(ExA) Thèm Muốn - Chương 100

Chương 100


Máu xanh lam của chàng tiên cá loang dần trong nước, từng giọt như hòa vào cấu trúc sinh thái vi mô, khơi dậy sự sống nơi từng phân tử đã cạn kiệt sức sống.


Chuyên gia tiến lại gần bể, giọng điềm đạm nhưng đầy phấn khích:


“Các mẫu vật trong bể đều hồi sinh sau khi tiếp xúc với máu của cậu ta. Phản ứng sinh học ngoài dự đoán.”


Ông vừa dứt lời, mặt nước đột ngột xoáy lên, lớp bọt khí sủi mạnh từ đáy bể. Giữa dòng nước cuộn, chàng tiên cá khẽ mở mắt, ánh nhìn vô tình va vào người đang đứng ngoài bể: Thịnh Thiếu Du.


Máy bơm oxy bất ngờ tăng công suất, làm xáo trộn cấu trúc khí. Đàn cá nhỏ mất phương hướng, vài con bắt đầu nổi bụng trắng. Sự sống trong bể suy yếu trông thấy.


Đôi mắt chàng tiên cá đen như đêm sâu, lặng như đá lạnh. Mắt mí dài khẽ cụp xuống, ánh nhìn mang vẻ đề phòng đầy bản năng, xa lạ và kín đáo. Chỉ một khoảnh khắc đối diện, Thịnh Thiếu Du đã cảm nhận rõ thứ áp lực vô hình truyền qua lớp kính dày, xuyên thẳng vào tim.


Rồi bất ngờ, ánh mắt ấy đổi sắc.


Chỉ thoáng nhận ra gương mặt anh, sắc lạnh tan biến, thay bằng một thứ dịu dàng không thể gọi tên. Đôi mắt khẽ sáng lên, như làn sóng vỗ nhẹ vào bờ cát. Khóe môi cong nhẹ, không rõ là mỉm cười hay thầm gọi.


Một sinh vật tưởng như không biết biểu cảm, lại lặng lẽ dịu dàng nhìn về phía anh.


Thịnh Thiếu Du đứng lặng. Cảm giác xa lạ dâng lên trong lồng ngực, như có điều gì đó vừa khẽ lay động, sâu, nhưng không rõ hình hài.


Trong lúc đó, chuyên gia tiếp tục thuyết trình, không nhận ra điều bất thường:


“Phản ứng tái sinh vượt chuẩn. Máu của cậu ta không chỉ cứu sống, mà còn phục hồi toàn diện cấu trúc mô tổn thương. Mời ngài quan sát tiếp.”


Một cánh tay máy giấu sau lớp kính đen lặng lẽ vươn ra, kẹp lấy phần vây đuôi xanh lam trong suốt. Lực ép đủ mạnh để cố định hoàn toàn. Gần như ngay lập tức, dãy kim thép từ phía đối diện xuyên tới, cắm sâu vào vùng da mỏng nơi đuôi cá.


Chàng tiên cá giật người, quẫy mạnh, nhưng một mũi kim sượt lệch, rạch qua gò má, kéo theo một lọn tóc lặng lẽ rơi xuống.


Biểu cảm tan vỡ trong tích tắc.


Nụ cười khi nãy như chưa từng tồn tại. Gương mặt trở nên tái nhợt vì đau. Cậu với tay về phía cánh tay máy, nhưng luồng điện cao thế khiến toàn thân co giật, run rẩy trong bất lực. Đuôi cá cuộn lại bản năng, trốn chạy trong chính cơ thể mình.


Máu xanh sẫm từ từ loang ra, tạo thành một dải màu đậm trong nước. Cậu thu người lại, như một con tàu cổ đại vừa bị kéo lên từ đáy vực, vẫn chưa kịp tỉnh giấc khỏi giấc ngủ ngàn năm.


“Ông đang làm gì vậy?”


Thịnh Thiếu Du lên tiếng. Giọng anh hạ xuống một cung, trầm và nén chặt.


Chuyên gia không nhận ra sự bất mãn trong lời nói ấy, chỉ tiếp tục giải thích bằng giọng bình thản:


“Xin đừng lo. Mức độ chịu đựng của người cá rất cao. Ngài nhìn xem, cá đã bắt đầu hồi sinh.”


Quả đúng như vậy. Đàn cá từng nằm bất động giờ đây đã động đậy, từng con một hồi phục sinh khí. Lớp vảy trên người chúng trở nên sáng và sống động hơn cả trước kia.


“Đây là một hiện tượng sinh học chưa từng được ghi nhận.” 


Giọng ông ta ngây ngất như đang chứng kiến một kỳ tích.


“Thả cậu ấy ra.” 


Thịnh Thiếu Du nói, chậm rãi nhưng dứt khoát. 


“Cậu ấy đang đau.”


Chuyên gia thoáng khựng lại, liếc nhìn anh, rồi nở nụ cười trấn an:


“Ngài nói đúng. Dù là sinh vật đặc biệt đến đâu, một cá thể có ý thức vẫn xứng đáng được đối xử như một sinh thể có nhân cách.”


Ông nhấn nút. Cánh tay máy thả ra. Cơ thể chàng tiên cá rơi nhẹ xuống, đáp lại chiếc giường vỏ sò nơi đáy bể.


Ngay khi chạm đáy, cậu mở mắt. Ánh mắt đầy vội vã như đang tìm kiếm ai đó. Khi bắt gặp Thịnh Thiếu Du, nét hoang mang lập tức dịu lại. Nụ cười khẽ trở lại, như một nhành rong biển đung đưa trong làn sóng lặng.


Rong rêu và cá nhỏ tụ lại quanh cậu, bơi lượn nhẹ nhàng, tạo thành một khung cảnh đẹp đến nghẹn thở, như một thánh tích nơi đáy đại dương.


Song ngoài lớp kính, chẳng ai nghe được tiếng thì thầm từ trong bể:


“Chết lần thứ sáu rồi còn gì.”


“Cứ diễn đi diễn lại cảnh này, đến rêu cũng mòn não.”


“Cái tên dám cắt tóc Đại Vương? Hồi tám trăm năm trước con cá mập kia bị đánh nổ tung đấy.”


Một con cá bảy màu lấp lánh nói khẽ:


“Mày có thấy không? Đại Vương hình như… chẳng muốn rời khỏi đây.”


“Thấy. Mà còn diễn nữa kìa.”


Cá chình điện lười biếng búng đuôi:


“Không phải ‘còn’. Là đang diễn. Một trăm ngàn volt mà làm gì được ngài ấy? Nực cười.”


“Vảy đuôi cũng là ngài tự gỡ luôn.”


“Tao thấy!”


“Tối qua ngài ngồi nguyên đêm, bứt từng mảng, còn thở dài nữa.”


“Loài người thật tự tin vào trí thông minh của mình…”


“Trong khi ngài ấy thì đang chơi họ như cá.”


“Nhưng mà… tại sao chứ?”


“Đơn giản thôi. Vì ngài muốn.”


“…Và loài người đáng bị như vậy.”



Ngoài bể, không ai nghe thấy cuộc đối thoại ấy. Thịnh Thiếu Du vẫn đứng im, ánh mắt dừng lại nơi sinh vật kỳ lạ đang dịu dàng nhìn anh.


Họ gọi cậu là “Vương Giả Siren”, cái tên biểu trưng cho sự sùng kính trước một sinh thể vượt ngoài hiểu biết con người.


“Siren vốn phải có cánh, mang vẻ thần thoại phương Tây.” 


Thịnh Thiếu Du nhíu mày, giọng trầm thấp. 


“Cậu ta chẳng giống chút nào. Đặt tên cũng phải chạy theo xu hướng ngoại quốc sao?”


Chuyên gia cúi đầu, khẽ đáp:


“Là giáo sư ngôn ngữ đặt... theo hình thái chủng loài.”


“Bảo ông ta đổi.”


Giọng anh lạnh, không mang cảm xúc.


“Vậy... ngài muốn đặt tên gì ạ?”


Ánh mắt Thịnh Thiếu Du dừng lại nơi gương mặt nhợt nhạt của sinh thể trong bể, một vẻ đẹp mong manh đến mức khiến vạn vật cũng phải thu mình.


“Hoa Vịnh.” 


Anh khẽ nói.


Cậu như hiểu được. Khẽ gật đầu, mắt không rời anh.


Thịnh Thiếu Du hơi khựng lại, rồi theo bản năng bước lên đài quan sát, rút ngắn khoảng cách.


Thấy anh tiến lại gần, Hoa Vịnh rời khỏi giường vỏ sò, bơi chậm tới. Nhưng sợi xích nơi eo giữ cậu lại giữa chừng. Làn nước khựng lại, ánh mắt cậu nhìn anh đầy khẩn thiết, một ánh nhìn khiến người ta không thể làm ngơ.


Anh nuốt khan, cảm giác nghẹn lại nơi lồng ngực.


Phía sau, một sĩ quan lên tiếng, giọng trầm tĩnh:


“Amelicon đang có động thái. Giao tranh ở vùng biên khiến thương vong tăng cao. Nếu cậu ta thực sự có khả năng hồi phục sinh học… Thượng tướng Thịnh Phóng muốn đưa vào diện nghiên cứu ứng dụng.”


“Nghe chưa?”


Một con cá hề rít lên. 


“Muốn lấy Đại Vương ra làm thí nghiệm!”


“Điên thật rồi!”


“Loài người vốn vậy. Ngay cả vây cá mập còn dám ăn.”


Trong bể, Hoa Vịnh vẫn lặng trôi giữa làn nước xanh, ánh mắt không rời Thịnh Thiếu Du.


Cái nhìn ấy, như một lời cầu cứu, như một vết dao sắc lặng lẽ xoáy vào tâm trí. Anh không thể chịu nổi nữa, dứt khoát quay người rời khỏi khu lưu trữ.


Đèn dần mờ. Cả bể cá chìm trong ánh sáng mơ hồ từ đám sứa và cá phát quang.


Cạch —


Cửa phòng khóa lại. Hoa Vịnh bị giữ nguyên tại chỗ. Cậu cuộn đuôi, ánh vảy bạc xanh hắt lên bóng tối như một thứ ánh sáng thần thoại.


“Ngài ấy giận rồi.”


“Tại sao?”


“Hồi nãy Đại Vương bơi tới gần hắn, đuôi cong thành chữ S. Rõ ràng là tư thế... tìm bạn đời.”


“Bạn đời?!?” 


Cá hề suýt ngất. 


“Ý mày là... Đại Vương thích hắn?”


Hoa Vịnh khẽ xoay người, ánh mắt lướt qua đám cá đang rì rầm.


“Anh Thịnh không phải 'tên loài người kia'.” 


Giọng cậu vang lên, trầm mà trong.


Đại Vương nói rồi!!!


Trời ơi, Đại Vương lên tiếng!!!


Cá hề xúc động quá mức, trợn trắng mắt, lịm đi.


Hai con cá đang hôn nhau giật mình, vội vã đẩy nó lên, thổi bong bóng vào mồm như đang hồi sức cấp cứu.


Hoa Vịnh vươn tay, chạm nhẹ lên trán nó. Một vầng sáng xanh nhạt lóe lên. Cá hề tỉnh lại ngay, bơi bốn vòng không nghỉ.


Giải quyết xong, Hoa Vịnh quay lại, chạm vào xích sắt trên eo. Một tia chớp lóe lên, khóa bị bẻ gãy như món đồ chơi rẻ tiền.


Trước khi hệ thống kịp phát hiện, ánh sáng lam lại lóe lên lần nữa, toàn bộ thiết bị trong phòng tắt ngúm.


Hoa Vịnh nhẹ nhàng nổi lên mặt nước. Cậu đặt tay lên tấm nắp thép, thứ nặng hơn sáu tấn, và đẩy nhẹ. Cánh cổng văng ra, suýt rơi xuống đất thì được giữ lại bằng một tay.


Đám cá bơi lại gần, rì rầm:


“Ngài định đi đâu?”


“Lại tìm hắn à?”


“Đẹp trai thì công nhận... nhưng nhìn kiểu gì cũng là loại dễ phụ lòng.”


Hoa Vịnh lặng lẽ để nước nhỏ xuống từ ngón tay. Đôi mắt sâu như vực.


“Anh Thịnh sẽ không như vậy.” 


Cậu nói 


“Anh ấy nói... chỉ thích mình ta.”


“Nhỡ hắn nói dối thì sao?” 


Một sao biển thì thào.


“Không thể.” 


Cá hề bĩu môi. 


“Ai dám nói dối trước mặt Đại Vương?”


Vẻ đẹp của Đại Vương là điều cả đại dương thừa nhận. Nhưng thứ khiến thần linh cũng phải dè chừng... là đôi mắt đó, đôi mắt không ai có thể qua mặt.


Hoa Vịnh khẽ cười. Trong một thoáng, tất cả sinh vật quanh đó như ngừng lại.


“Ừ,” 


Cậu thì thầm, 


“Anh ấy không nói dối.”


Trời ơi…


Đại Vương cười rồi…


Dù ta có bị nướng cũng cam lòng…


Nhóm dịch Bunz Zm 

Edit: Ji 

Trans: Mochi

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo