Chương 3
Suốt mấy ngày liền, toàn bộ thư ký của Thịnh Phóng Sinh Vật đều như đứng trên đống lửa. Chỉ cần sơ suất một chút thôi, e là sẽ bị vị Chủ tịch trẻ tuổi đang trong cơn căng thẳng cực độ kia lôi ra làm gương.
Nhất là nhóm nghiên cứu và phát triển công nghệ Kéo Gen, liên tục bị Thịnh Thiếu Du đích thân khiển trách.
Trưởng nhóm vận hành phòng thí nghiệm, một ông lão từng trải, chỉ sau ít ngày đã già đi trông thấy. Ông hiểu rõ áp lực mà Thịnh Thiếu Du đang gánh, cũng không thể không sốt ruột.
Nghiên cứu khoa học vốn là con đường đốt tiền không đáy, mỗi năm tiêu tốn hàng chục tỷ, mà thành quả thì xa vời. Dù bằng sáng chế Kéo Gen còn hạn năm năm, lo lắng của Thịnh Thiếu Du không phải không có lý.
Hơn bốn mươi phần trăm lợi nhuận hàng năm của Thịnh Phóng Sinh Vật đến từ Kéo Gen và các công nghệ liên quan. Nếu không có đột phá kỹ thuật trước khi bằng sáng chế hết hiệu lực, công ty này sớm muộn cũng khốn đốn.
Bởi thế, phòng thí nghiệm gần như căng như dây đàn, tất cả đều dốc sức, nhưng sự tiến triển lại không mấy khả quan.
Tối đó, sau khi tăng ca đến khuya, Thịnh Thiếu Du đọc bản báo cáo tiến độ, lông mày nhíu chặt. Đúng lúc này, Lý Bách Kiều gọi đến rủ anh đi Hoàng Gia Thiên Địa Hội, nơi ăn chơi xa hoa bậc nhất Giang Hỗ.
“Không hứng.” Anh đáp dứt khoát.
“Không đi thì thôi, đừng tiếc nhé.” Lý Bách Kiều cười cợt: “Nghe đâu tối nay chủ tịch X Holdings sẽ đến đấy. Cậu không luôn muốn bắt mối với họ sao?”
X Holdings, tiền thân là Bắc Siêu Holdings, trụ sở tại nước P. Khởi đầu từ buôn lậu và vũ khí, đến cuối thế kỷ trước, họ đã chuyển mình thành tập đoàn khoa học đời sống hàng đầu thế giới.
Thuốc ức chế pheromone, công nghệ y tế, nông nghiệp tiên tiến, cùng chuỗi đầu tư trải rộng từ khách sạn, bất động sản tới truyền thông, tất cả đều dưới tay họ.
Hai năm trước, tập đoàn cải tổ, người thừa kế mới là con riêng của chủ cũ. Gã trẻ tuổi, kỳ dị, kín tiếng, chưa từng lộ mặt công khai. Việc đầu tiên sau khi lên nắm quyền là đổi tên tập đoàn thành X Holdings, một cái tên khó hiểu, càng khiến hắn thêm phần bí ẩn.
Từ chính trị tới thương mại, X Holdings ở nước P như một đế chế ngầm. Người đứng đầu bị đồn là nham hiểm, tàn nhẫn, thiên tài kiệt xuất nhưng xấu xí, mặc cảm ngoại hình nên sống khép kín.
Thịnh Thiếu Du khinh thường mấy kẻ con riêng tranh quyền đoạt vị. Nhưng nghĩ đến tình cảnh Thịnh Phóng lúc này, anh cũng phải cân nhắc.
Thương trường chẳng cần phân biệt đen trắng, chỉ cần có lợi, hợp tác với ai cũng đáng.
Huống chi X Holdings đang tìm đối tác ở Giang Hỗ để xây dựng trung tâm nghiên cứu pheromone, cơ hội thế này không thể bỏ qua.
Thành phố về đêm tựa con quái vật hai mặt: một bên hào nhoáng, một bên truỵ lạc. Ánh đèn rực rỡ che giấu những trò vui vô nghĩa kéo dài tới bình minh.
Thịnh Thiếu Du ngồi trong phòng VIP, tay xoay nhẹ ly rượu, ánh mắt lạnh nhạt nhìn đám người nhảy múa điên cuồng trên sàn. Anh thầm rủa mình vì đã phí thời gian tới đây chỉ vì vài lời của Lý Bách Kiều.
X Holdings mà có kẻ đứng đầu như lời đồn thì sao có thể xuất hiện ở chỗ rẻ tiền này?
Bạn cũ từng giới thiệu anh với Thẩm Văn Lang cũng có cổ phần ở đây, thấy anh liền kéo lại uống vài ly. Nửa chừng, Lý Bách Kiều đã ngà ngà, bông đùa: “Sao UKW của X Holdings chưa tới nhỉ?”
“UKW gì?” Thịnh Thiếu Du nhíu mày.
“‘You Know Who’ đấy. Cái tên ai cũng biết mà không ai dám nhắc thẳng.”
Thịnh Thiếu Du chỉ cười nhạt, đứng dậy: “Tôi về trước.”
Lý Bách Kiều giữ lại: “Đi sớm thế? Hôm nay cũng về một mình à?”
Anh không trả lời. Từ khi phân hoá thành Alpha cấp S, quanh anh chẳng thiếu bạn tình, nhưng những nơi này không phải nơi anh muốn động tay.
Tình yêu? Một chuyện nực cười. Cha anh trăng hoa, mẹ anh thủy chung nhưng đoản mệnh. Người tử tế không sống lâu, kẻ tồi tệ thì sống dai. Đời là thế.
Ra khỏi phòng VIP, dọc hành lang vẫn là tiếng nhạc chát chúa và mùi rượu nồng nặc. Một Alpha thô lỗ đang lôi một nhân viên phục vụ Omega vào phòng riêng.
Chỉ cần liếc mắt, Thịnh Thiếu Du nhận ra dáng người ấy, nước da trắng như sứ, vóc dáng mảnh mai mà không yếu đuối.
Omega ấy bám chặt khung cửa, khẩn thiết: “Xin lỗi, tôi chỉ phục vụ rượu, không tiếp khách.”
Gã Alpha vẫn ngoác miệng cười đểu: “Người đẹp, ra giá đi. Anh nhiều tiền lắm.”
“Tôi không muốn...”
“Đừng giả vờ. Ngửi thử đi, anh là Alpha cấp A đấy. Chỉ lát nữa thôi, cưng sẽ cầu xin anh đấy.”
Omega run rẩy nhưng kiên quyết chống cự. Đúng lúc ấy, ánh mắt cầu cứu tuyệt vọng của cậu rơi trúng Thịnh Thiếu Du.
“Thịnh tiên sinh... cứu tôi...”
Lúc này anh mới nhận ra, đó là Hoa Vịnh.
Cậu bám chặt lấy tay anh, mùi pheromone thanh mát khẽ khuấy động giác quan, đánh thức bản năng Alpha trong anh.
Đôi mắt ngấn lệ ấy, chẳng khác nào chiếc móc câu, xiết lấy lòng người.
Thịnh Thiếu Du không đẩy ra, chỉ thản nhiên nhìn bàn tay thô bạo đang siết eo cậu.
Gã Alpha bực bội: “Mày là ai?”
“Không là ai cả.” Anh lạnh nhạt, “Buông tay.”
Gã gằn giọng: “Không buông! Tao chấm cậu ta rồi, mày muốn thì đợi tao xong đã.”
Hoa Vịnh cố kìm nước mắt: “Thịnh tiên sinh, tôi không phải loại đó...”
Gã cười khẩy: “Omega mà không bán dâm, ăn mặc thế làm gì?”
Ánh mắt hắn trượt xuống bụng trắng trẻo của Hoa Vịnh, cơ bụng phẳng lì mà tràn đầy sức sống.
Thịnh Thiếu Du liếc nhìn, đáy mắt dần tối lại.
“Xin lỗi cậu ấy.” Anh hạ giọng.
Gã Alpha nghiến răng, nhưng vẫn cố vùng vằng: “Tôi không xin lỗi loại Omega rẻ rúng như nó...”
Chưa kịp dứt lời, pheromone cấp S từ Thịnh Thiếu Du đã bùng phát, nén chặt không khí quanh họ, tựa như bị dìm xuống đáy biển.
Gã Alpha quỵ xuống, ôm ngực thở dốc, toàn thân run lẩy bẩy.
“Cứu... cứu tôi...”
Không ai cứu nổi hắn.
—
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit: Ji
Trans: Mochi
—