Chương 2
Thịnh Thiếu Du đã từng gặp Omega này, cách đây không lâu.
Thịnh Phóng bệnh nặng, đang được chăm sóc đặc biệt tại bệnh viện tư nhân tốt nhất tại Giang Hỗ đó là Hòa Từ, sống lay lắt nhờ protein miễn dịch đắt đỏ. Hôm đó, bệnh viện lại báo bệnh tình nguy kịch.
Thịnh Phóng cũng là nhân vật huyền thoại. Xuất thân bình thường nhưng thành công từ khi còn rất trẻ. Thời trẻ phong lưu vô độ, đi qua không biết bao nhiêu nam nữ, sinh ra cả tá con riêng.
Mẹ Thịnh Thiếu Du qua đời từ lúc anh còn học trung học.
Trước khi bà mất, Thịnh Phóng thấy có lỗi nên đã thề sẽ không tái hôn. Ông giữ lời, cả đời không cưới thêm ai.
Về sự nghiệp, ông xuất chúng. Về tình cảm, ông phong lưu. Cả đời đào hoa nhưng vì di nguyện người vợ quá cố, không danh chính ngôn thuận đón ai vào nhà.
Tình cảm của Thịnh Thiếu Du với người cha ấy, thật sự rất phức tạp.
Dạo này, bệnh viện báo tin nguy kịch ngày một nhiều. Thịnh Thiếu Du lần nào cũng gác lại công việc mà tới.
Hôm ấy cũng không ngoại lệ.
Từ xa anh đã thấy trước cửa phòng bệnh của Thịnh Phóng đông nghịt người. Anh chị em cùng cha khác mẹ, đứng khóc lóc diễn sâu chẳng kém gì minh tinh.
Anh lạnh lùng đứng góc hành lang, thầm đếm đầu người, tự hỏi: một năm sinh mấy đứa mới ra được đội hình đông thế này? Người cha ấy, quả là ngựa giống đích thực. Cả đời phong lưu, cuối cùng lại suy kiệt vì một căn bệnh trớ trêu, ung thư tuyến pheromone.
Chắc là đánh dấu nhiều quá, cũng phụ bạc nhiều quá. Đúng là quả báo.
Người khóc to nhất là Thịnh Thiếu Thanh, kém Thịnh Thiếu Du hai tuổi, gào ầm giữa hành lang:
“Thịnh Thiếu Du đâu rồi? Lần nào ba nguy kịch cũng không thấy hắn đâu! Khóc một giọt nước mắt cũng không có! Nắm được công ty rồi thì mặc kệ sống chết của ba sao!?”
Lời vừa dứt, cảm giác khó chịu trong Thịnh Thiếu Du chỉ tồn tại một giây. Kế đó, tất cả biến thành cơn buồn nôn nghèn nghẹn. Anh khoanh tay đứng ngoài đám đông, thấy như bữa ăn vừa xong mà phát hiện trong bát có con ruồi, thật kinh tởm.
Kinh tởm hơn cả, là con ruồi ấy mang cùng huyết thống với anh.
Thấy sếp trẻ dừng bước, Trần Phẩm Minh lặng lẽ gọi cho bác sĩ hỏi thăm
.
“Trước đó nguy hiểm thật, nhưng giờ các chỉ số đã ổn định rồi, Thịnh tổng cứ yên tâm.”
Nghe thế, Thịnh Thiếu Du quay đầu bỏ đi.
Anh không đi thang máy, chọn lối cầu thang bộ, bóng lưng âm u như thể linh hồn lang thang khắp toà nhà. Trần Phẩm Minh theo sau, không dám mở miệng.
Đến tầng ba khu nội trú, Thịnh Thiếu Du dừng chân, vẻ thờ ơ chợt lắng xuống. Trần Phẩm Minh bám sát, nhìn theo ánh mắt anh. Tầng ba là khu nhi, tường hành lang sơn hồng, treo đầy tranh động vật hoạt hình.
Thịnh Thiếu Du ngắm từng bức một, giọng đều đều:
“Tôi từng nằm viện ở đây.”
Trần Phẩm Minh không biết đáp gì, chỉ im lặng lắng nghe.
“Hồi ấy ba tôi mới khởi nghiệp, bận tối mắt. Nhưng nghe tin tôi nhập viện, ông bỏ cả cuộc họp, chạy tới ngay…” Anh ngắm mấy bức tranh ngây ngô của trẻ nhỏ, mặt vẫn vô cảm. Nhưng Trần Phẩm Minh biết, anh đang buồn hơn bất kỳ ai đứng khóc ngoài kia.
“Ban ngày mẹ đi làm, tối đến hai người thay phiên nhau ở bên tôi. Tôi nghịch ngợm, đòi ra ngoài chơi, ba bế tôi đi dạo hành lang. Những bức tranh ngày đó không đẹp như giờ, đều do lũ trẻ tự vẽ bằng sáp màu. Ba tôi ngồi kể cho tôi nghe từng bức một, kể mãi đến khi tôi ngủ gục.”
Thịnh Thiếu Du đưa tay chạm vào tường, khẽ cười:
“Vài tháng sau tôi xuất viện, dự án nghiên cứu ba đầu tư bao năm mới thành công, nổi tiếng khắp Giang Hỗ. Từ đó, tôi và mẹ không còn được sở hữu ông trọn vẹn nữa.”
Anh luôn ngoài lạnh trong nóng, chẳng thích thể hiện. Người như thế, trong xã hội này, mãi là kẻ thiệt thòi.
Trần Phẩm Minh thấy ngực nặng nề. Anh hiểu rõ sếp mình đã bỏ ra bao nhiêu công sức để giữ vững sản nghiệp Thịnh Phóng để lại.
Con cháu nhà họ Thịnh ai cũng sống nhàn nhã. Chỉ Thịnh Thiếu Du là gánh vác, làm nhiều hơn, chịu khổ hơn. Chỉ vì anh không biết khóc, liền bị anh em ruột thịt đem đạo đức ra phán xét.
Đi đến khúc rẽ, một bóng người đột nhiên lao ra. Trần Phẩm Minh chưa kịp phản ứng thì Omega ấy đã va phải Thịnh Thiếu Du.
Va mạnh đến nỗi cúc măng sét anh bung mất.
“Xin... xin lỗi...” Omega cúi đầu lí nhí. Mắt đỏ hoe, nước mắt ngắn dài, tay vẫn cầm chặt điện thoại:
“Tôi sẽ tìm cách xoay tiền... cầu xin các người thêm chút thời gian…”
Giọng cậu khản đặc, run rẩy. Dáng vẻ tội nghiệp ấy, vô tình quệt một vết xước vào trái tim anh, nơi vốn dĩ khô cằn.
Anh được dạy phải kiên cường, dù đau đến gãy xương cũng không rơi nước mắt. Thế nên anh luôn ngưỡng mộ những người dám khóc, mà Omega này lại còn khóc rất đẹp nữa chứ.
Vài ngày sau, tại văn phòng Thẩm Văn Lang, khi thấy cậu thư ký Hoa mắt hoe đỏ, Thịnh Thiếu Du nhận ra ngay, đó chính là Omega từng va phải mình ở bệnh viện.
Thẩm Văn Lang cười nhạt:
“Hoa Vịnh, cậu giỏi thật. Quen Thịnh tổng từ trước mà cũng giấu?”
À, thì ra tên cậu là Hoa Vịnh. Một cái tên nghe mềm mại như cánh hoa.
Hắn cười khẩy:
“Giấu tôi làm gì? Hai người toan tính chuyện gì sau lưng tôi thế?”
Hoa Vịnh hốt hoảng lắc đầu:
“Thẩm…Thẩm tổng, tôi không quen biết vị tiên sinh này.”
Thịnh Thiếu Du như tự vả vào mặt đau điếng, Omega nhỏ này thật không biết điều. Cảm giác bẽ mặt khiến anh chóng tỉnh táo thoát khỏi cơn si mê tự biên tự diễn, anh phì cười, tự giễu:
“Đúng là không quen biết. Chỉ tình cờ gặp nhau một lần ở Hòa Từ, cậu Hoa không chú ý đã va phải tôi ở chỗ rẽ hành lang.”
Hoa Vịnh lúc này mới nhớ ra, mắt sáng lên:
“Thì ra là anh… xin lỗi, tôi không nhớ ra ngay.”
Cậu rụt rè nhìn Thịnh Thiếu Du:
“Hôm đó làm phiền anh rồi, thật xin lỗi.”
Chưa kịp nói gì, Thẩm Văn Lang đã đẩy Hoa Vịnh tới trước mặt anh, hờ hững:
“Xin lỗi suông thì có ích gì? Mau xin lỗi Thịnh tổng cho tử tế.”
Hoa Vịnh lúng túng, hai má đỏ bừng, nước mắt càng ngân ngấn.
“Không cần đâu.” Thịnh Thiếu Du cản lại, “Chuyện nhỏ thôi.”
Nhưng Hoa Vịnh vẫn ngoan ngoãn lấy danh thiếp ra, cúi đầu đưa anh:
“Thịnh tổng, tôi là Hoa Vịnh. Hoa trong hoa tươi, Vịnh trong thơ vịnh.”
Thịnh Thiếu Du gật đầu:
“Hân hạnh.”
Anh không nhận lấy danh thiếp, đút tay túi quần, bước về phía Thẩm Văn Lang, nửa đùa nửa thật:
“Tôi đâu dám tự nhận đại danh đỉnh đỉnh gì. Phải là Văn Lang tổng mới đúng, muốn gặp anh một lần, quả thật cũng có chút khó khăn.”
Thẩm Văn Lang cười đáp, chỉ ghế đối diện:
“Mời ngồi.”
Thịnh Thiếu Du không khách sáo, chọn tư thế thoải mái ngồi xuống, một tay vắt hờ sau lưng ghế. Hai người bắt đầu trò chuyện.
Hoa Vịnh đứng bên, tay cầm danh thiếp mà không biết phải xử lý thế nào. Cậu bị bỏ mặc, sự bối rối, tủi thân và ngượng ngùng dâng lên từng đợt, phủ đầy khuôn mặt thanh tú.
Trần Phẩm Minh đi theo sau Thịnh Thiếu Du, thấy cảnh ấy liền bước tới, nhẹ nhàng nhận lấy danh thiếp trong tay cậu, đồng thời đưa lại danh thiếp của mình:
“Thư ký Hoa, danh thiếp này để tôi giữ giúp Thịnh tổng.”
Hoa Vịnh cúi đầu cảm ơn, giọng khẽ như gió thoảng.
Cao Đồ đứng gần đó cũng lên tiếng:
“Cậu tan làm đi, tôi sẽ ở lại với Thẩm tổng.”
Hoa Vịnh thoáng chần chừ rồi gật đầu, ánh mắt lấp lánh vẻ cảm kích trước khi rời đi.
Thẩm Văn Lang vẫn đang trao đổi cùng Thịnh Thiếu Du. Nhìn thấy Cao Đồ tự ý quyết định, hắn lạnh lùng liếc qua, nhưng y chỉ làm ngơ, bình thản như không.
Trò chuyện dăm câu, họ nhanh chóng bước vào chính sự. Kế hoạch mua lại HS của Thịnh Thiếu Du vừa mở đầu đã bị Thẩm Văn Lang ngắt lời:
“Thời buổi này, người ta làm doanh nghiệp như nuôi heo, nuôi được thì bán kiếm lời, rồi vội vã rút lui. Nhưng HS là tâm huyết của tôi, là đứa con tôi tự tay gây dựng, đâu dễ đem bán.”
Thịnh Thiếu Du nhếch môi, cắt ngang thẳng thừng:
“Ba trăm tỷ.”
Giọng anh bình thản mà dứt khoát, không hề quanh co.
“Tôi không giỏi vòng vo, vẫn thích nói thẳng.”
Thẩm Văn Lang thoáng ngạc nhiên, không nghĩ đối phương đưa ra mức giá thẳng thừng như vậy. Con số ấy quả thực đủ sức hấp dẫn, nhưng hắn vẫn lắc đầu:
“Không ai bán con mình chỉ vì tiền.”
“Ba trăm năm mươi tỷ.” Thịnh Thiếu Du nhẹ nhàng nhấc khóe môi, nụ cười lạnh nhạt hiện lên, “Nhiều người không muốn bán, chẳng qua vì giá chưa đủ thôi.”
Thẩm Văn Lang bật cười, cười mà mắt không cười, nhưng lời từ chối vẫn rất dứt khoát:
“Thịnh tổng thành ý thật khiến người ta cảm kích, nhưng tôi không thiếu tiền. E rằng lần này phải để Thịnh tổng thất vọng rồi.”
Thịnh Thiếu Du đã đoán trước sẽ bị từ chối, nhưng không nghĩ đối phương lại dễ dàng khước từ mức giá ấy. Cơn bực bội dâng lên, nhưng anh vẫn giữ phong thái ung dung:
“Ba trăm năm mươi tỷ không lay chuyển được anh, xem ra Văn Lang tổng quả thực không phải hư danh.”
“Thâm sâu cách mấy cũng không bì nổi Thịnh Phóng, mở lời đã là mấy trăm tỷ, Thịnh tổng mới thực sự là người hào phóng.”
Đôi bên xã giao qua lại, Trần Phẩm Minh liền chen lời:
“Nếu đã quý trọng nhau đến thế, sao không tính đến việc hợp tác? HS và Thịnh Phóng có thể cùng phát triển, chia sẻ thành quả từ Kéo Gen, biết đâu một cộng một lại thành ba.”
Ý tưởng nghe thì có vẻ bất chợt, nhưng thực chất là phương án dự phòng đã được Thịnh Thiếu Du chuẩn bị sẵn. Nếu không thể mua đứt, thì hợp tác để chen chân vào chuỗi giá trị cũng không tệ.
Thẩm Văn Lang bây giờ không bán, nhưng chỉ cần hợp tác, tương lai công nghệ ấy sớm muộn cũng về tay Thịnh Phóng. Đến lúc đó, ba trăm năm mươi tỷ e là cũng không còn cơ hội mơ tới.
Thịnh Thiếu Du mỉm cười nhìn hắn:
“Ý kiến hay. Tôi và Văn Lang tổng vừa gặp đã như bạn cũ, có thể hợp tác chẳng phải càng tốt sao.”
Thẩm Văn Lang khẽ gật đầu, nhưng rồi vẫn thẳng thắn:
“Quả thật rất hợp ý nhau. Chỉ tiếc là, hợp tác thì... thôi.”
Không khí trở nên lạnh hẳn. Nụ cười trên mặt Thịnh Thiếu Du cũng dần tắt, anh nhìn đối phương, giọng trầm hẳn:
“Sao vậy? HS định coi thường Thịnh Phóng thật à?”
“Không dám.” Thẩm Văn Lang vẫn giữ vẻ hòa nhã, nhưng ngữ điệu lại đầy tính toán: “Chỉ là tôi nhớ, bằng sáng chế Kéo Gen của Thịnh Phóng sắp hết hạn. Còn chúng tôi thì khác, bằng sáng chế ứng dụng còn tới vài chục năm. Anh em tốt thì cũng phải tính toán sòng phẳng, tôi đâu cần hợp tác lúc này.”
Lời hắn vừa dứt, đúng là đánh trúng điểm yếu của Thịnh Thiếu Du.
Chỉ cần đợi thêm năm năm nữa, công nghệ nền tảng của Thịnh Phóng sẽ mặc nhiên được khai thác miễn phí. Kẻ như Thẩm Văn Lang, dù tệ đến đâu, đầu óc vẫn rất tỉnh táo.
Thương thảo thất bại, không khí nặng nề kéo dài đến tận lúc tiễn khách. Cao Đồ chủ động đi cùng.
Thịnh Thiếu Du sải bước về phía thang máy, vừa ra khỏi đã thấy ai đó đứng quay lưng nghe điện thoại. Làn gió đêm thổi vạt áo sơ mi ôm sát sống lưng và vòng eo mảnh dẻ. Mái tóc nâu hạt dẻ lay động, gáy trắng nổi bật dưới ánh đèn.
Thịnh Thiếu Du không cần nhìn mặt cũng biết đó là ai, Hoa Vịnh.
“… Chuyện tiền phẫu thuật, tôi sẽ tìm cách… cảm ơn anh đã giúp đỡ…” Cúp máy, Hoa Vịnh khoanh tay tựa vào tường, ánh mắt lơ đãng.
Mỏng manh thế kia, gió đêm thổi qua trông thật đáng thương. Mãi đến khi Thịnh Thiếu Du đi đến gần, cậu mới sực tỉnh, vội vàng đứng thẳng chào anh. Nhưng anh chỉ khẽ liếc qua, rồi bước thẳng ra ngoài.
Khi lướt ngang, anh thoáng ngửi thấy hương hoa lành lạnh vấn vương quanh cậu. Hương tuyến lệ của Omega thoang thoảng mà nồng nàn. Khóc rồi à?
Omega thì sao chứ? Dù sao vẫn là đàn ông, sao eo lại nhỏ đến thế? Một tay cũng ôm trọn rồi.
Ý nghĩ thoáng qua, nhưng Thịnh Thiếu Du mặt vẫn không chút biểu cảm, bỏ đi không buồn ngoái lại.
Còn Hoa Vịnh vẫn đứng thẫn thờ trong đêm.
Trần Phẩm Minh đuổi theo, mở cửa xe cho Thịnh Thiếu Du. Hoa Vịnh chỉ biết lặng nhìn bóng đuôi xe khuất dần.
Cao Đồ bước ra muộn, vừa hay bắt gặp cảnh ấy, liền hỏi:
“Cậu chưa về sao?”
Hoa Vịnh quay lại, nở nụ cười nhạt:
“Nghe điện thoại thôi. Cảm ơn anh lúc nãy.”
“Không có gì.” Cao Đồ thoáng chần chừ rồi nói thêm: “Sau này tôi sẽ cố sắp xếp để cậu khỏi phải làm việc gần Thẩm tổng.”
Hoa Vịnh hơi ngẩn ra, rồi khẽ đáp:
“Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo.”
Dừng một chút, Cao Đồ chợt hỏi:
“Cậu ở đâu?”
Thấy Hoa Vịnh nhíu mày, y vội vàng giải thích:
“Công ty có hỗ trợ phí taxi cho nhân viên về muộn. Nếu thuận đường, tôi có thể đưa cậu về.”
Hoa Vịnh lặng nhìn y một lát, rồi khẽ cười, đọc địa chỉ.
Nơi cậu ở khá gần công ty, điều này khiến Cao Đồ không khỏi ngạc nhiên. Bao năm lăn lộn ở Giang Hỗ, y hiểu rõ nơi này là đất vàng, thuê trọ đây đâu phải chuyện dễ.
Trên xe, Hoa Vịnh ngồi yên lặng, tay xoay nhẹ chiếc khuy măng sét. Vẻ đẹp sắc sảo ấy khiến người ta không nỡ rời mắt.
Điện thoại cậu lại đổ chuông. Màn hình hiện lên ba chữ Thẩm Văn Lang. Cao Đồ lén nhìn, trong lòng chợt thắt lại.
Hoa Vịnh nghe máy, giọng Thẩm Văn Lang vang lên không rõ ràng. Hoa Vịnh chỉ thờ ơ đáp lại một câu:
“Tôi biết rồi.”
Bắt gặp ánh mắt Cao Đồ qua gương chiếu hậu, cậu mỉm cười nhè nhẹ.
Cao Đồ vội ngoảnh mặt, ánh mắt tối đi. Y nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình trên cửa kính, một khuôn mặt bình thường, nét cứng nhắc, mắt hẹp, đeo kính gọng đen nhàm chán.
Y lặng nghĩ, bản thân chẳng bằng một góc của cậu ấy. Nhưng… chẳng phải vẫn luôn không thích Omega sao?
—
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit: Ji
Trans: Mochi
—