(ExA) Ảnh đế lạnh lùng bị Engima cắn ngược - Chương 24

Chương 24… Lật xe cảnh cáo 2!!!!


Lại là một ngày quay phim bình thường. Hôm nay Giản Chi đến phim trường rất sớm. Cả trường quay còn lác đác vài người, chỉ có mấy diễn viên phụ chăm chỉ đã tới để phụ dàn dựng cảnh.


Tuyết rơi liên tục hai ngày, cả thành phố trông tiêu điều lạ thường. Gió lạnh cắt da, sáng sớm vừa ra cửa đã thấy rét thấu xương.


Giản Chi ngồi một bên nghỉ ngơi, Giang Ngôn Sinh nhanh chóng cầm áo khoác đến khoác lên người anh.


“Anh mặc phong phanh quá đấy, không lạnh mới lạ.” 


Giang Ngôn Sinh nói như trách yêu, giọng điệu nghe chẳng khác gì một người vợ nhỏ lo lắng.


“Hơn nữa, anh cứ ăn mặc đơn giản thế này, lỡ bị người có ý xấu để mắt thì làm sao.”


Nghe như đang làm nũng, Giản Chi không nhịn được bật cười, quay đầu nhìn cậu đầy vẻ bất ngờ lẫn buồn cười.


‘Không hiểu vì sao, Giang Ngôn Sinh luôn có thể nói ra những câu khiến người ta rung động.’


Có lẽ bởi vì từ lúc anh tin rằng mình đã đánh dấu Giang Ngôn Sinh, cảm xúc của anh với cậu bắt đầu thay đổi, càng ngày càng dễ mềm lòng. Rõ ràng trong đầu đã nghĩ kỹ phải xử lý mối quan hệ này ra sao, thế mà bản thân lại ngày một buông lỏng và dung túng hơn.


Nếu bảo là cảm thấy có lỗi, thì anh cũng đã bù đắp không ít. Cùng lắm nếu Giang Ngôn Sinh vẫn còn giận thì cứ để cậu cắn lại là xong.


Trước những lời ngọt ngào của Giang Ngôn Sinh, Giản Chi chẳng còn ý định từ chối nữa. Dù sao vài tháng nữa cậu cũng rời đi, chi bằng cứ để lại một chút ký ức đẹp.


Nửa giờ sau, các diễn viên lần lượt có mặt. Phan Ngọc Anh và Thời Khanh cùng đến.


Sau màn “diễn cảm động” hôm trước, hình ảnh Thời Khanh trong lòng Phan Ngọc Anh đã thăng hạng vượt bậc. Cô ta tin tưởng anh ta gần như tuyệt đối.


Thế cũng tốt, vừa có thể theo sau cô ta, vừa dễ quan sát xem Phan Ngọc Anh có để tâm tới Giản Chi hay không. Nếu cô ta có động thái nào bất thường, anh ta sẽ là người đầu tiên ra tay ngăn chặn.


“Giản ca, chào buổi sáng.” 


Phan Ngọc Anh gương mặt mang đầy vẻ yêu mến, đôi mắt long lanh nhìn anh, ngọt ngào gọi.


Giản Chi hơi bất ngờ khi thấy hôm nay cô ta rất khác. Không còn vẻ xấu hổ hay khoe mẽ như hôm trước, giọng điệu cũng không còn kiêu căng như thường. Anh gật đầu đáp lễ: 


“Chào buổi sáng.”


Phan Ngọc Anh nở nụ cười nhẹ nhàng, không lộ thêm cảm xúc nào dư thừa.


Khi cô ta liếc sang Giang Ngôn Sinh, nét mặt có thoáng ngập ngừng, nhưng chỉ trong chớp mắt lại trở nên bình thường.


“Trợ lý Giang cũng đến sớm nhỉ. Vất vả rồi.”


Lời nói không hề mang ý mỉa mai, ngược lại rất chân thành. Giang Ngôn Sinh thoáng ngơ ngác, suýt nữa tin rằng Phan Ngọc Anh đã thực sự bỏ qua mối hận với cậu.


Sau màn chào hỏi, Phan Ngọc Anh cũng không nán lại cạnh Giản Chi, mà tiếp tục đến chào hỏi các diễn viên khác. Giang Ngôn Sinh thật sự không đoán nổi cô ta đang nghĩ gì.


Cho tới khi bắt đầu quay, Phan Ngọc Anh vẫn không nổi giận hay làm loạn. Trái hẳn với hình ảnh cô tiểu thư khó chiều mà mọi người quen thuộc.


Cả buổi sáng, mọi việc trôi qua bình yên đến lạ. Không ai gây chuyện. Phan Ngọc Anh và Cố Ôn Cùng giống như đã thỏa thuận từ trước, đều yên phận như nhau.


Nên nhớ, trước đây nửa tháng, Cố Ôn Cùng là người gây đủ thứ rắc rối, khiến tiến độ đoàn phim đình trệ. Sau đó đến lượt Phan Ngọc Anh tiếp quản “vị trí phá rối”, cứ như thể ngày nào không tạo chuyện là cô ta ăn không ngon.


Giản Chi ngầm đoán, có lẽ Phan Ngọc Anh đã nhìn rõ mọi chuyện, hiểu rằng giữa cô và anh chỉ có thể làm bạn, không thể tiến xa hơn. Nghĩ vậy, anh có chút thay đổi suy nghĩ về cô ta.


Đến chiều, Phan Ngọc Anh không còn ở trường quay. Lúc này, Giản Chi mới chợt nhớ hôm nay là sinh nhật cô.


Gần đây bận rộn đến mức suýt quên mất. Dù không còn nhiều thiện cảm với cô ta, nhưng dù sao cũng là người nhà sắp đặt.


Mấy hôm trước, mẹ anh còn nhắn nhủ phải quan tâm tới Phan Ngọc Anh nhiều hơn. Hôm nay lại là sinh nhật cô, anh phải làm tròn vai người anh tốt, không thể thờ ơ.


Hơn nữa, giữ quan hệ tốt với Phan Ngọc Anh cũng là vì thể diện hai bên. Dù gì cũng là gia tộc có quan hệ lâu đời, nếu để hai đứa nhỏ xích mích thì chẳng hay ho gì.


Đúng lúc ấy, Tiết Phúc Thịnh lại tới tìm Giản Chi.


“Tiểu Giản, chiều quay xong cậu dẫn mọi người tới chỗ này nhé. Tiểu thư Phan tổ chức tiệc sinh nhật, mời cả đoàn đấy.” 


Mặt ông ta không giấu nổi sự vui mừng. Có cơ hội nịnh hót Phan gia là chuyện tốt, đương nhiên phải làm theo ý đại tiểu thư rồi.


“Cậu với cô ấy thân nhau như vậy, phiền cậu thông báo giúp mọi người. Tối nay tôi bận, không đi được, nên giao lại cho cậu.”


Giản Chi khó từ chối, chỉ đành đồng ý.


Sau khi Tiết Phúc Thịnh đi, anh nhờ Giang Ngôn Sinh chuẩn bị quà sinh nhật.


“Từ nhỏ cô ấy đã thích đồ trang sức. Cậu đến cửa hàng phỉ thúy xem có nguyên liệu nào đẹp, đặt làm một chiếc vòng tay.”


Thật ra anh không hiểu sở thích của Phan Ngọc Anh cho lắm. Chỉ biết cô ta từ nhỏ đã thích phô trương, mê hàng hiệu, mê phụ kiện hào nhoáng.


Nghĩ đi nghĩ lại, đành chọn món quà kiểu đó, có lẽ cô sẽ thích.


Giang Ngôn Sinh ngoài mặt vẫn bình thản, nhưng trong lòng lại âm ỉ ghen.


Giản Chi còn nhớ được sở thích từ nhỏ của Phan Ngọc Anh, thế mà người từng xảy ra chuyện sống chết cùng như cậu thì anh lại quên sạch.


Thấy cậu hơi ngẩn người, Giản Chi khó hiểu hỏi:


“Sao vậy? Lại đang mơ màng à?”


Giang Ngôn Sinh hôm nay cứ ngây ngây, nhưng vẫn rất đáng yêu.


Cậu lắc đầu, vẻ mặt tươi tỉnh lại: 


“Không có gì.”

 


 

Tiệc sinh nhật của đại tiểu thư được tổ chức rình rang ở khách sạn xa hoa nhất trung tâm thành phố. Mọi người đi theo Giản Chi đến nơi đều choáng ngợp, trầm trồ khen ngợi.


Chỉ thấy tiệc cưới Diệp gia trên mạng, chưa từng thấy sinh nhật Phan gia ngoài đời thật lộng lẫy đến vậy.


Dù đều là người trong giới, nhưng Giản Chi với thân phận thiếu gia nhà giàu lại quá quen với kiểu không khí này, nên chỉ an tĩnh sắp xếp chỗ ngồi cho mọi người xong liền rút về tìm góc yên tĩnh.


Hôm nay anh đã thay sang đồ dạ tiệc: Bộ vest đen tuyền ôm dáng khiến anh trở thành tiêu điểm trong đại sảnh.


Giang Ngôn Sinh vẫn đi theo sau anh, chỉ khi anh ngồi xuống cậu mới thở phào. Nói thật, cậu hơi căng thẳng.


Nghe nói bữa tiệc này không chỉ đơn thuần là sinh nhật, mà còn là dịp để hai nhà Phan và Giản ra mắt và tính chuyện hôn sự.


Trong khi mọi người bàn tán rôm rả trên mạng, Giản Chi vẫn bình thản như thường, chẳng hề hay biết.


Không lạ gì cả, hôm nay Phan Ngọc Anh chẳng gây chuyện, chắc là đã được gia đình “dọn đường” sẵn.


Giang Ngôn Sinh càng nghĩ càng lo. Nếu hôn sự thật sự được bàn bạc, cậu không biết nên đi nước nào tiếp theo.


Cảm giác có ai đó đang nhìn chằm chằm khiến cậu bất an. Nhưng mỗi khi quay đầu lại, Giản Chi vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi, còn đại sảnh thì chẳng có ai trông đáng nghi.


‘Có lẽ là quá mình lo lắng nên sinh ra ảo giác.’


Khi yến tiệc bắt đầu, Giản Chi và Giang Ngôn Sinh cùng nhau đến chào bố mẹ hai bên. Giang Ngôn Sinh bất giác cúi đầu, đội mũ đen, đeo khẩu trang, nhanh chóng nhập vai “trợ lý công thức”.


Càng đến gần, tim cậu đập càng nhanh, chỉ sợ gặp phải ai từng học chung với Giản Chi nhận ra mình.


Vừa gặp mặt, bố Giản Chi đã cau mày:


“Sao đến trễ thế? Gặp Phan thúc với dì Hà mà không biết chào hỏi à? Con lớn rồi, chẳng lẽ cần ba nhắc nữa sao?”


Giản Chi không muốn đôi co, cúi đầu chào hai vị trưởng bối nhà họ Phan.


Phan Thành Vũ vui vẻ ra mặt, dì Hà cũng tươi cười bảo anh ngồi xuống cạnh em gái anh, Giản Dục.


Lúc này mọi người mới chú ý đến Giang Ngôn Sinh vẫn đi sát sau Giản Chi, không rời nửa bước, mà khi anh ngồi xuống thì cậu vẫn còn đứng lặng một bên.


Mẹ của Giản Chi, bà Phó có chút tò mò hỏi:


“Đây là bạn của con hả? Sao không giới thiệu? Trông tuấn tú vậy mà ngại ngùng à?”


Giản Chi nghe vậy liếc sang Giang Ngôn Sinh, vừa vặn bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của cậu. Trong đó giấu quá nhiều cảm xúc khó lường.


Anh không biết nên để cậu ngồi cạnh mình hay tìm chỗ khác. Dù sao trong đại sảnh cũng lắm người lạ, anh cũng không yên tâm để cậu một mình.


Khi anh còn đang do dự, Giản Dục đã chủ động phá vỡ bầu không khí.


“Mẹ, đây là trợ lý của anh ấy. Mọi người trong giới gọi là Giang trợ đó. Tuấn tú mà lại lịch sự, thấy chưa?”


Bàn tiệc im bặt. Dù hai nhà là trưởng bối, nhưng không có nghĩa là không biết mạng xã hội. Vụ việc lần trước đủ khiến ai cũng đau đầu.


Nghe Giản Dục nói toạc mọi chuyện ra như vậy, Giang Ngôn Sinh hoảng hốt, cố gắng tỏ ra bình tĩnh. Cậu chỉ muốn rút lui ngay lập tức.


Nhưng Giản Dục như lên đồng, giữ cậu lại, còn sắp xếp cho cậu ngồi giữa Giản Chi và mẹ mình.


Cả Giản Chi lẫn Giang Ngôn Sinh đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng vì không ai phản đối, cậu đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống, thỉnh thoảng liếc nhìn Giản Chi.


Cảm nhận được ánh mắt bất an ấy, Giản Chi quay sang, vỗ nhẹ lên mu bàn tay cậu, ý bảo: 


“Đừng lo.”


Giang Ngôn Sinh vốn đã ép bản thân không nghĩ nhiều, chỉ cần qua một tiếng nữa là xong. Nhưng giờ đây, cậu không thể bình tĩnh nổi.


Cách đó không xa, nơi đang cụng ly cùng người khác, có một người đàn ông khiến Giang Ngôn Sinh chết lặng… Đàm Lễ Thanh, thiếu gia nhà họ Đàm.


Gã ta từng là người bắt nạt cậu trong những năm tháng học chung với Giản Chi.


‘Nếu bị hắn nhận ra, e là sẽ có chuyện lớn.’


Cậu cúi đầu thấp hơn, cố gắng thu mình, tránh để ai chú ý.


“Ngôn Sinh, cậu không khỏe à?” 


Giọng Giản Chi khẽ vang bên tai, vẻ mặt đầy lo lắng nhìn cậu.


Cậu không dám có phản ứng gì quá lớn. Nếu nói mình mệt, thể nào Giản Chi cũng bắt rời đi, mà cậu thì không muốn đi ngang qua chỗ Đàm Lễ Thanh.


“Không… không sao đâu anh… Em ổn.”


Nhóm dịch Bunz Zm 

Edit: Lynx

Trans: Tỏi

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo