Chương 87
“Cậu ấy cần một Alpha.”
Vị bác sĩ chuyên khoa pheromone nghiêm giọng, hàng mày khẽ nhíu lại. Thấy người nhà bệnh nhân không phản ứng gì, ông nhấn mạnh thêm lần nữa:
“Tôi muốn nói là một Alpha sống, có thể ở cạnh cậu ấy, chứ không phải thuốc an thần hay pheromone tổng hợp.”
“Nhưng cậu ấy chưa từng nhắc đến bạn đời Alpha.”
“Vậy thì tìm một người mới.”
“Tôi cũng muốn vậy.”
Mã Hành khẽ thở ra, vẻ mặt không rõ là nhẹ nhõm hay bất lực. Anh ngẩng đầu, hỏi bác sĩ:
“Kết quả xét nghiệm tương thích giữa tôi và Cao Đồ ra sao? Tôi có thể trở thành người hiến pheromone an ủi cho cậu ấy không?”
Bác sĩ lật qua phiếu xét nghiệm, gật đầu:
“Độ tương thích hơn 65%, đủ điều kiện hiến tặng. Hiện bệnh nhân vẫn hôn mê, không thể tự ký xác nhận, nhưng phía gia đình đã đồng ý. Xét đến nhu cầu điều trị, anh có thể thực hiện liệu pháp pheromone an ủi, dưới sự giám sát của bên thứ ba.”
Liệu pháp pheromone an ủi là dự án lâm sàng trọng điểm trong năm của khoa pheromone, vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm. Với tình trạng đặc biệt, Cao Đồ được bác sĩ đề xuất đưa vào nhóm thí điểm.
Ngay khi biết Cao Đồ lâm nguy, Cao Tình lập tức rời Nghi Thị, đến thẳng Kim Lăng. Cô bé ngồi trước khu chăm sóc đặc biệt của Bệnh viện chuyên khoa pheromone, mắt đỏ hoe, vẻ mặt chất chứa lo lắng xen lẫn giận dữ. Khi thấy Mã Hành đến, nét căng thẳng trên gương mặt cô mới dịu đi đôi chút, liền hỏi:
“Bác sĩ nói sao rồi?”
Mã Hành gượng cười, giọng nói nhẹ nhàng như muốn trấn an:
“Anh và Thỏ Con có mức tương thích tạm ổn. Bác sĩ nói em ấy sẽ ổn thôi, đừng quá lo.”
Độ tương thích pheromone là chỉ số thể hiện mức hòa hợp sinh lý tự nhiên giữa Alpha và Omega. Trung bình, giá trị này dao động trong khoảng 40 đến 50 phần trăm. Các nghiên cứu cho thấy, nếu độ tương thích vượt ngưỡng 50%, Alpha và Omega sẽ dễ phát sinh thiện cảm, từ đó mở ra khả năng phát triển quan hệ sâu sắc hơn.
Thông thường, các cặp đôi gắn bó bền chặt thường có độ tương thích trên 75%.
Tuy nhiên, dùng chỉ số sinh hóa để định nghĩa tình yêu đã sớm vấp phải sự phản đối mạnh mẽ từ những người theo đuổi lý tưởng lãng mạn, những người tin rằng tình cảm chân thực không thể bị đo lường.
Ba mươi năm trước, một Alpha quyền thế vì muốn giữ chặt một Omega có chỉ số tương thích thấp, đã tự ý can thiệp vào gen của đối phương. Hắn tìm cách tiêm chiết xuất pheromone của chính mình vào cơ thể Omega, nhằm cưỡng ép nâng cao mức tương hợp giữa hai người.
Vụ việc sau đó bị đối thủ chính trị phanh phui. Dù toàn bộ thông tin liên quan đều được xử lý khẩn cấp và bị che giấu triệt để, cú sốc ấy vẫn như tiếng sấm giữa trời trong, gây chấn động mạnh mẽ trong dư luận và kéo theo hàng loạt tranh cãi kéo dài.
Kể từ đó, xét nghiệm độ tương thích pheromone bị loại khỏi các hoạt động dân sự, chỉ còn được phép sử dụng dưới khuôn khổ y tế, như một phương án hỗ trợ điều trị.
—
Cao Đồ mơ một giấc mơ rất dài.
Trong mơ, y quay lại những năm tháng học trò, thời điểm vẫn chưa quen biết Thẩm Văn Lang.
Lúc ấy, y là một học sinh bình thường, không nổi bật. Dù mỗi ngày đều sống trong áp lực tài chính với học phí, viện phí, sinh hoạt phí đè nặng, nhưng ít ra, y chưa cần lo sợ việc thân phận Omega bị phơi bày sẽ mang lại hậu quả khó lường.
Khi ấy, y vẫn còn quyền lựa chọn việc sống như một Beta. Vẫn có thể yên tâm rằng ngoài ba mình, không ai biết sự thật ấy. Và vì thế, y vẫn còn tự do.
Trong giấc mơ, y được sống trọn vẹn với khoảng thời gian ấy. Đến cuối cùng, vẫn như một vòng lặp định sẵn, y gặp Thẩm Văn Lang trong buổi diễn thuyết thiện nguyện của hội học sinh.
Thẩm Văn Lang vẫn tỏa sáng như xưa. Cao Đồ đứng dưới khán đài, ánh mắt vừa biết ơn vừa ngưỡng mộ. Khi bài diễn thuyết kết thúc, y, lúc ấy đang trong kỳ phát tình, ôm chiếc cặp sách mới được phát, theo chân các bạn cùng rời khỏi hội trường.
Giữa đám đông, y như một giọt nước tan vào biển người. Cơ thể nóng rực, tim đập loạn. Thẩm Văn Lang thời niên thiếu, vẫn rực rỡ đến mức khiến người khác khó lòng dứt mắt.
Mọi thứ đều giống như trước kia.
Chỉ có điều, lần này, y không còn mù quáng nữa.
Y không còn lén lút tích góp từng đồng để mua lại món ăn mà Thẩm Văn Lang có thể bỏ thừa. Cũng không còn cố tình đi đường vòng chỉ để có thể tình cờ gặp hắn ở cửa hàng tiện lợi.
Trong mơ, Cao Đồ luôn giữ một khoảng cách an toàn và tỉnh táo.
Với Thẩm Văn Lang, y vẫn mang ơn. Nhưng đến đó là cùng.
Y không dám bước thêm một bước.
Không dám nữa.
Tiếc rằng, ngay cả trong mơ, vận may vẫn chẳng mỉm cười với y.
Dù đã cố giữ khoảng cách, y vẫn vô tình chạm mặt Thẩm Văn Lang tại cửa hàng tiện lợi nơi mình làm việc.
Sau khi vận động, mùi pheromone diên vĩ của hắn càng trở nên đậm đặc, dễ nhận ra hơn bao giờ hết.
Vừa trông thấy hắn, Cao Đồ đứng chết trân tại chỗ, như một chú thỏ nhỏ đối mặt với kẻ săn mồi.
“Cà phê bao nhiêu tiền?”
Không thấy phản hồi, Thẩm Văn Lang cau mày, dùng ngón tay gõ lên mặt quầy:
“Này, này?”
Cao Đồ muốn trả lời con số quen thuộc, nhưng cổ họng nghẹn lại, hoàn toàn không thể thốt ra lời.
Thẩm Văn Lang bật ra tiếng chậc, rồi nói, đúng như những gì y từng nghe:
“Sao lại để một tên đần ra thu ngân thế này?”
Nhưng lần này, y không vội biện hộ. Có lẽ vì y không còn để tâm đến việc hắn nghĩ gì.
Cúi đầu, giọng nói của y bình thản:
“Mười lăm tệ. Chỉ nhận tiền mặt.”
Phía sau Thẩm Văn Lang là một nhóm Omega quen mặt, ánh mắt ngưỡng mộ và khát khao, ánh nhìn mà Cao Đồ đã quá quen.
Chỉ khác là, lần này, y không còn thấy nhói lòng.
Y không còn tự so sánh mình với họ. Không còn dằn vặt vì không đủ nổi bật, không đủ dễ thương, không đủ đặc biệt.
Cao Đồ luôn là người bình thường, thậm chí có phần nhạt nhòa. Y sống như vậy suốt mười mấy năm, chưa từng thấy có gì sai trái.
Mãi đến khi gặp Thẩm Văn Lang, ánh sáng chói lòa kia, y mới lần đầu cảm thấy mình không đủ tốt.
Y không phải người hay xét nét bản thân.
Chỉ vì quá yêu Thẩm Văn Lang, nên mới bắt đầu thấy xấu hổ, bất an, tự ti.
Trước khi gặp Thẩm Văn Lang, Cao Đồ thực sự rất yêu bản thân mình.
Chỉ là… hắn quá rực rỡ.
Đến mức khiến y từng ảo tưởng rằng, một người như mình cũng có thể đủ tư cách bước đến cạnh hắn.
Lần này, Cao Đồ chọn buông tay.
Bởi lẽ, hành trình theo đuổi ấy quá đỗi nhọc nhằn, còn kết cục... cũng chỉ đến vậy.
Trong những giấc mơ lặp đi lặp lại, Thẩm Văn Lang vẫn thường ghé qua cửa hàng tiện lợi như trước. Nhưng Cao Đồ không còn cố tìm cớ bắt chuyện. Y lặng lẽ thu hẹp từng giây tiếp xúc, như thể sự hiện diện của hắn là một vết cắt, càng gần càng rỉ máu.
Cho đến một ngày nọ, Thẩm Văn Lang, vẫn là dáng vẻ quen thuộc ấy, đưa cho y một chai nước ép hắc mai biển, sắc cam lấp lánh dưới ánh đèn huỳnh quang.
“Thử cái này xem.”
Hắn mỉm cười, giọng nhẹ tênh nhưng ánh mắt vẫn tinh quái như ngày nào.
“Chua đấy, nhưng bổ. Rất hợp với cậu.”
Hắn dừng một chút, rồi nửa đùa nửa thật:
“Ngốc nghếch thì nên ăn uống tẩm bổ một chút.”
Cao Đồ không còn đỏ mặt, không còn lắp bắp biện minh. Cũng chẳng còn lấy sự vụng về của mình để mong đổi lấy một nụ cười từ người kia.
Y chỉ im lặng đẩy nhẹ chai nước ra, bàn tay khẽ run. Giọng nói bình tĩnh, dường như đã cắt đứt mọi liên kết:
“Cảm ơn cậu, Thẩm Văn Lang. Nhưng tôi không cần.”
---
Ngoài đời thực, chai nước ép ấy từng được y cất kỹ trong ngăn sâu nhất của giá sách, như một kỷ vật. Đến tận khi nó lên men, y vẫn chưa từng mở nắp.
Lần này rời đi, Cao Đồ không mang theo gì cả. Y để lại Thẩm Văn Lang, để lại cả chai nước đã hỏng, cùng với một giấc mơ không thể bước tiếp.
Bởi vì, sự tương xứng là điều tiên quyết.
Cao Đồ không xứng với Thẩm Văn Lang. Cũng chưa từng có cơ hội chạm tới.
Chỉ cần khởi lên một ý niệm “muốn có được”, đã là gieo mầm cho tai họa.
Cố chấp nắm lấy điều vốn không thuộc về mình, sớm muộn cũng phải trả giá.
---
Lời từ chối của y, Thẩm Văn Lang không tiếp nhận.
Hắn đặt chai nước trở lại bàn, ánh mắt thoáng sẫm đi. Gương mặt ôn hòa thường ngày bỗng chốc trở nên sắc lạnh.
“Cậu vừa nói… không cần?”
Tim Cao Đồ đập rộn. Y cảm thấy lồng ngực như đang bị nung nóng từ bên trong, từng hơi thở trở nên nặng nề, mùi máu dâng lên trong cổ họng. Bụng dưới quặn thắt, như thể đang có thứ gì đó không thuộc về cơ thể mình trỗi dậy.
Y cố gắng giữ vững giọng:
“Phải. Tôi không cần.”
Ngay sau đó, pheromone Alpha ập đến như một cơn bão vô hình, cuốn sạch không khí quanh y. Cao Đồ lùi lại theo bản năng, nhưng Thẩm Văn Lang đã bước tới, ấn chai nước vào tay y. Giọng hắn thấp, đều, nhưng lạnh lùng đến nghẹt thở:
“Không cần cũng phải nhận.”
Hương pheromone xa lạ khiến mọi cơ quan trong người y đồng loạt phản kháng. Đầu óc quay cuồng, ánh sáng quanh y dần tối lại. Gương mặt trước mắt mờ đi, y chỉ còn cảm nhận được hơi ấm của nước mắt chảy xuống gò má.
Y đang khóc.
Vì hắn không chấp nhận sự từ chối của y.
Và vì, bụng y… đang đau.
“Ưm… Không cần…” Y rên khẽ, thanh âm như sắp tan vào không khí. “Đau quá…”
Bên tai vang lên những tiếng nói mơ hồ, như vọng từ đáy nước.
Nhưng y nghe không rõ. Không thể trả lời.
Cơn đau trong bụng cuộn trào, dữ dội như bị lột da xé thịt. Trái tim bị thứ gì đó siết lấy, lồng ngực co rúm, không thể thở.
“Đau…”
---
“Cậu ấy đang đau.”
“Dùng thuốc tê được không?”
“Không khuyến nghị.”
“Vẫn tiếp tục pheromone an ủi chứ?”
“Tiếp tục.”
---
Mùi pheromone Alpha càng lúc càng nồng nặc. Trong bụng, sinh linh nhỏ bé như đang giãy giụa, phản kháng mùi hương không thuộc về cha ruột.
“Thai động mạnh quá…”
Mã Hành cau mày, bàn tay đặt trước ngực run lên.
“Vẫn tiếp tục à? Bác sĩ, liệu có ảnh hưởng không?”
Giọng bác sĩ trầm ổn, lạnh lùng như lưỡi dao:
“Không có chỉ thị dừng, tuyệt đối không được dừng. Cơ thể cần thời gian để thích nghi. Nếu không, cả hai người bọn họ… đều có thể không qua khỏi.”
Mã Hành siết chặt tay, gằn môi, tiếp tục dẫn pheromone vào phòng.
---
Cao Đồ gồng người, cơ thể bị cố định không thể nhúc nhích. Chỉ có thể siết chặt nắm tay đến khi mạch máu nổi lên, khớp xương căng cứng vì chịu đựng.
Mồ hôi túa ra từ trán, gương mặt tái nhợt. Đôi môi mím chặt để ngăn tiếng khóc bật ra.
“Thật sự không sao chứ?”
Mã Hành không kìm được, lại hỏi.
Bác sĩ ngẩng lên, ánh mắt dịu lại một chút:
“Cơn đau đã giảm. Khi mới phẫu thuật, cậu ấy không phản ứng với bất kỳ kích thích nào. Còn bây giờ… ít nhất đã cảm nhận được đau đớn. Đó là tín hiệu tốt.”
Thấy Mã Hành im lặng, ông nói thêm:
“Thực ra, hiệu quả của liệu pháp pheromone gần đây rất rõ rệt. Nếu trong vòng ba ngày tới cậu ấy có thể tỉnh lại, khả năng hồi phục vận động tự chủ là rất cao. Chúng ta không được phép bỏ cuộc lúc này.”
—
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit: Ji
Trans: Mochi
—