Chương 88
Sự ra đời của Đậu Phộng Nhỏ khiến cả gia đình rơi vào một phen náo động.
Thịnh Thiếu Du là một Alpha, thành tử cung được hình thành sau sinh, cấu trúc yếu và dễ tổn thương. Hoa Vịnh tuân thủ nghiêm ngặt chỉ định của bác sĩ, gần như mỗi ngày đều tiến hành đánh dấu và duy trì tiếp xúc thân mật đều đặn, với hy vọng sử dụng pheromone của Enigma để ổn định lớp niêm mạc mỏng manh ấy. Thế nhưng, Đậu Phộng Nhỏ là một đứa trẻ hiếu động. Dù thành tử cung ngày một dày lên, từ giữa thai kỳ trở đi, Hoa Vịnh vẫn luôn sống trong tâm thế cảnh giác cao độ.
Cậu bé chào đời sớm gần một tháng so với dự kiến.
Sáng hôm đó, Thịnh Thiếu Du vẫn đến công ty như thường lệ. Hoa Vịnh không cản, nhưng ánh mắt mỗi lần tiễn anh đi đều chất chứa nỗi lo. Cậu âm thầm bố trí một đội ngũ y tế chuyên trách chờ trực ngay ngoài văn phòng, đề phòng mọi tình huống khẩn cấp.
Trong cuộc họp chiến lược thường niên, khi các báo cáo viên đang trình bày kế hoạch cho năm tới, Thịnh Thiếu Du đột nhiên cảm thấy một luồng nhiệt âm ấm giữa hai chân. Một dòng chất lỏng ẩm nóng len lỏi thấm qua lớp vải, lạnh dần theo từng giây.
Ban đầu anh không để tâm. Đầu óc vẫn đang tập trung theo dõi báo cáo, đôi mắt nhìn chằm chằm màn hình lớn trước mặt. Vài phút sau, cảm giác lạnh lẽo lan rộng khiến anh khẽ cau mày, quay sang thư ký:
“Trần, điều chỉnh điều hòa xuống một độ.”
Ngay khi lời vừa dứt, cánh cửa phòng họp bật mở. Hoa Vịnh lao vào, sắc mặt trắng bệch, giọng khàn đặc vì căng thẳng:
“Thiếu Du... vỡ ối rồi!”
Trần Phẩm Minh, phó tổng phụ trách nghiên cứu, ngồi ngay phía sau, liếc thấy đèn cảm biến sinh lý trên cổ tay sếp phát tín hiệu đỏ nhấp nháy. Không cần đợi thêm, đội y tế lập tức xông vào, xử lý tình huống.
Để tránh nguy cơ sa dây rốn, Thịnh Thiếu Du được yêu cầu nằm xuống ngay tại chỗ. Hoa Vịnh nhanh chóng rút chiếc gối mềm vẫn luôn mang theo, đặt dưới lưng anh, nhẹ nhàng nâng phần hông lên. Không nói lời dư thừa, chỉ nắm lấy tay anh, giữ thật chặt.
“Anh đừng sợ. Có em ở đây.”
Khoảng mười lăm phút sau, cơn co thắt đầu tiên đến như một đợt thủy triều cuộn ngược, khiến toàn thân Thịnh Thiếu Du căng cứng. Từ nhỏ anh sống trong nhung lụa, chưa từng phải chịu đựng cảm giác đau đớn đến mức mồ hôi túa ra ướt đẫm áo, hơi thở ngắt quãng, thậm chí không nói nổi thành lời.
Trên xe cấp cứu, Hoa Vịnh ngồi sát bên. Tay anh lạnh toát. Tay cậu cũng lạnh. Nhưng cả hai vẫn không buông nhau ra dù chỉ một giây.
“Chúng ta sắp gặp con rồi,”
Hoa Vịnh nói khẽ, vừa như trấn an anh, vừa như nhắc chính mình giữ vững tinh thần.
Alpha khác Omega. Không có ống sinh tự nhiên, cũng không thể sinh thường.
Tại bệnh viện, phòng phẫu thuật đã được chuẩn bị sẵn. Hoa Vịnh mặc đồ vô trùng, bước vào cùng anh. Mọi quy trình diễn ra trong im lặng và tập trung đến nghẹt thở. Mỗi tiếng máy móc vang lên đều khiến lòng người căng như dây đàn.
Khi thuốc mê bắt đầu phát huy tác dụng, ý thức Thịnh Thiếu Du dần mờ nhòe. Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi thiếp đi, anh cảm nhận được một nụ hôn thật nhẹ lên trán, và bên tai, một lời thì thầm nghẹn ngào:
“Đừng bỏ em lại, Thiếu Du.”
Một giọt nước mắt rơi xuống, âm ấm. Hoa Vịnh, người từ trước đến nay luôn điềm tĩnh như mặt hồ không gợn, lần đầu tiên rơi lệ.
---
Ngay từ khoảnh khắc chào đời, Đậu Phộng Nhỏ đã trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý.
Cậu bé có một người cha Alpha cấp S, dung mạo tuấn tú, trí tuệ vượt trội. Một người cha Enigma luôn yêu thương cậu vô điều kiện. Và một người cha nuôi, cũng là Alpha cấp S, ít khi xuất hiện, nhưng lần nào cũng gửi về những món đồ chơi đẹp đẽ, những hộp bánh ngọt tinh xảo nhất từ các tiệm danh tiếng.
Người ta vẫn thường kể rằng hai người cha của Đậu Phộng Nhỏ nên duyên là nhờ sự hy sinh âm thầm của người cha nuôi ấy.
Thế nhưng, Đậu Phộng Nhỏ hiểu rõ hơn bất kỳ ai: trước cả khi cậu cất tiếng khóc chào đời, cha nuôi đã bị ông nội ép buộc trở về nước P, không kịp để lại bất kỳ lời nào.
Câu chuyện bắt đầu từ sự biến mất không một lời từ biệt của một người Omega.
Hôm ấy, Cao Đồ rời đi trong lặng lẽ, không để lại tin nhắn hay lời nhắn nhủ. Chỉ một sáng tỉnh dậy, Thẩm Văn Lang đã mất người.
Không một dấu vết. Không một lời giải thích.
Suốt nhiều tháng sau đó, hắn đi khắp nơi, lần theo từng manh mối rời rạc như cát bụi. Đến khi cuối cùng cũng lần ra được địa chỉ của y, hắn không đợi đến hoàng hôn. Ngay trong buổi chiều nắng gắt ấy, hắn đứng trước cánh cửa đã đóng kín, mang theo một trái tim phơi trần.
Cánh cửa mở ra. Người xuất hiện không phải y.
Mà là một cô gái, gương mặt mang vài phần đường nét giống hệt, nhưng ánh mắt lại như lưỡi dao lạnh.
“Anh ấy không ở đây.”
Giọng Cao Tình cứng rắn, không chút do dự.
Thẩm Văn Lang im lặng nhìn cô trong giây lát, rồi nghiêng đầu khẽ ngửi. Không khí vẩn vương một thứ mùi dịu nhẹ, tinh tế, mùi xô thơm hắn từng biết đến tận xương tủy.
“Tôi ngửi thấy rồi.”
Giọng hắn khàn khàn.
“Cậu ấy đã từng ở đây. Không lâu trước.”
Cao Tình hạ thấp ánh mắt, mày hơi chau lại. Nhưng chỉ một tích tắc, cô đã ngẩng lên, môi cong một nụ cười lạnh nhạt:
“Anh đã làm anh ấy khổ chưa đủ sao? Nếu còn chút lương tâm, tốt nhất đừng quay lại. Cảnh sát sẽ không nhân nhượng thêm lần nào nữa.”
Thẩm Văn Lang không hề dao động.
“Tôi không đến để quấy rối. Tôi chỉ muốn biết… cậu ấy có ổn không.”
Hắn nói, từng chữ đều đều, gần như kìm nén.
Ánh mắt đó, ánh mắt từng khiến nhiều người phải tránh né, lần này lại không khiến Cao Tình nao núng. Nhưng giữa lằn ranh của cứng rắn và chao đảo, giọng cô cũng trở nên trầm hơn:
“Ổn. Hơn rất nhiều so với khi còn ở bên anh.”
Cô ngắt từng chữ.
“Anh ấy đã có bạn đời mới. Và không muốn gặp lại anh nữa.”
Những lời đó, nếu là người khác nói, có lẽ hắn sẽ tin. Nhưng không phải là cô, và càng không phải là Cao Đồ.
Bạn đời mới? Vô lý.
Y vẫn đang mang thai. Và không có Omega nào lại cam tâm sinh con cho một Alpha mà mình đã cắt đứt hoàn toàn.
“Y vẫn giữ lại đứa trẻ.”
Hắn trầm giọng, như tự nói với chính mình.
“Nghĩa là, cậu ấy vẫn còn lưu luyến.”
Mang thai là lúc Omega yếu đuối nhất, là khi cơ thể cần đến pheromone quen thuộc để ổn định. Nếu thực sự muốn đoạn tuyệt, y đã không giữ đứa trẻ, càng không để lại bất kỳ mùi hương nào nơi này.
Hắn nhìn xoáy vào mắt Cao Tình, giọng trầm hẳn xuống:
“Em không nói với cậu ấy rằng tôi đang tìm, đúng không?”
“Tôi nói rồi.”
Cô đáp gọn, không tránh né.
“Chính vì biết… nên anh ấy mới rời đi.”
Không có lời lẽ nào lạnh lùng hơn thế.
Cao Tình khác xa với người anh trai trầm lặng của mình. Mỗi câu nói của cô đều như nhắm thẳng vào tử huyệt. Không do dự, không nhân nhượng.
Thẩm Văn Lang đứng yên rất lâu. Trước mặt hắn là một căn hộ trống rỗng, không còn dấu vết của người kia. Cuối cùng, hắn chỉ khẽ gật đầu, xoay người rời đi trong yên lặng. Không biện hộ. Không cầu xin.
Cao Tình khép cửa lại, thở ra một hơi dài. Trong lòng thầm nghĩ: lần này, có lẽ hắn sẽ biết tự dừng lại.
Nhưng cô đã đánh giá hắn quá cao.
Chỉ một đêm sau, Thẩm Văn Lang quay trở lại.
—
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit: Ji
Trans: Mochi
—