dừng ánh mắt vào giữa đám đông.
“Không phải A Anh.”
Cả hội trường im bặt. Giản Chi đưa mắt nhìn Giang Ngôn Sinh.
“Người con thích… Là cậu ấy.”
—
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit: Lynx
Trans: Tỏi
—