Chương 99: Cổ tích Hoa Vịnh
"Đó là ân huệ trời ban."
Mỗi khi nhắc đến cuộc đánh bắt dị thường năm ấy, ai từng tận mắt chứng kiến, hoặc chỉ nghe kể lại, đều sẽ buột miệng thốt lên như vậy.
Và họ không sai.
Đó không phải một món quà mà nhân loại có thể mong cầu. Mà là tạo vật vượt ngoài lý trí, như thể được thần linh đánh rơi xuống thế gian.
Là người đứng đầu trẻ tuổi nhất trong giới cầm quyền lục địa, Thịnh Thiếu Du chưa từng thiếu cơ hội đối diện với cái gọi là "phi thường". Nhưng vào khoảnh khắc anh đứng trước bể chứa đó lần đầu, tâm trí lại khựng lại, vỏn vẹn vài giây ngắn ngủi, đủ để sự lặng im tràn ngập từng nhịp thở.
Sinh vật ấy được giữ trong một bể cá khổng lồ. Vật liệu chế tác đặc biệt khiến ánh sáng khó len lỏi vào bên trong, nhưng chính sự u tối đó lại khiến không gian càng thêm thần bí. Hệ thống chiếu sáng được bố trí tinh vi: mỗi rạn san hô, mỗi khối đá ngầm, từng cọng rong biển đều được đặt đúng vị trí, khiến toàn bộ bể như một đại dương thu nhỏ, đẹp đẽ, sống động, nhưng không hoàn toàn thật.
Những đàn cá phát quang bơi lặng lẽ, để lại những chuỗi bọt khí lấp lánh như sao trời tan vỡ dưới đáy nước sâu. Dù là chuyên gia sinh học biển kỳ cựu cũng không thể lý giải được, vì sao nhiều loài sinh vật sống ở tầng biển sâu, vốn không thể chịu nổi áp suất khí quyển, lại vẫn tồn tại và phát sáng trong một môi trường nhân tạo thế này.
Tựa như có thứ gì đó, ngoài khoa học, đang duy trì sự sống trong bể này.
Và ở trung tâm, là điểm nhấn tuyệt đối của toàn bộ cảnh tượng: một chiếc giường vỏ sò kích thước ngoại cỡ, bề mặt phủ ánh xà cừ, mép vỏ rải rác ngọc trai trắng tinh, sáng dịu dưới ánh đèn âm.
Không ai cần phải nói ra, nhưng tất cả đều hiểu rõ: nơi này không phải một cơ sở nghiên cứu. Nó được tạo ra để tôn thờ.
Một bàn thờ ngầm, được dựng nên bằng nước.
Và nằm trên đó… là sinh vật được xem là “phát hiện vĩ đại nhất của thập kỷ”.
Dưới làn nước bất động, cậu nhắm mắt, tĩnh như đang say ngủ, hoặc bị giữ lại nơi giữa sự sống và cái chết.
Mái tóc nâu sẫm phiêu lững trong dòng nước, làn da trắng như sứ, không phải sắc trắng của người sống, mà là sự nhợt nhạt đẹp đến vô lý, gợi đến cảm giác của cổ vật đã nằm im dưới đáy biển cả nghìn năm.
Thân trên hoàn toàn để trần. Đường nét gọn gàng, tỷ lệ cơ thể gần như lý tưởng: bờ vai vững chãi, sống lưng thon dài, từng chi tiết như được điêu khắc tỉ mỉ. Một vẻ đẹp lặng lẽ và sắc lạnh, đẹp đến mức... không còn giống con người.
Quá đẹp.
Đẹp đến độ khiến người khác cảm thấy bất an.
Thịnh Thiếu Du khẽ hít một hơi sâu, ánh mắt rời khỏi gương mặt ấy, chậm rãi lướt xuống.
Và rồi, anh khựng lại.
Nửa thân dưới của cậu không phải là chân người. Mà là một chiếc đuôi cá, dài, trong suốt như thuỷ tinh, vảy ánh lam nhạt lấp lánh dưới ánh sáng. Nó buông xuống bên mép giường, trĩu nặng như mất hết sinh lực. Một sợi xích kim loại dày quấn quanh gốc đuôi, bản to, xám xịt, ghì chặt sinh vật ấy vào giường như một con thú lạ bị giam cầm.
Thịnh Thiếu Du nheo mắt, bước gần thêm một bước.
Tới lúc này, anh mới nhận ra, phần lớn đuôi đã tổn thương. Vảy cá bị cạo loang lổ, để lộ lớp da dưới ánh đèn mờ, xanh đậm, sẫm màu, lạnh lẽo. Và từ những vết thương đó, từng giọt chất lỏng đặc quánh đang nhỏ xuống nền, màu xanh thẫm như mực biển, óng ánh như thủy ngân.
Mỗi giọt chạm nền, đều phát ra tiếng động khẽ khàng, nhẹ như hơi thở, nhưng lạnh như kim loại.
Máu.
Thịnh Thiếu Du im lặng rất lâu.
Rồi anh cất tiếng, giọng trầm, như thể đang tự nói với chính mình:
“Máu của cậu ta…”
Chuyên gia sinh vật biển đứng cạnh, vừa nhận ra ánh mắt Thịnh Thiếu Du thoáng biến đổi, liền cẩn trọng lên tiếng:
“Chúng tôi đã tiến hành các xét nghiệm sơ bộ. Kết quả cho thấy, máu của sinh vật này có năng lực thanh lọc vượt trội. Bể cá này đã hơn một tháng không thay nước, vậy mà không những không đục, trái lại còn trong hơn theo thời gian.”
Ông ngừng lại chốc lát, giọng hạ xuống, pha lẫn kinh ngạc:
“Bất kể đưa vào thứ gì, từ vi sinh, tạp chất cho tới axit hay bazơ ở mức độ cao, tất cả đều bị phân hủy triệt để, để lại một môi trường biển sạch hoàn toàn. Chỉ cần có cậu ta trong bể, hệ vi sinh lập tức tự cân bằng. Một trạng thái ổn định gần như tuyệt đối.”
Nói đến đây, ánh mắt ông bừng sáng, lấp lánh hưng phấn. Cảm xúc của người làm nghiên cứu, thuần túy và say sưa, khiến ông gần như không nhận ra vẻ lạnh lẽo đang dần phủ lên khuôn mặt người lãnh đạo bên cạnh.
Ông ta tiếp lời, giọng thấp đi:
“Không chỉ vậy. Chúng tôi cho rằng khả năng của cậu ta vượt xa phạm vi thanh lọc. Ngài xem, những sinh vật được trục vớt cùng cậu ta đều đã chết từ trước. Nhưng sau khi phần đuôi kia bị thương, chính là vùng xanh đậm ở đây, chúng bắt đầu có dấu hiệu hồi phục tế bào.”
“Cậu ta bị thương?”
Thịnh Thiếu Du khẽ cắt ngang, giọng trầm mà sắc.
Chuyên gia lén liếc gương mặt nghiêng nghiêng cứng rắn của anh, không thấy biểu cảm rõ ràng nào mới dè dặt gật đầu:
“Vâng. Nhìn bề ngoài có vẻ mỏng manh, nhưng thực tế, việc khống chế cậu ta không hề dễ dàng.”
Ông ta bắt đầu thuật lại toàn bộ quá trình truy bắt.
“Người đầu tiên phát hiện là nhóm ngư dân ven biển. Họ báo rằng thường xuyên thấy một chàng trai kỳ lạ xuất hiện gần các mỏm đá, có vẻ như bị lạc, hoặc đang tìm kiếm điều gì đó.”
Thịnh Thiếu Du nhận ra tên thành phố được nhắc đến. Mười mấy năm trước, anh từng tới đó cùng Thịnh Phóng, cha mình, người tiền nhiệm của vị trí hiện tại.
Anh không quên được lần suýt chết đuối nơi đó. Khi ấy, bạn đời của Thịnh Phóng chưa từng che giấu sự bài xích với đứa con riêng này. Trong một chuyến đi biển, anh bị bỏ mặc giữa khu xoáy nước gần bờ, chỉ được một du khách vớt lên kịp thời. Lần đó, nước biển mặn đến tận xương, cảm giác lồng ngực vỡ tung vẫn chưa từng phai mờ.
“Sau nhiều báo cáo, chúng tôi triển khai tàu thăm dò, ban đầu chỉ nhằm kiểm tra cho có lệ. Dù sao, tiên cá vẫn là một khái niệm huyền thoại. Nhưng không ngờ… chúng tôi thực sự phát hiện ra cậu ta.”
Chuyên gia khựng lại, như vẫn còn đắm chìm trong ký ức lúc ấy.
“Cậu ta bơi lên từ đáy biển sâu. Chiếc đuôi vung cao, tạo thành vòng cung hoàn hảo, từng giọt nước văng khỏi cơ thể khi chạm boong tàu liền hóa thành những sinh vật phát sáng… giống như sứa, nhưng không phải. Không có trong bất kỳ hồ sơ sinh vật học nào.”
“Cảnh tượng ấy... không thể diễn tả bằng ngôn ngữ khoa học. Cậu ta như một vị thần, từ biển sâu bước lên, mang theo thứ quyền năng nguyên thủy khiến người ta vừa mê đắm vừa sợ hãi.”
Một khoảnh khắc im lặng lướt qua.
“Chúng tôi thử mọi biện pháp trấn áp: thuốc mê, sóng âm, thậm chí là ức chế thần kinh. Tất cả đều vô hiệu. Cuối cùng phải dùng điện cao thế cùng đạn xuyên giáp dưới nước mới tạm thời khống chế được.”
Chuyên gia thoáng ngập ngừng, rồi hạ giọng như kể điều gì cấm kỵ:
“Tuy nhiên... có một câu chuyện đang lan truyền trong nội bộ quân đội. Dĩ nhiên, không chính thức.”
Thịnh Thiếu Du liếc sang ông ta, ánh mắt sắc như cắt.
“Họ nói rằng… chính ngài là người đã gián tiếp bắt được cậu ta.”
Anh không phản ứng, chỉ nhướng nhẹ mày, giọng đều:
“Lý do?”
“Một binh sĩ tham gia chiến dịch có đeo vòng cổ. Trong đó là ảnh của ngài, ảnh chụp cũ, hồi còn trong học viện. Khi sinh vật kia nhìn thấy… cậu ta ngừng mọi phản kháng. Không chạy trốn. Không đánh trả. Chỉ lặng lẽ đứng yên, để mặc bị bắn trúng bằng laser.”
—
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit: Ji
Trans: Mochi
—