Chương 53
Thịnh Thiếu Thanh ngồi lặng trong phòng khách cho đến khi ánh nắng cuối cùng của buổi chiều hoàn toàn tắt lịm sau đường chân trời. Ánh sáng rút dần khỏi những đám mây phương Tây, để lại một vệt vàng rực như lửa cháy âm ỉ. Cả bầu trời loang màu hồng ấm, như thể ai đó vừa nhẹ tay tô một lớp sơn cuối cùng lên bức tranh sắp hoàn thành.
Giữa hai dải mây mỏng, mặt trời trồi lên như một vầng cung rực lửa, ánh sáng của nó tuôn trào thành những tia đỏ cam pha vàng kim, chiếu rọi rực rỡ đến mức gần như rạch toạc cả nền trời.
Song, người đang ngồi đối diện cửa sổ ấy lại hoàn toàn chẳng buồn ngẩng đầu lên. Thịnh Thiếu Thanh không có tâm trí để ngắm hoàng hôn. Trong lòng hắn chỉ đầy rẫy nghi ngờ và giận dữ, Thịnh Thiếu Du rõ ràng đang cố tình để hắn phải chờ. Tin hắn trắng tay tại Đặc khu Úc chắc hẳn đã lan đi, và người anh cùng cha khác mẹ này hiển nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội để khiến hắn bẽ mặt một cách âm thầm.
Gần bảy giờ tối, Thịnh Thiếu Du mới xuất hiện.
Trông anh kiệt sức, nhưng diện mạo lại không hề luộm thuộm. Cúc áo sơ mi được cài đến tận cổ, cà vạt Windsor thắt chỉnh tề, áo khoác thẳng thớm, sạch sẽ đến mức như vừa mới thay. Không một nếp gấp, không vương dấu vết nào của một ngày làm việc dài.
“Cậu tới đây làm gì?” Anh hỏi, giọng khàn đặc, hơi nặng mũi, âm sắc pha trộn giữa mệt mỏi và sự cảnh giác không che giấu.
Thịnh Thiếu Thanh nhìn anh chăm chú. Khuôn mặt đỏ nhẹ vì sốt, khóe mắt hơi trũng xuống, thần sắc không ổn định, từng chi tiết đều lọt vào tầm mắt hắn. Khoé môi hắn giật nhẹ, giống như đang nhẫn nhịn một điều gì đó, rồi bất ngờ nhếch lên thành một nụ cười nhàn nhạt.
“Lâu rồi không gặp, anh cả.”
Từ lần chia tay ở bệnh viện, hai người thực sự chưa từng chạm mặt. Việc Thịnh Thiếu Thanh đột ngột xuất hiện đã đủ gây bất ngờ, nhưng chính cái thái độ điềm đạm kia mới là thứ khiến Thịnh Thiếu Du thoáng sững lại.
“Ừ, đúng là đã lâu.”
Anh đứng đó, như một cái bóng gần sụp đổ. Mỗi hơi thở đều khiến lồng ngực nặng nề. Cơ thể mềm rũ như bị hút cạn sức lực, cả việc duy trì thăng bằng cũng trở nên khó nhọc.
Nửa thân dưới như bị thiêu đốt. Khoảng rách mảnh giữa cơ thể dường như bị đè nén bởi vô số khối trái chín mọng, chất lỏng sánh đặc thấm vào tận bên trong, tạo ra cảm giác vừa căng cứng vừa đau âm ỉ. Một loại nhức nhối sâu kín không dễ gọi thành tên.
Kỳ mẫn cảm lần này khắc nghiệt đến mức gần như hành xác. Thịnh Thiếu Du phải mất hơn một giờ để tạm ổn lại sau cơn bùng phát. Biết Thịnh Thiếu Thanh đã chờ sẵn trong phòng khách, anh chỉ kịp chỉnh trang qua loa trước khi bước ra tiếp.
Hoa Vịnh không hề tán thành quyết định đó.
Nhưng đứng trước ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông mà cậu say mê, cậu không thể thốt ra dù chỉ một lời phản đối. Enigma trẻ tuổi cuối cùng chỉ lặng lẽ đưa Alpha đến tận cửa, rồi ngoan ngoãn rút lui khi bị yêu cầu rời đi.
“Đợi ở ngoài.”
Giọng nói khàn khàn ấy không cao, nhưng vang lên đủ rõ để khiến người khác khó lòng trái lời.
Hoa Vịnh gật đầu, giọng nhẹ như gió thoảng:
“Em sẽ đợi ở đây. Nếu anh cần gì, cứ gọi em.”
Thịnh Thiếu Du không nói gì thêm. Vẻ ngoan ngoãn của cậu rõ ràng khiến anh hơi mềm lòng, nhưng ký ức về khoảng thời gian hoang dại vừa rồi lập tức kéo sắc mặt anh trầm xuống. Người này dường như không biết mệt là gì. Không biết dừng. Không biết giới hạn.
Anh khẽ lẩm tự nói với chính mình,
“Không lẽ thực sự không biết mệt…”
Hay là cố tình không biết mệt?
“… Lần này, em thực sự biết lỗi rồi…”
“… Anh?”
Xem ra, hôm nay không chỉ mình Hoa Vịnh uống nhầm thuốc, mà ngay cả Thịnh Thiếu Thanh cũng vậy.
Thịnh Thiếu Du chau mày, cố nén cơn đau, nghiêng đầu nhìn người em trai đang đóng kịch trước mặt. Mất vài giây để ổn định nhịp thở, anh mới cất giọng, hờ hững hỏi:
“Cậu vừa nói… biết lỗi?”
“Vâng.” Thịnh Thiếu Thanh cúi đầu, vẻ mặt đầy ân hận.
“Công ty vừa thoát khỏi khủng hoảng, anh cả cực khổ như vậy, em chẳng những không giúp gì được... lại còn gây thêm phiền phức. Việc thua số tiền lớn ở Đặc khu Úc... là em sai.”
Cái tát ở bệnh viện hôm trước, xem ra không phải vô ích.
Từ nhỏ đến lớn, Thịnh Thiếu Thanh luôn ngỗ nghịch, quen thói tự tung tự tác. Vậy mà hôm nay lại hạ giọng nhận lỗi, làm ra vẻ ăn năn, khiến Thịnh Thiếu Du thoáng chần chừ, không rõ bao nhiêu phần là thật.
“Lúc đó, ở bệnh viện...” Hắn tiếp tục, giọng chậm rãi,
“Anh nói đúng. Mấy năm qua em sống buông thả, không chí tiến thủ, chỉ biết tiêu tiền, gây chuyện... Giờ nghĩ lại, thấy có lỗi với ba, cũng có lỗi với anh.”
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt đan xen giữa ăn năn và khẩn thiết:
“Anh cả, em biết anh ngoài miệng cứng rắn, nhưng thật ra trong lòng vẫn quan tâm. Lần này em thực sự không còn cách nào. Nếu về nói với mẹ… bà ấy nhất định sẽ vì chuyện này mà phát bệnh mất.”
“Xin anh, vì nể ba, giúp em lần này. Chỉ anh mới có thể cứu em lúc này.”
Nói đến đây, thấy sắc mặt đối phương chưa dao động, hắn vội nói thêm:
“Chỉ một lần cuối cùng. Em thề sẽ không bao giờ đến sòng bạc nữa.”
Thịnh Thiếu Du đã sớm nghe về những chuyện lố bịch mà hắn gây ra ở Đặc khu Úc. Nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại, dù không dám tin hoàn toàn, ít nhất cũng có vài phần hối lỗi. Anh không vòng vo, hỏi thẳng:
“Bao nhiêu?”
“Hơn ba nghìn bảy trăm vạn.”
Thịnh Thiếu Du khẽ nhíu mày, giọng mang chút châm biếm:
“Chút tiền ấy cũng đủ khiến cậu đến tận đây khóc lóc? Mẹ cậu cắt tiền tiêu vặt rồi à?”
Thịnh Thiếu Thanh bị đâm trúng điểm yếu, cứng người trong giây lát, rồi cúi đầu thừa nhận:
“Tiền bà ấy cho... em cũng thua sạch rồi.”
Thịnh Thiếu Du day sống mũi, ánh mắt lộ vẻ mệt mỏi. Anh bấm số nội bộ:
“Trần Phẩm Minh, mang sổ séc của tôi vào.”
Vài phút sau, thư ký Trần đẩy cửa bước vào, đặt quyển sổ da lên bàn.
Không chần chừ, Thịnh Thiếu Du viết một tấm séc đúng số tiền hắn nói, đưa qua, giọng điệu dứt khoát:
“Không có lần sau.”
Nhanh đến vậy sao?
Thịnh Thiếu Thanh đón lấy tấm séc, tim đập loạn xạ, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra “đau lòng”:
“Cảm ơn anh cả.”
Hắn ngồi thêm ít phút, nói vài câu khách sáo rồi mới chịu rời đi.
Thịnh Thiếu Du đau đến mức không thể đứng dậy. Anh thử chống tay vịn vài lần nhưng đều thất bại. Cuối cùng, quay đầu dặn:
“Anh đi tiễn khách. Xong rồi có thể tan làm.”
“Vậy còn ngài…”
Trước khi thư ký kịp nói hết câu, một bóng người đã ló vào từ khung cửa, đôi mắt cong cong, khuôn mặt vô tội. Thịnh Thiếu Du nghiến răng:
“Thư ký Hoa sẽ đưa tôi về.”
Thư ký Trần khẽ cúi người, rời đi không nói thêm lời nào.
Đợi người ra khỏi, Hoa Vịnh mới bước nhanh tới, cúi người bế anh khỏi ghế sofa. Ánh mắt dịu dàng, giọng nói khẽ khàng:
“Anh Thịnh đúng là giỏi làm nũng.”
“...Cậu muốn chết thật à?”
“Không dám.” Hoa Vịnh mỉm cười, cúi xuống cắn khẽ lên vành tai đỏ hồng của anh.
“Chỉ cần anh Thịnh ở trong lòng em, dù sống thêm năm trăm năm... vẫn cảm thấy chưa đủ.”
Vừa trải qua đánh dấu vĩnh viễn, kỳ mẫn cảm đầu tiên kéo dài như vô tận. Pheromone lan tỏa khiến cả hai quấn lấy nhau không rời. Đến lúc về đến khách sạn, họ lại một lần nữa chìm vào cơn mê hỗn loạn.
Hương hoa lan vấn vít, hơi thở đứt quãng. Thịnh Thiếu Du mệt lả, mồ hôi thấm ướt cả ga giường, nhưng thủ phạm, Hoa Vịnh, hoàn toàn không có vẻ gì là biết hối lỗi.
Trong một khoảnh khắc, khi đang ôm lấy người trong ngực, Hoa Vịnh bất giác nhớ đến nụ cười xảo trá của Thịnh Thiếu Thanh lúc nãy. Ánh mắt cậu khẽ trầm xuống, động tác cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
“Anh Thịnh dễ mềm lòng quá… Sau này, em phải canh anh kỹ hơn.”
—
Sau đó...
Số tiền hơn ba nghìn vạn mà Thịnh Thiếu Du bỏ ra quả nhiên có hiệu lực. Sau màn "sám hối", Thịnh Thiếu Thanh tạm thời im hơi lặng tiếng. Không chỉ chăm đến thăm Thịnh Phóng, hắn còn thi thoảng nhắn tin hỏi han sức khỏe anh cả.
Những lời lẽ trong tin nhắn tuy không mới, nhưng ít ra cũng có vẻ chân thành. Thịnh Thiếu Du không thường trả lời, nhưng không tin nào anh bỏ qua.
Anh không phải người vô cảm. Đối diện với sự quan tâm muộn màng từ người em cùng cha khác mẹ, dù đề phòng vẫn có phần dao động. Nhưng… một chữ “ừm” đã là giới hạn mà anh có thể đáp lại.
Bởi vì, giữa họ, đã quá lâu rồi không còn là những lời đơn giản có thể bù đắp được.
Dẫu vậy, họ vẫn là người nhà. Nếu có thể hòa giải, thì cũng không phải chuyện xấu.
Nhưng Thịnh Thiếu Thanh không hề nghĩ như vậy.
Hắn đã gửi vô số tin nhắn lấy lòng, lời lẽ ngọt đến ngấy, chỉ để đổi lại một chữ "Ừm" nhạt thếch hoặc "Được" lãnh đạm từ Thịnh Thiếu Du.
Càng như vậy, hắn càng nghẹn.
Người anh sinh ra đã ở đỉnh kim tự tháp kia, trước nay chưa từng nhìn hắn như một người bình đẳng. Trong mắt Thịnh Thiếu Du, hắn chỉ là gánh nặng, một đứa em vô dụng không đáng để đặt niềm tin.
Sau vài ngày chịu đựng, lòng tự trọng của hắn đã gần như vỡ vụn. Nhưng vì "kế hoạch", hắn buộc phải tiếp tục nhún nhường, đè nén.
Một tuần sau, Thịnh Thiếu Thanh nhận thấy thời cơ đã chín muồi.
Giữa giờ nghỉ trưa, hắn gọi thẳng vào số cá nhân của Thịnh Thiếu Du.
—
Văn phòng chủ tịch Tập đoàn Thịnh Phóng.
Không khí nồng đậm pheromone quấn quanh, tiếng thở gấp gáp vang lên như một đoạn nhạc nền khàn đục và dai dẳng.
Trên bàn làm việc, quần áo xộc xệch, giấy tờ bị xô lệch hỗn độn.
Chủ nhân văn phòng bị đè úp xuống mặt bàn, hai tay vắt ngược ra sau, trói bằng cà vạt, da thịt in hằn vết đỏ.
Trong cơn mê man, hương hoa lan mát lạnh, mùi pheromone quen thuộc của Hoa Vịnh, bao phủ lấy anh, vừa giam cầm, vừa mê hoặc.
Có học giả từng viết:
“Giao hòa giữa những kẻ yêu nhau không chỉ là bản năng, mà còn là ngôn ngữ, một chiếc cầu nối giữa cô đơn và đồng điệu, là nghi thức xây đắp gắn kết.”
Lúc đọc đến đó, Thịnh Thiếu Du từng nghĩ:
Đẹp thì đẹp thật, nhưng là thứ anh chưa bao giờ có được.
Vậy mà lúc này, anh không thấy cô đơn.
Chỉ thấy... nóng.
"Lò luyện" của Hoa Vịnh, đúng nghĩa, nóng đến mức thiêu đốt lý trí.
“Khốn kiếp…” Anh nghiến răng, tay chống lên mặt bàn. Tóc đen ướt đẫm mồ hôi, bết xuống thái dương.
Phía sau, cơ thể Alpha trẻ tuổi đang căng cứng từng đường nét. Mỗi một động tác đều như có dòng điện chạy dọc sống lưng anh.
“Đủ rồi!” Anh khàn giọng mắng,
“Cậu… bị phát bệnh à?! Còn chưa chịu dừng?!”
Đáp lại là một tràng cười khẽ.
Hoa Vịnh cúi xuống, khẽ cắn vào tuyến thể sau gáy anh, thì thầm:
“Vì anh Thịnh quá hấp dẫn… em không dừng được.”
Còn có mặt mũi đổ tại anh?
Phòng nghỉ có giường, có phòng tắm, nhưng cậu lại ngang nhiên kéo người ra giữa bàn làm việc, khiêu khích từng bước.
Khi Thịnh Thiếu Du tỉnh táo lại, đã không còn đường lùi.
—
Điện thoại rung lên.
Tiếng chuông vang lên cắt ngang cơn mê. Thịnh Thiếu Du khẽ giật mình, vai bị đối phương giữ chặt lại.
Hơi thở nóng rực áp sát bên tai khiến đầu óc anh lại trở nên hỗn loạn.
Cuộc gọi không ai bắt máy.
Hai mươi phút sau, chuông lại vang lên.
Lần này, Thịnh Thiếu Du mới ấn nút nhận.
—
“Anh cả.”
Giọng Thịnh Thiếu Thanh vang lên, nhã nhặn và nhẹ nhàng như thể chẳng có gì bất thường:
“Mai anh có rảnh không? Cùng ăn tối nhé?”
Thịnh Thiếu Du đáp gọn, giọng hơi khàn:
“Ừm. Có chuyện gì?”
“Không đâu.” Hắn cười.
“Em trai mời anh trai ăn một bữa cơm, cũng cần lý do à?”
“Vậy để tôi nhờ người đặt chỗ.”
“Không cần. Em chuẩn bị cả rồi. Lát nữa sẽ gửi địa chỉ. Anh nhất định phải đến đấy nhé.”
“…Biết rồi.”
Anh cúp máy.
—
Thịnh Thiếu Du ngồi yên, chưa kịp thở ra đã bị ai đó siết chặt từ phía sau.
“Lại là cậu em vợ phiền phức kia à?”
Giọng Hoa Vịnh vang lên, vẫn điềm nhiên như không, nhưng câu chữ lại thấm đẫm trào phúng.
Thịnh Thiếu Du chau mày, hất vai nhưng không thoát ra nổi:
“Cậu cũng chẳng kém là bao.”
“Em khác.”
Hoa Vịnh cười, giọng tự tin như thể tuyên bố điều hiển nhiên:
“Em rất nghe lời. Anh Thịnh bảo nhanh, em nhanh. Bảo chậm… em sẽ từ từ.”
Đến đây, cậu cố tình dừng lại, mím môi cười.
Nghe lời?
Vừa nãy rõ ràng anh bảo chậm lại, cậu không những không chậm mà còn… tăng lực gấp đôi.
Cái máy đóng cọc không kiểm soát suýt nữa khoan thủng nền đất.
Thịnh Thiếu Du liếc sang, hờ hững:
“Cậu ta đâu có mời cậu đi ăn, cậu phiền cái gì?”
Hoa Vịnh không mắc bẫy, chỉ nghiêng đầu, ra chiều ngây ngô vô hại:
“Hả? Anh Thịnh không định đưa em theo à? Vậy tối mai chắc em phải nhịn đói rồi.”
Thịnh Thiếu Du bật cười khẽ:
“Không có tôi, cậu không biết ăn cơm à?”
“Ừm.”
Cậu gật đầu, tay khẽ chạm vào má anh, giọng như đang nhẹ nhàng thương lượng:
“Em không muốn ăn một mình. Dẫn em đi cùng nhé, được không?”
“Người ta mời tôi ăn, tôi lại dắt theo cậu?”
Anh khoanh tay, cố ý tỏ ra nghiêm túc:
“Thư ký Hoa, chuyện này e là không hợp lễ nghĩa cho lắm.”
Anh rất thích nhìn cậu giở trò làm nũng. Nên chẳng nhịn được mà trêu thêm:
“Sao thế? ‘Khách theo chủ’ không phải đạo lý phổ thông sao? Ở nước P các cậu không dạy thế à?”
Ở nước P, chính Hoa Vịnh là đạo lý.
Chỉ là, cậu không tiện nói ra.
Cái tôi của một Alpha quá kiêu ngạo có thể làm người mình yêu cảm thấy mất tự nhiên.
Mà với Hoa Vịnh, khi đứng trước Thịnh Thiếu Du, bất kỳ đạo lý nào cũng nên tạm gác lại.
Cậu suy nghĩ một chút, rồi chọn cách trả lời kín kẽ:
“Ở nước P, em hiếm khi tham dự những buổi tiệc như vậy.”
Đó hoàn toàn là sự thật.
UKW trong tay X Holdings có thể thao túng cả thị trường, nhưng bản thân Hoa Vịnh luôn kín tiếng, gần như ẩn thân trong tầng lớp quyền lực. Ngay cả khi đi giữa phố đông người, chẳng mấy ai nhận ra. Một người như vậy, có mặt trong các buổi tiệc xã giao mới là điều khó tin.
Thịnh Thiếu Du không thể phản bác, nhưng vẫn không bỏ qua cơ hội trêu chọc:
“Là vì không ai dám mời cậu à? Đúng là lạnh nhạt quá mức đấy, Hoa tiên sinh.”
Hoa Vịnh ngoan ngoãn gật đầu, như thể lời anh nói chính là sự thật hiển nhiên:
“Em không giống anh Thịnh, không được lòng người như vậy.”
“Không ngờ cậu cũng biết nói lời hay đấy.”
Hoa Vịnh bật cười, khẽ nghiêng người hôn lên má anh:
“Em chỉ nói đúng thôi mà.”
Rồi như chợt nghĩ ra điều gì, cậu thêm một câu nhỏ nhẹ:
“Còn nịnh hót… em vẫn đang học. Chưa thật trôi chảy.”
“Thế bao giờ học xong?”
“Trong tuần này.”
Cậu đáp, ánh mắt nghiêm túc đến lạ:
“Em sẽ cố gắng. Hy vọng kịp học thành trước khi anh… không còn kiên nhẫn nữa.”
Thịnh Thiếu Du phì cười.
Còn chưa kịp mở lời, Hoa Vịnh đã hơi lùi lại một bước, ánh nhìn dịu dàng đến mức gần như mềm ra:
“Với sức hút của anh Thịnh, chỉ riêng người muốn được anh yêu thôi cũng đủ xếp hàng từ tầng cao nhất Thịnh Phóng đến tận bờ sông Hoàng Phố. Em nào dám lơ là.”
—
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit: Ji
Trans: Mochi
—