(ExA) Thèm Muốn - Chương 4

 Chương 4
 
Người quản lý Beta tất tả chạy tới, mồ hôi còn vương trên trán.
 
Anh ta vừa tiễn khách VIP, chỉ chậm trễ chút đã bị mùi pheromone nồng đặc nơi hành lang khiến choáng váng. Là Beta, khả năng cảm nhận pheromone vốn không cao, vậy mà vẫn thấy khó chịu, đủ hiểu pheromone ở đây mạnh đến mức nào. Cũng chẳng khó đoán vì sao Omega trong phòng nghỉ đều rối loạn.
 
Pheromone Alpha phát tán nơi công cộng là hành động tối kỵ. Nhưng Thịnh Thiếu Du là Alpha cấp S, đủ khả năng khống chế. Ngoài cảm giác áp lực vô hình, không ai thực sự bị ảnh hưởng.
 
Thấy quản lý tới, Thịnh Thiếu Du thu pheromone lại ngay.
 
Tên Alpha bị áp chế thảm hại đang run lẩy bẩy, vừa được tha mạng, liền thở hổn hển, nước mắt nước mũi lấm lem, cố đứng vững, vội tố cáo với quản lý.
 
Alpha cấp A, vậy mà chỉ trong khoảnh khắc đã thê thảm đến thế. Nhưng Thịnh Thiếu Du là khách quý, ông chủ căn dặn phải tiếp đãi trọng thị, quản lý chẳng thể trách móc. Anh ta chỉ đành hòa giải:
 
“Có lẽ có chút hiểu lầm.”
 
“Hiểu lầm?” Tên Alpha cười khẩy, gắng gượng ho khan. Hắn không dám liếc về phía Thịnh Thiếu Du, quay đầu lại, nghiến răng buông lời châm chọc:
 
“Các người chiều chuộng cả trai bao à? Không phục vụ nổi thì tốt nhất đừng bày trò nữa, thật nực cười.”
 
Quản lý sững người, hỏi ngược lại:
 
“Trai bao nào?”
 
“Cái thằng rúc sau lưng anh ta kìa!” Tên Alpha giận dữ chỉ thẳng Hoa Vịnh.
 
Quản lý nhìn sang, ánh mắt lập tức sầm lại. Hoa Vịnh rụt rè đứng sau Thịnh Thiếu Du, nước da trắng trẻo, ngũ quan tinh xảo, pheromone thanh thuần phảng phất. Cậu non nớt nhưng dung mạo quả thực khiến người khác phải ngoái nhìn.
 
Từng lăn lộn đủ lâu trong nghề, quản lý tự biết bản thân đã quá quen với sắc đẹp, nhưng nhan sắc lẫn khí chất của cậu bé này vẫn là loại hiếm thấy.
 
Tên Alpha chửi thầm một câu, thấy ai cũng im lặng thì càng bốc hỏa:
 
“Còn đợi gì? Muốn để tôi tự xử lý chắc?”
 
Quản lý không thể gây khó dễ với Thịnh Thiếu Du, nhưng với một Omega non tay thì dễ hơn nhiều. Anh ta trầm giọng:
 
“Cậu kể lại đi.”
 
Hoa Vịnh siết chặt lấy vạt áo Thịnh Thiếu Du, làn da trắng mịn còn phơn phớt hồng, pheromone cấp S chưa tan hết. Cậu cẩn trọng kể lại sự việc, cuối cùng chỉ khẽ nói:
 
“Tôi đã giải thích là mình chỉ bán rượu, nhưng anh ta không nghe. May mà có Thịnh tiên sinh giúp.”
 
Quản lý nghe xong liền nhíu mày. Nếu không nể mặt Thịnh Thiếu Du, anh ta đã chẳng thèm che giấu sự khó chịu.
 
Trong hợp đồng quả thực chỉ ghi bán rượu, nhưng ai làm nghề này chẳng ngầm hiểu, Omega vào bar mà lương cao thì tuyệt nhiên không chỉ rót rượu. Tuyển người chỉ nhắm vào nhan sắc, giờ rắc rối, lại giao cho quản lý gánh.
 
Tên Alpha chưa nguôi giận, bị nói thành cưỡng ép người khác khiến hắn phẫn nộ. Vừa ổn định hơi thở, hắn liền chỉ thẳng mặt quản lý mắng:
 
“Anh xem lại người của mình đi! Hoàng Gia Thiên Địa Hội các anh phục vụ thế à? So với quán ven đường còn không bằng! Tôi chơi bời bao năm, chưa từng thấy kiểu này!”
 
Quản lý lập tức cúi người:
 
“Xin lỗi, chi phí tối nay chúng tôi chịu toàn bộ.”
 
Nói xong, anh ta quay sang Thịnh Thiếu Du cúi đầu xin lỗi, rồi vội vàng dỗ dành tên Alpha:
 
“Vị này là Thịnh tổng của Thịnh Phóng Sinh Vật. Doanh nghiệp lớn nhất Giang Hỗ, đóng thuế cũng thuộc hàng đầu. Hai vị đều là người có địa vị, sao phải vì chuyện nhỏ mà mất hòa khí.”
 
Thấy hắn nguôi ngoai, quản lý tranh thủ:
 
“Tối nay chúng tôi miễn phí toàn bộ dịch vụ, tặng kèm phiếu ưu đãi hai mươi nghìn tệ. Hy vọng lần sau anh vẫn ghé chơi. Thật lòng xin lỗi.”
 
Tên Alpha vẫn hậm hực nhưng chẳng dám dây vào Thịnh Thiếu Du. Hắn chìa tay:
 
“Coi như tôi lỡ lời, xin lỗi anh bạn. Tôi uống hơi quá.”
 
Thịnh Thiếu Du chỉ liếc hắn, tay vẫn đút túi, chẳng buồn đáp lại.
 
Quản lý vội vã:
 
“Thịnh tổng, mong anh rộng lượng. Nể mặt tôi mà bỏ qua...”
 
Rồi quay sang nhắc tên Alpha:
 
“Xin lỗi Omega một câu đi, đâu có khó.”
 
Tên Alpha bẽ mặt, lặng thinh rút tay về.
 
Quản lý không muốn dây dưa thêm, liếc Hoa Vịnh ra hiệu. Cậu chần chừ kéo tay áo Thịnh Thiếu Du, giọng nhỏ nhẹ:
 
“Thịnh tiên sinh, đừng vì tôi mà phiền lòng.”
 
Thịnh Thiếu Du cúi nhìn, ánh mắt sâu thẳm:
 
“Cậu chắc?”
 
Hoa Vịnh gật đầu:
 
“Vâng. Tôi chắc chắn.”
 
Chuyện coi như dừng ở đó.
 
Quản lý nghiêm giọng:
 
“Cậu theo tôi về văn phòng.”
 
Hoa Vịnh khẽ gật, ánh mắt vẫn dõi theo bóng lưng Thịnh Thiếu Du. Cậu chần chừ rồi cất tiếng:
 
“Tôi có thể chào Thịnh tiên sinh một câu không?”
 
Quản lý nhíu mày, nhưng rồi cũng gật:
 
“Đi nhanh rồi về.”
 
Ngoài cửa hội quán, Thịnh Thiếu Du cúi nhìn bàn tay nhỏ nhắn đang níu áo mình. Hoa Vịnh thở gấp, làn da trắng lộ dưới lớp áo sơ mi mỏng, trong mắt thấp thoáng do dự:
 
“Anh có thể cho tôi phương thức liên lạc không?”
 
“Không.” Giọng Thịnh Thiếu Du dứt khoát.
 
Hoa Vịnh cắn môi, vừa định nói tiếp thì anh đã cắt ngang:
 
“Nếu chỉ để cảm ơn thì không cần.”
 
Khóe môi anh khẽ nhếch lên, nụ cười lạnh lùng:
 
“Hay là cậu muốn theo tôi về?”
 
Hoa Vịnh sững người, hiểu ngay ý tứ, mặt đỏ bừng:
 
“Tôi không có ý đó…”
 
Thịnh Thiếu Du nhàn nhạt:
 
“Không cần lấy thân báo đáp. Tôi không phải Thẩm Văn Lang, cũng chẳng hứng thú với những kẻ tự mình tìm tới.”
 
Dứt lời, anh hất tay Hoa Vịnh ra, quay người lên xe.
 
Quản lý từ xa nhìn lại, chỉ cười nhạt. Một Omega nhỏ bé mà cũng vọng tưởng trèo cao, thật không tự biết mình là ai.
 
Hoa Vịnh đứng bất động, mắt cụp xuống. Quản lý mất kiên nhẫn:
 
“Xong chưa? Đi mau.”
 
Hoa Vịnh quay đầu, liếc anh ta một cái, ánh mắt lạnh lẽo khiến quản lý rùng mình.
 
— 
 
Sáng hôm sau, kết thúc cuộc họp, Thịnh Thiếu Du vừa quay về phòng nghỉ thì Trần Phẩm Minh đã gõ cửa.
 
“Vào đi.”
 
Trần Phẩm Minh bước vào, cẩn trọng nói:
 
“Thư ký Hoa của HS vừa tìm tôi.”
 
Hoa Vịnh? Thịnh Thiếu Du khựng tay, khóe môi nhếch lên đầy giễu cợt. Không xin được số, giờ lại tính vòng vo tiếp cận?
 
“Cậu ta nhờ tôi chuyển giúp thứ này.” Trần Phẩm Minh đưa qua túi giấy màu nâu.
 
“Anh từ bao giờ làm luôn chân chuyển phát thế?”
 
Trần Phẩm Minh cười gượng:
 
“Là khuy măng sét anh đánh rơi ở Hòa Từ. Cậu ấy nhặt được nhưng không có cách liên lạc, đành nhờ tôi chuyển lại.”
 
Thịnh Thiếu Du rút chiếc khuy từ túi giấy, bên trong còn kèm theo mảnh giấy nhỏ, nét chữ thanh mảnh:
 
【Thịnh tiên sinh, đây là khuy măng sét tôi nhặt được ở Hòa Từ. Hôm qua không tiện mang theo. Vì không có số liên lạc nên tôi nhờ người chuyển giúp. Cảm ơn anh đã giúp đỡ. Thật xin lỗi vì đã làm phiền.】
 
                                      【—Hoa Vịnh—】
 
Anh liếc qua, không biểu cảm, rồi tiện tay ném cả khuy lẫn giấy vào ngăn kéo.
 
Xử lý xong, Thịnh Thiếu Du ngả người ra ghế, ngón tay gõ nhè nhẹ lên mặt bàn.
 
Một lát sau, anh khép mắt lại, bắt đầu chợp mắt nghỉ trưa.
 
Nhóm dịch Bunz Zm 
Edit: Ji 
Trans: Mochi


Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo