Chương 54
Nhà hàng mà Thịnh Thiếu Thanh chọn nằm ở một vị trí khá khuất nẻo, ẩn trong khu công nghiệp sát ngoại ô thành phố. Theo lời hắn, đây là một địa điểm nổi tiếng trên mạng, muốn đặt bàn phải canh trước cả tuần.
Thịnh Thiếu Du chưa bao giờ quá cầu kỳ trong chuyện ăn uống. Hoa Vịnh lại càng đơn giản. Như Thẩm Văn Lang từng nói, chỉ cần được ở cạnh Thịnh Thiếu Du, cậu có thể không ăn, không uống, không ngủ suốt ba ngày ba đêm mà không than nửa lời.
Vào đúng ngày hẹn ăn tối cùng Thịnh Thiếu Thanh, bác sĩ Thái gọi điện cho Hoa Vịnh, hỏi cậu lúc nào rảnh để hẹn ăn một bữa với Long Tá.
Cậu trả lời ngắn gọn, giọng không mang theo chút do dự:
“Em rất bận. Không có ngày nào rảnh cả.”
Thái Hoằng chỉ cười nhạt, cúp máy không nói thêm lời nào.
Chưa đầy mười phút sau, điện thoại lại đổ chuông. Lần này là một số lạ.
Hoa Vịnh không bắt máy, chỉ đơn giản từ chối cuộc gọi. Không lâu sau, tin nhắn được gửi đến:
“Tôi, Long Tá. Nghe máy.”
Cậu thoáng nhướng mày, rồi khẽ bật cười. Lần gần nhất cậu thấy một tin nhắn với cấu trúc tương tự là trong chiến dịch tuyên truyền phòng chống lừa đảo:
“Tôi, Tần Thủy Hoàng. Chuyển khoản ngay.”
Vài giây sau, điện thoại lại vang lên lần nữa.
Lúc ấy Thịnh Thiếu Du vẫn đang họp, còn Hoa Vịnh thì tạm thời không có việc gì. Cậu nhấc máy, giọng bình thản:
“Có chuyện gì?”
Đầu dây bên kia vang lên giọng Anh chuẩn xác, âm sắc tròn trịa, nhả chữ mạch lạc đến mức gần như không còn dấu vết của tiếng mẹ đẻ:
“Hôm nay ăn tối với tôi.”
Hoa Vịnh trả lời bằng tiếng Trung, không đổi sắc mặt:
“Tôi không có thời gian.”
“Không, cậu có.”
Giọng Long Tá không hề dao động.
“A Vịnh, tôi có chuyện cần hỏi. Cậu đang trong kỳ nghỉ mà, sao lại bảo không rảnh?”
“Tôi nghỉ phép là vì có việc cá nhân.”
Hoa Vịnh không vòng vo. Quan hệ giữa hai người chưa bao giờ cần khách sáo.
“Không cần phải gặp trực tiếp. Nếu có chuyện thì nói luôn qua điện thoại đi.”
Cậu đoán, chuyện Long Tá muốn nhờ chẳng có gì nghiêm trọng. Phần lớn khả năng lại liên quan đến nữ Alpha bên cạnh hắn.
Quả nhiên, sau vài giây im lặng, Long Tá lên tiếng, ngữ điệu hơi chần chừ:
“Sắp đến kỷ niệm ngày cưới của tôi và Bea. Theo cậu, tôi nên tặng gì cho cô ấy?”
“Chân thành.”
Hoa Vịnh đáp không cần suy nghĩ.
“Hoặc nếu thấy chưa đủ, thì là sự tận tâm không đổi.”
Nói đến đây, cậu ngừng lại một nhịp, rồi hỏi thẳng:
“Anh hiểu thế nào là tận tâm không đổi?”
“Tôi hiểu tiếng Trung.”
Giọng Long Tá đanh lại, hơi gắt.
Rõ ràng hắn đang không hài lòng với sự lảng tránh của Hoa Vịnh. Sau một thoáng ngập ngừng, hắn tiếp lời, vẻ khó chịu hiện rõ trong giọng nói:
“Cậu cũng biết, tôi và Bea đến với nhau không được lòng dư luận. Trung bình mỗi tháng có ba bài báo đưa tin chúng tôi ly thân hoặc sắp ly hôn.”
“Vậy thì sao?”
Hoa Vịnh nhún vai, thái độ dửng dưng.
“Quan trọng là anh yêu cô ấy đủ nhiều để ở lại. Hai người còn có con chung. Anh cần gì để người khác chấp thuận?”
“Cậu nói vậy không sai, nhưng mà—”
“Đừng 'nhưng mà' nữa.”
Hoa Vịnh liếc nhìn về phía phòng họp, giọng vẫn bình tĩnh như thể đang thảo luận một hợp đồng:
“Nếu muốn khiến cô ấy vui, thì tặng cô ấy thêm một đứa con là được.”
“Ý cậu là... sinh thêm con?”
Long Tá hơi ngập ngừng.
“Liệu cô ấy có thấy vui vì điều đó không?”
Hoa Vịnh bật cười, giọng nhẹ như gió thoảng:
“Sao không.”
Nếu Thịnh Thiếu Du sẵn lòng sinh cho cậu một đứa con, thì ngay cả trong mơ, cậu cũng sẽ mỉm cười mà tỉnh giấc.
Đầu dây bên kia im lặng mấy giây, một kiểu im lặng không phải lúng túng, mà là thật sự đang nghiêm túc cân nhắc.
“…Năm sau đi.”
Giọng Long Tá cuối cùng cũng vang lên, trầm và hơi khàn, như đang tự trấn an chính mình:
“Năm nay lịch quá kín. Cuối năm còn phải chạy dự án mở rộng nữa.”
Bên trong, cuộc họp vừa kết thúc. Người chủ trì đứng dậy, cúi người chào Thịnh Thiếu Du đang ngồi ở ghế chủ tọa, rồi cả phòng vang lên tiếng vỗ tay đều đặn.
Hoa Vịnh nghiêng đầu, định tắt máy, nhưng Long Tá vẫn chưa chịu dừng lại:
“Tôi nghĩ… hay là cậu lên kế hoạch giúp tôi. Nếu năm sau tặng cô ấy một đứa con… thì năm nay nên tặng gì?”
Ánh mắt Hoa Vịnh liếc qua phòng họp. Thịnh Thiếu Du vẫn đang cúi đầu xem lại bản báo cáo tổng kết, ngón tay thong thả lật từng trang. Cậu thu lại nụ cười mơ hồ, đáp bằng giọng nhẹ tênh:
“Cái gì cũng được. Cô ấy không thiếu thứ gì. Hoặc là… ăn tối cùng nhau cũng đủ.”
Đối với người ngoài, gợi ý ấy nghe có vẻ đơn giản. Nhưng với Long Tá, người luôn khô khan và rối bời mỗi khi liên quan đến chuyện tình cảm, đó gần như là chân lý.
Khi hắn rung động lần đầu, đối phương là một mỹ nhân nổi bật đến mức chen không nổi trong hàng ngàn đối thủ.
Rồi khi chính thức ở bên nhau, hắn lại nhận ra, người mình yêu lại là một nữ cảnh sát, người ngày ngày xông pha dọn dẹp thứ mà gia tộc hắn gầy dựng cả đời.
Một mafia thừa kế, một nữ cảnh sát hình sự. Chuyện tình đó, không cần nói cũng biết chông gai cỡ nào.
Long Tá thiếu hụt hoàn toàn kỹ năng yêu đương. Tư duy đơn giản đến mức thô ráp. Nhưng may mắn thay, hắn có Hoa Vịnh, một quân sư tình cảm miễn phí, đầu óc xán lạn, lúc nào cũng có thể lạnh lùng chỉ điểm như thần.
Mục tiêu của Hoa Vịnh cũng đâu có dễ: một Alpha cấp S, thân phận cao vời, khí chất khó đoán. Muốn giành được trái tim người đó, còn khó hơn đàm phán giữa mafia và Interpol.
Nhưng khác Long Tá, Hoa Vịnh chưa bao giờ lúng túng. Cậu làm gì cũng có mục đích rõ ràng. Và luôn trong trạng thái: không có kế hoạch A thì đã sẵn kế hoạch B, C, D.
Dưới tay cậu, X Holdings từ một mớ hỗn loạn dần trở thành đế chế sạch sẽ, gọn ghẽ và đáng sợ đến từng chi tiết. Một người như vậy… bảo sao Long Tá không tin.
Dù đã có vợ, có con, nhưng khi đụng đến mấy chuyện kiểu này, Long Tá vẫn giữ thói quen quay về hỏi đúng người.
“…Tôi thấy chuyện này nên gặp mặt bàn. Tối nay tôi rảnh. Mai cũng được. Cậu cho tôi nửa tiếng thôi.”
Giọng Long Tá có chút khẩn khoản hiếm thấy, như một đứa học trò cũ xin bài giải đề khó.
“Nửa tiếng thôi, được không?”
“Không được.”
Hoa Vịnh đáp ngay, dứt khoát, không để lại khoảng trống cho hy vọng.
Trong phòng họp, các quản lý cấp cao bắt đầu rục rịch dọn đồ, nhưng vì Thịnh Thiếu Du vẫn chưa rời ghế nên chẳng ai dám động trước.
Long Tá không bỏ cuộc:
“Chỉ nửa tiếng thôi mà…”
“Tôi nói rồi. Không rảnh.”
Giọng cậu không cao, không gắt, nhưng gọn ghẽ như dấu chấm hết. Không có khe hở cho bất kỳ thoả hiệp nào.
Nếu không vì Long Tá làm việc hiệu quả, xử lý nội bộ gọn gàng, thì với cái kiểu “dây dưa vì yêu” thế này, Hoa Vịnh đã cho out từ đời nào.
Cậu ghét nhất thể loại chần chừ, nửa vời. Nhất là khi đã chọn yêu, thì phải dám dứt.
Long Tá định nói thêm gì đó, nhưng chưa kịp thốt ra, điện thoại đã bị cúp mất.
—
Cánh cửa phòng họp bật mở.
Thịnh Thiếu Du bước ra đầu tiên, dáng người cao thẳng, gương mặt không biểu cảm, ánh mắt chỉ phảng phất sự mệt mỏi sau buổi họp dài.
Ngay khi bước ra, anh lập tức nhìn thấy Hoa Vịnh đang chờ bên ngoài.
Hoa Vịnh bước tới, nở nụ cười nhạt, đúng kiểu “chào sếp” nhưng cũng chẳng quá khách sáo:
“Anh Thịnh vất vả rồi.”
Mấy người đi sau Thịnh Thiếu Du đều lén đưa mắt nhìn cậu. Trong lòng lờ mờ đoán ra mối quan hệ giữa hai người, nhưng chẳng ai dám nói gì. Ở chỗ Thịnh Thiếu Du, một câu nói lỡ lời cũng đủ để mất luôn chức.
Thịnh Thiếu Du chỉ “ừ” một tiếng, không nhìn lâu, cũng không hỏi thăm xã giao. Anh đưa tập hồ sơ trong tay cho Hoa Vịnh, rồi hỏi bằng giọng nhàn nhạt:
“Cậu rảnh lắm à?”
Cả tổ thư ký đều bận túi bụi trong giờ tan họp, vậy mà thằng nhóc này lại nhàn nhã đứng bên ngoài chờ.
Hoa Vịnh đón lấy tập tài liệu, không kiêng dè mà khẽ chạm mu bàn tay sếp, mỉm cười lễ phép:
“Em làm xong hết việc rồi.”
Trước ánh mắt dò xét của không ít cấp dưới, Thịnh Thiếu Du vẫn giữ vẻ thản nhiên. Anh thu tay lại, quay đầu gọi:
“Thư ký Trần.”
Rồi không nhanh không chậm hỏi tiếp:
“Việc của thư ký Hoa… ít đến vậy sao?”
Trần Phẩm Minh không dám đắc tội bên nào, đành lựa lời đáp:
“Không hẳn. Nhưng khối lượng công việc của Hoa tiên sinh hiện tại… chỉ ngang thực tập sinh mới vào.”
Thịnh Thiếu Du khẽ nhếch môi:
“Ồ. Thực tập sinh à? Cậu đánh giá thấp thư ký Hoa của chúng ta quá rồi. Tìm thêm việc cho cậu ấy đi. Đừng để người ngoài nghĩ Thịnh Phóng Sinh Vật đang lãng phí nhân tài.”
Trần Phẩm Minh vội vàng liếc sang Hoa Vịnh, thấy cậu vẫn ôn hòa như thường, mới dám gật đầu vâng dạ.
Hoa Vịnh ôm tài liệu đi theo Thịnh Thiếu Du vào phòng làm việc.
Đợi cửa khép lại, không còn ai bên ngoài, cậu đặt tập hồ sơ lên bàn rồi áp người sát lưng anh, ghé sát tai thì thầm:
“Anh Thịnh hung dữ quá à.”
Thịnh Thiếu Du bị cậu dính sát bất ngờ, động tác thoáng khựng lại, phải mất vài giây mới lấy lại nhịp thở.
Anh nói, giọng nhàn nhạt:
“Thịnh Phóng Sinh Vật không nuôi người rảnh rỗi.”
“Nhưng ngày nào em cũng cố gắng làm việc mà.”
Hoa Vịnh đáp, mặt không chút hổ thẹn.
“Cậu cố gắng cái gì?”
“Ru anh ngủ.”
Thịnh Thiếu Du: “…”
—
Đúng sáu giờ rưỡi, chuông điện thoại vang lên. Là Thịnh Thiếu Thanh gọi tới.
Hoa Vịnh đã đuổi tài xế về từ sớm, làm bộ chủ động tăng ca, tình nguyện làm tài xế riêng cho Thịnh Thiếu Du. Dù sao cũng không thể để người đứng đầu X Holdings bị bỏ đói, nên anh đành nhận lời.
“Đi thêm một người nữa.”
Thịnh Thiếu Du vừa nhận cuộc gọi, vừa lên tiếng.
Đầu dây bên kia thoáng trầm mặc, rồi Thịnh Thiếu Thanh nhanh chóng hỏi:
“Dẫn ai?”
Giọng hắn lộ rõ sự cảnh giác, không phải ngờ vực, mà là phản ứng kiểu “sắp gặp địch nhân không đội trời chung”.
Thịnh Thiếu Du nhíu mày:
“Cậu thấy không tiện à?”
“Tiện mà!”
Thịnh Thiếu Thanh vội đáp, như sợ anh hủy hẹn phút chót, còn cố biện minh:
“Anh em chúng ta chưa từng ăn riêng, giờ anh định đưa ai đi? Không lẽ là Trần Phẩm Minh?”
“Không phải.”
Thịnh Thiếu Du nghiêng đầu nhìn Hoa Vịnh đang lái xe, ánh mắt lướt qua khuôn mặt thanh tú, chậm rãi nói:
“Là chị dâu tương lai của cậu.”
KÉÉÉTT—
Chiếc xe sang phanh gấp, tiếng ma sát giữa lốp và mặt đường kéo dài, sắc và chát. Thịnh Thiếu Du bị đẩy chúi về phía trước, trừng mắt nhìn sang người bên cạnh:
“Em có biết lái xe không vậy?”
“Hả?”
Đầu dây bên kia, Thịnh Thiếu Thanh vẫn còn đang ngơ ngác.
“Không nói với cậu.”
Thịnh Thiếu Du ngồi lại ngay ngắn, đặt điện thoại sát tai:
“Chúng tôi đến sau nửa tiếng nữa. Gọi món trước đi.”
Nói xong liền cúp máy, quay sang nhìn Hoa Vịnh, sắc giọng:
“Em phanh gấp làm gì?”
“Đèn đỏ.”
Hoa Vịnh mắt vẫn nhìn thẳng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, nhưng giọng lại khẽ thấp xuống:
“Anh Thịnh… chịu thừa nhận em rồi sao?”
Vẻ mặt cậu điềm tĩnh, nhưng Thịnh Thiếu Du biết rất rõ, trong lòng cậu đang không hề bình tĩnh.
Bằng chứng là khi đèn chuyển xanh, cậu… đạp ga trong khi vẫn để số P.
Tiếng máy rú lên một tiếng cộc cằn, xe không nhúc nhích.
Mãi đến khi xe phía sau bấm còi inh ỏi, Hoa Vịnh mới hoàn hồn, vội vàng vào lại số D rồi từ từ lái đi.
Phải công nhận, với tư cách tài xế, biểu hiện của cậu… không thể chấp nhận nổi.
Thế nhưng chẳng hiểu sao, Thịnh Thiếu Du lại cảm thấy… dễ chịu lạ thường.
Anh nghiêng đầu nhìn sang:
“Xem biểu hiện của em.”
“Em sẽ biểu hiện thật tốt.”
Hoa Vịnh cam kết như thể đang ký hợp đồng dài hạn.
Thịnh Thiếu Du khẽ hất cằm, ánh mắt lướt qua tay lái:
“Nhưng hiện tại… biểu hiện chưa được tốt lắm.”
“Hả? Thật sao?”
Vẻ mặt ngơ ngác hiếm thấy ấy khiến Thịnh Thiếu Du không nhịn được, khẽ cười một cái:
“Tay lái của Hoa tiên sinh hình như hơi kém.”
Hoa Vịnh không nghĩ mình lái kém.
Thật lòng mà nói, kỹ năng lái xe của cậu không có gì phải chê.
Năm mười tám tuổi, dưới danh nghĩa ẩn danh, cậu từng giành giải trong một chặng đua thuộc Giải vô địch Công thức 1, một thành tích mà đến nay, rất ít người biết đến.
Thế nhưng, khi ngồi cạnh Thịnh Thiếu Du, cậu vẫn thản nhiên thừa nhận:
“Dạo gần đây em hiếm khi tự lái.”
Lời vừa dứt, thiết bị điện tử đặt trên tay vịn bỗng phát ra tiếng cảnh báo khẽ khàng nhưng liên tục.
Tít— Tít— Tít—
Hoa Vịnh nghiêng đầu nhìn qua, ánh mắt sắc lại khi thấy hệ thống chống theo dõi được tích hợp đang phát tín hiệu cảnh báo.
“Điện thoại à?”
Thịnh Thiếu Du hỏi, giọng không gấp.
Hoa Vịnh lắc đầu, môi khẽ cong:
“Không. Chỉ là ai đó quá rảnh rỗi.”
—
Ra khỏi trung tâm thành phố, đường cao tốc thông thoáng hơn nhiều. Hoa Vịnh không ngại tăng tốc, kiểm soát vô lăng vững vàng như thể đã tính sẵn từng nhịp chuyển ga. Quãng đường đáng lẽ mất ba mươi phút rút xuống chỉ còn hai mươi lăm.
Xe dừng lại trong một bãi đỗ vắng, ánh đèn vàng nhạt trải lên lớp xi bóng của mui xe. Hoa Vịnh nghiêng người, lấy ra một miếng dán ức chế pheromone, soi gương, dán lên gáy một cách cẩn thận.
“Pheromone của em có phần hơi mạnh.”
Cậu nghiêng mặt, thoáng nghiêng người về phía Thịnh Thiếu Du, giọng nói mềm đi vài phần:
“Sợ làm em trai anh thấy khó chịu.”
“Cậu ta không mong manh như vậy.”
Thịnh Thiếu Du nhếch môi, ngữ khí bình thản nhưng dứt khoát.
Quả thật, với lối sống phóng túng và bản tính xô lệch của Thịnh Thiếu Thanh, một chút dấu hiệu pheromone của đôi AA chưa đủ khiến hắn lùi bước.
Thế nhưng Hoa Vịnh vẫn chú ý. Không phải vì Thịnh Thiếu Thanh, mà là vì Thịnh Thiếu Du.
Dán miếng ức chế xong, cậu còn cẩn thận xịt thêm một lớp thuốc trung hòa, rồi mới mở cửa bước xuống xe.
—
Trước mặt họ là một khu nhà xưởng cũ kỹ, tường vôi đã loang lổ theo thời gian.
Không bảng hiệu, không ánh sáng rực rỡ, chẳng có vẻ gì là một nhà hàng cả.
Thịnh Thiếu Du đứng im giây lát, ánh mắt trầm xuống, môi mím nhẹ:
“Chọn cái chỗ gì vậy? Nhà hàng nổi tiếng trên mạng? Giang Hỗ không còn nơi nào tử tế hơn à?”
“Nghe nói ở đây nấu khá ngon.”
Hoa Vịnh đưa mắt nhìn quanh, giọng điềm nhiên, ngữ điệu vẫn giữ nét nhẹ nhàng.
Rồi bất chợt, cậu khoác tay qua vai Thịnh Thiếu Du, hơi nghiêng đầu:
“Hiếm lắm mới có dịp em vợ mời ăn, đi thử xem.”
—
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit: Ji
Trans: Mochi
—