(ExA) Thèm Muốn - Chương 1

Chương 1
 
“Mắt phải to tròn, dễ rơi lệ, ánh nhìn long lanh ướt át. Môi hơi đỏ, khuôn mặt thon gọn, da dẻ phải trắng trẻo, xinh đẹp…”
 
Trong căn phòng riêng rộng rãi, nhiệt độ điều hòa hạ thấp đến mức lạnh giá, thế nhưng ở góc khuất, người phục vụ vẫn đổ mồ hôi như tắm. Là một Alpha năng lực tầm thường, dù đã quen mặt các vị khách tại câu lạc bộ cao cấp này hơn một năm, hắn cũng chưa từng đối diện với cảnh tượng Omega tụ hội đông đảo, ai nấy đều trắng trẻo, kiều diễm đến nao lòng như vậy.
 
Thư ký lật qua từng trang hồ sơ, đối chiếu cẩn thận với hàng dài Omega đang quỳ gối ngay ngắn phía trước, sau ba lần xác nhận mới cung kính đưa tập tài liệu cho vị thiếu niên trẻ tuổi đang ngồi trên sofa:
“Cậu chủ, ba mươi hai người mà ngài yêu cầu, đều đã có mặt.”
 
Bàn tay trắng muốt, ngón tay thon dài tao nhã giở từng trang giấy, kèm theo một tiếng cười nhạt, âm điệu khinh khỉnh:
 
“Gu thẩm mỹ thảm hại thật.”
 
Thư ký nhanh nhạy đáp lời:
 
“Thịnh Thiếu Du từ trước tới nay chưa từng yêu đương, chỉ kết giao cùng những Omega trẻ đẹp. Nói là kết giao, chẳng bằng nói thẳng là bạn giường. Thời gian mỗi người ở cạnh anh ấy đều chẳng được bao lâu, nhưng phong cách chọn người thì vô cùng nhất quán. Có người còn từng đùa rằng, cách chọn lựa như thế, suy cho cùng cũng là một kiểu thủy chung.”
 
Vị thiếu niên không nói thêm lời nào, nhưng thư ký theo hầu bên cạnh cậu nhiều năm, ánh mắt vô cùng tinh tường.
 
Anh ta nhận ra ánh mắt của cậu chủ dừng lại nơi góc phải phía trên tài liệu, nơi ghi chú thời gian từng qua lại.
 
Chưa kịp để cậu lên tiếng, thư ký đã chủ động giải thích:
“Trong số họ, người gắn bó lâu nhất với Thịnh Thiếu Du chỉ kéo dài nửa năm, tên Tống Hoán Trình.”
 
Nghe đến tên mình, một Omega ở góc phòng không nén được ngẩng đầu. Người ngồi giữa căn phòng kia khí chất quá lạnh lùng, hắn không dám nhìn thẳng, chỉ dám liếc lén một cái nhưng lập tức bị bắt gặp.
 
Khóe mắt cậu chủ khẽ động, bàn tay thon dài nhấc lên, hờ hững chỉ về phía hắn. Thư ký lập tức hiểu ý, gọi khẽ:
 
“Anh, qua đây.”
 
Tống Hoán Trình sở hữu dung mạo thanh tú, đuôi mắt hơi cụp, ánh nhìn vốn đã toát lên vẻ vô tội pha lẫn vài phần đa tình. Hắn đoán được phần nào lý do bị gọi đến hôm nay, tất nhiên liên quan đến chuyện quá khứ với Thịnh Thiếu Du.
 
Xuất thân bình thường, quãng thời gian từng bên cạnh Thịnh đại thiếu gia chẳng qua chỉ là thân phận người được bao dưỡng.
 
Nhờ gương mặt trời ban, hiện tại Tống Hoán Trình đã là nghệ sĩ giải trí có chút tiếng tăm. Nhưng hôm nay bị “mời” đến nơi này, hắn thừa biết người có thể triệu tập cả đám tình cũ của Thịnh Thiếu Du không thể là nhân vật tầm thường.
 
Tống Hoán Trình vừa thấp thỏm tiến tới, vừa dè dặt mở miệng:
 
“Giữa tôi và Thịnh tổng đã cắt đứt từ lâu rồi, nhiều năm nay cũng chẳng còn liên lạc…”
 
Thiếu niên trên ghế không mảy may bận tâm lời giải thích ấy. Nhưng khác hẳn những tưởng tượng về hình ảnh tra khảo hay chất vấn, người ấy chẳng cầm roi, cũng không cần lên giọng. Đôi tay trắng nõn an tĩnh đặt trên đầu gối, ánh mắt khẽ xao động, tựa như một nụ cười hàm chứa bí hiểm. Chỉ liếc qua thôi đã khiến Tống Hoán Trình, người đã quen ngắm những gương mặt hoàn mỹ trong giới giải trí, cũng phải lúng túng ngẩn ngơ.
 
Cậu chủ dịu dàng lên tiếng, chất giọng thảnh thơi mà uể oải:
 
“Anh ở bên anh ấy nửa năm sao?”
 
Pheromone của cậu không nồng đậm, nhưng khi khoảng cách được rút ngắn, mùi hương lạnh lùng thanh khiết ấy lại dễ dàng khuấy động mọi cảm quan.
 
Bản năng của một Omega lập tức nhận diện áp chế mạnh mẽ từ cấp bậc trên cao. Tống Hoán Trình sợ hãi tới mức lưỡi líu lại, cúi gằm đầu khẽ đáp:
 
“Vâng... đúng vậy.”
 
Chỉ giây sau, cằm hắn bị giữ chặt, buộc phải ngẩng mặt. Trong tầm mắt, cậu chủ khẽ nghiêng đầu, để lộ một phần miếng dán ức chế pheromone nơi gáy.
 
Tống Hoán Trình từng gặp không ít Alpha cấp S đỉnh cao, nhưng chưa ai dù đã dán ức chế mà pheromone vẫn bá đạo lấn át như vậy.
 
Bản năng thần phục khiến hắn mâu thuẫn tột cùng: vừa hoảng sợ, vừa khao khát được lại gần. Nước mắt sinh lý tự động trào ra, từng giọt rơi xuống nền đá cẩm thạch lạnh lẽo. Hắn biết bản thân đang quá đỗi nhục nhã, nhưng cơ thể hoàn toàn không cách nào khống chế nổi, trái tim đập như nổi loạn trong lồng ngực.
 
“Đừng vội khóc.” Người ngồi trước mặt hắn mỉm cười, âm thanh mềm mỏng mà đầy uy hiếp:
 
“Trước hết, nói cho tôi biết, Thịnh Thiếu Du thích kiểu người thế nào?”
 
 
Ba mươi hai Omega lần lượt được hỏi, dù số lượng đông nhưng ai nấy đều ngoan ngoãn hợp tác, nên quá trình không hề tốn thời gian.
 
Chờ tất cả rời đi, thiếu niên xé miếng dán ức chế gần như vô dụng sau gáy, ném thẳng vào thùng rác. 
 
Pheromone phóng thích khiến người phục vụ Alpha đứng gần đó lập tức choáng váng, phải bám lấy tường để trụ vững, mồ hôi lạnh vã ra khắp người. Hắn run giọng:
 
“Tôi đi đổ rác cho ngài.” Nói xong liền ôm thùng rác, lao ra khỏi phòng như chạy trốn.
 
“Một tiếng sáu phút.” Thiếu niên liếc đồng hồ, ngẩng đầu nhìn thư ký đã chuẩn bị sẵn miếng dán khác.
 
Thư ký cúi đầu nhận lỗi:
 
“Thành thật xin lỗi. Nhưng hiện nay, đây đã là sản phẩm ức chế có hiệu quả cao nhất rồi. Các loại khác đều vô tác dụng với cậu.” Biết rõ câu trả lời này không đủ làm cậu chủ hài lòng, anh ta chỉ đành cam đoan:
 
“Cậu cứ yên tâm, tôi sẽ thúc giục phòng thí nghiệm đẩy nhanh tiến độ, sớm nghiên cứu ra phương pháp đặc hiệu.”
 
 
Nếu truy ngược căn nguyên, tất cả mọi chuyện đều bắt đầu từ đại dịch thảm khốc năm xưa.
 
Ban đầu, đó chỉ là việc đeo khẩu trang. Xã hội lúc ấy cho rằng đây chỉ là một trận cúm quy mô lớn, ngoài chiếc khẩu trang che mặt thì đời sống không có gì đổi khác.
 
Nhưng thời gian trôi đi, mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát.
 
Chỉ trong vòng một năm, người nhóm máu AB cùng các nhóm máu hiếm lần lượt tử vong hàng loạt. WHO và các viện nghiên cứu danh tiếng liên tục họp báo, cảnh báo đây không chỉ là virus tấn công đường hô hấp, mà là nhiễm trùng toàn thân, phá hủy thị lực, cơ tim, thậm chí cả chức năng sinh sản.
 
Tỷ lệ tử vong gần như tuyệt đối ở nhóm máu AB và máu hiếm, kế đó là nhóm A, O với tỷ lệ tử vong lên đến 86,5%. Duy chỉ nhóm máu B là may mắn nhất, tỷ lệ tử vong chỉ 0,5%.
 
Nhân loại hoảng loạn nhưng vô phương cứu chữa. Virus lây lan qua giọt bắn, khí dung, dịch cơ thể, thời gian ủ bệnh dài, khả năng lây nhiễm cao đến mức không thể phòng bị.
 
Đến khi con người nhận ra virus làm biến đổi chức năng sinh sản di truyền, mọi chuyện đã không còn cứu vãn. Cấu trúc dân số và quy luật sinh sản vĩnh viễn thay đổi.
 
Sau đỉnh dịch, nhóm máu B chiếm gần 87% nhân loại, nhưng tỷ lệ thụ thai tự nhiên tụt dưới 10%.
 
Nghiên cứu sau đó phát hiện, dưới tác động của virus, con người phân hóa thành ba giới tính mới: Alpha, Beta, Omega. Alpha, bất kể nam hay nữ, đều có thể khiến người khác mang thai; Beta có tỷ lệ sinh cực thấp; Omega lại có khả năng mang thai dù thuộc giới nào.
 
Khoa học nỗ lực nghiên cứu, mong tìm ra cách chữa trị, nhưng tất cả chỉ là hy vọng viển vông.
 
Năm tháng dần trôi, những thế hệ sau khi nhiễm virus mọc răng nanh, tuyến pheromone, xuất hiện pheromone bẩm sinh và kỳ phát tình.
 
Các bằng chứng đều chỉ về một hiện tượng tái tổ hợp. Tranh luận từ virus di chứng chuyển sang bàn cãi: đây là sự tiến hóa hay sự thoái hóa?
 
Thời gian trả lời tất cả. Hậu duệ của nhân loại vượt qua đại dịch, rồi cũng quen sống chung với hệ giới tính mới. Những cuộc tranh luận lắng dần, dịch bệnh và cái chết tập thể chỉ còn là một dòng chú thích mơ hồ trong sách giáo khoa, nhẹ tênh như chuyện vượn người biết đứng thẳng.
 
“...Sự sống còn của kẻ thích nghi, chỉ cần thích ứng được thì có gì phải truy nguyên.” Giọng phát thanh viên mềm mại, mang chút xúc động:
 
“Song nghiên cứu lịch sử tiến hóa vẫn vô cùng quan trọng. Từ quá khứ, chúng ta có thể soi chiếu hiện tại…”
 
Rồi cô đổi giọng, nghiêm trang:
 
“Gần đây, các nhà khoa học còn phát hiện, ngoài Alpha, Beta, Omega, có khả năng tồn tại các giới tính nhỏ khác…”
 
Trong bữa tiệc, Thịnh Thiếu Du nhấp một ngụm whisky, chẳng ngờ đám bạn phú nhị đại lại bật chương trình nghiên cứu tiến hóa ngay giữa cuộc vui.
 
“Nghe nói gần đây, ai cũng bàn về Alpha cấp S không còn là cực hạn. Cái gọi là Enigma mới thực sự là đỉnh cao...”
 
“Thiếu Du, anh nghĩ sao?”
 
“Chỉ là trò câu khách.” Thịnh Thiếu Du dứt khoát.
 
Đặt ly xuống, ánh đèn mờ đổ bóng lên khuôn mặt anh tuấn, những đường nét sắc sảo phản chiếu trên mặt bàn kính đen, ánh lên đường quai hàm cứng cáp như được tạc từ đá.
 
Anh là thiếu gia Thịnh Phóng Sinh Vật, tập đoàn sinh học hàng đầu, đầu năm nay vừa tiếp quản quyền điều hành từ người cha bệnh nặng. Với những đề tài như thế này, trong căn phòng ấy, không ai có tiếng nói trọng lượng hơn anh cả.
 
Thịnh Thiếu Du từ lâu đã cho rằng cái gọi là "Enigma" chẳng qua chỉ là một sản phẩm của truyền thông thích thêu dệt. Nếu có tồn tại, thì cũng chỉ là một Alpha cấp S vô tình bị hệ thống kiểm tra lỗi, dẫn tới chẩn đoán sai lạc mà thôi. Chẳng có gì thần thánh, càng không xứng đáng để ca tụng.
 
Huống hồ, cho dù Enigma thực sự có thật, thì theo những con số hiện hữu, xác suất ấy còn thấp hơn cả việc thiên thạch va vào Trái Đất. Thịnh Thiếu Du tự thấy mình không nên phí thời gian cho những tranh luận vô bổ về một khả năng gần như không tưởng ấy.
 
Nhìn đồng hồ đã điểm muộn, anh khoác áo vest lên vai, rời khỏi văn phòng.
 
Ngoài bãi xe, Trần Phẩm Minh là thư ký của anh, đã đợi sẵn. Thấy anh bước ra, Trần Phẩm Minh liền tiến lên mở cửa xe, giọng cung kính:
 
“Thịnh tổng, chúng ta di chuyển thẳng đến tập đoàn HS chứ ạ?”
 
Thịnh Thiếu Du không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu rồi ngồi vào trong xe.
 
Khoang xe thoảng một mùi hương lạ lẫm. Cam đắng pha rượu rum váng vất tầng hương đầu, rồi nhường chỗ cho nốt gỗ trầm sâu lắng ở tầng cuối, mùi thơm vừa gợi cảm vừa phảng phất sự bí ẩn.
 
Trần Phẩm Minh là Beta, độ tuổi gần bốn mươi, tính cách trầm ổn, nhưng không nhạy với pheromone. Chỉ khi Thịnh Thiếu Du vào xe, sắc mặt thoáng sa sầm, anh ta mới nhận ra có điều khác thường.
 
Anh ta nghiêm giọng hỏi tài xế:
 
“Cậu đã đổi nước hoa trong xe?”
 
Tài xế giật mình, vội vàng trả lời:
 
“Vâng ạ. Đây là mùi ‘Túy Chi’ của tập đoàn HS. Nghe nói đang rất được ưa chuộng.”
 
Trần Phẩm Minh liếc mắt sắc lẹm, ánh nhìn đủ khiến tài xế co rúm, lắp bắp:
 
“Mùi…mùi này rất được ưa chuộng gần đây…”
 
Cái gọi là “ưa chuộng”, thực chất chính là thứ đang thao túng toàn bộ thị trường.
 
Thịnh Phóng Sinh Vật mà Thịnh Thiếu Du đang điều hành là tập đoàn dẫn đầu ngành công nghệ sinh học, nắm giữ bằng sáng chế “kéo gen” công cụ chỉnh sửa gen tối tân dựa trên hệ thống CRISPR-Cas9.
 
Nhưng tập đoàn HS, ngôi sao mới của giới sinh học, lại vượt lên nhờ biết cách thương mại hóa công nghệ ấy. Họ không chỉ biết cầm chiếc kéo diệu kỳ đó, mà còn tinh tường trong việc lựa chọn đoạn gen cần cắt để đạt hiệu quả tối ưu.
 
Nhờ ứng dụng thực tiễn mạnh mẽ, HS nhanh chóng trở thành kỳ lân công nghệ sinh học không chỉ tại Giang Hỗ mà trên khắp cả nước.
 
Thay vì chuyên tâm vào ngành cốt lõi, HS lại lấn sân sang hóa mỹ phẩm, đầu tư mạnh tay vào lĩnh vực pheromone. Họ tung ra loạt sản phẩm cao cấp với lời quảng cáo táo bạo: bất kỳ ai cũng có thể trở thành “hormone di động”.
 
Trong số đó, mùi hương chủ lực mang tên “Túy Chi” là một bản giao hưởng đầy tinh tế giữa cam đắng, rượu rum và gỗ trầm hương. Một mùi hương kích thích nhưng không thô lỗ, kiêu ngạo mà vẫn lưu luyến.
 
Cơn lốc quảng bá giúp “Túy Chi” trở thành cơn sốt. Không chỉ nước hoa, mà đến cả sữa tắm, nước rửa tay hay thậm chí nước rửa chén cũng đua nhau khoác lên mình cái danh “Túy Chi”.
 
Trần Phẩm Minh lạnh giọng:
 
“Cậu mới đi làm ngày đầu à? Đổi ngay lập tức?!”
 
Tài xế lắp bắp xin lỗi, anh ta lập tức hạ toàn bộ kính xe xuống, để gió đêm cuốn đi mùi hương ám ảnh.
 
Phải đến lúc ấy, Thịnh Thiếu Du mới nguôi ngoai đôi chút.
 
Trần Phẩm Minh thừa hiểu lý do ông chủ mình không ưa thứ mùi đó: bởi “Túy Chi” là bản sao mùi pheromone tự nhiên của Thịnh Thiếu Du.
 
Vốn là thứ độc nhất vô nhị, giờ đây bị thương mại hóa đến mức ai cũng có thể sở hữu, còn gì đáng phẫn uất hơn? Với anh, đó là sự phỉ báng.
 
Từ đó, Thịnh Thiếu Du luôn có ác cảm với tập đoàn HS, kẻ đã biến đặc trưng của anh thành một thứ hàng chợ phổ biến.
 
Thế nhưng, thương trường vốn không dung chứa cảm xúc. Sau khi chính thức củng cố quyền lực tại Thịnh Phóng, Thịnh Thiếu Du buộc phải gạt bỏ thù riêng, thông qua bạn bè tìm cách kết nối với Thẩm Văn Lang, người đứng đầu HS.
 
Nào ngờ, Thẩm Văn Lang không những không tiếp, mà còn cao ngạo dặn rằng nếu muốn gặp, thì cứ tự đến văn phòng hắn sau bữa tối.
 
Bạn chung của cả hai khi nhắn lại còn phải rào trước đón sau:
 
“Tôi cũng nói anh ấy rồi, ra vẻ quá mức thì không hay... Nhưng quả thật dạo này anh ấy bận thật.”
 
Thịnh Thiếu Du ngoài mặt cười nhã nhặn:
 
“HS đang trên đà phát triển, Thẩm tổng tất nhiên bận rộn. Tôi hiểu.”
 
Anh không quên đáp lễ bằng câu mời xã giao:
 
“Nghe nói cậu sắp mở câu lạc bộ mới? Đừng quên mời tôi.”
 
Trước khi kết thúc cuộc gọi, người bạn còn nhắc:
 
“Thiếu Du, Thẩm Văn Lang rất ghét Omega. Nếu muốn bàn chuyện hợp tác thì tốt nhất đừng đưa Omega theo.”
 
Thịnh Thiếu Du không để tâm lắm, nhưng cũng thuận miệng đáp:
 
“Cảm ơn lời nhắc nhở. Tôi sẽ lưu ý.”
 
Vậy mà khi vừa đặt chân đến trụ sở HS, mọi lời cảnh báo bỗng trở nên vô nghĩa.
 
Tiếp đón anh là Cao Đồ là tổng trợ lý, Beta, dáng người cao gầy, cung kính đưa danh thiếp. Thịnh Thiếu Du chỉ liếc nhìn, không nhận lấy, đáp lạnh nhạt:
 
“Hân hạnh.”
 
Trần Phẩm Minh nhanh chóng tiếp nhận, trao đổi danh thiếp xong liền lịch thiệp:
 
“Muộn thế này, thư ký Cao còn tăng ca, thật cực quá.”
 
Cao Đồ cười nhạt, đáp lời:
 
“Đều là trách nhiệm cả. Các anh cũng vất vả rồi.”
 
Vừa đẩy cửa văn phòng, cảnh tượng bên trong khiến cả đoàn khựng lại.
 
Thẩm Văn Lang không bận rộn như lời đồn. Hắn đang ôm eo một Omega trẻ tuổi, tay ghì sát cậu ta vào người, mà cổ áo cậu Omega ấy đã xộc xệch, ngực trần phập phồng vì hổn hển.
 
Cảnh tượng này không cần giải thích cũng thừa rõ ràng.
 
Thịnh Thiếu Du đứng yên, lặng lẽ quan sát, thái độ như thể đang thưởng lãm một trò tiêu khiển.
 
Thư ký Hoa vùng vẫy yếu ớt, giọng nức nở:
 
“Thẩm tổng, xin đừng...”
 
Thẩm Văn Lang chỉ cười nhạt, tay giữ gáy cậu kéo sát môi, ánh mắt lạnh lùng đầy áp chế.
 
Cao Đồ không chịu nổi nữa, đành ho khan nhắc nhở. Lúc này, Thẩm Văn Lang mới ngẩng đầu, nhếch môi:
 
“Thịnh tổng tới rồi à? Mời ngồi.”
 
Nhưng bàn tay hắn vẫn nắm chặt cổ tay Omega, không hề buông.
 
Omega nhỏ thẹn thùng chỉnh lại quần áo, đến khi chỉn chu mới ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe lấp lánh nước, hàng mi cong vút, làn da trắng như tuyết.
 
Ánh mắt ấy, gương mặt ấy khiến Thịnh Thiếu Du sững người.
 
Anh buột miệng:
 
“Sao lại là cậu?”
 
Nhóm dịch Bunz Zm 
Edit: Ji 
Trans: Mochi
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo