(OxA)Omega muốn ăn thịt Alpha - Chương 14

Chương 14
 
“Anh sao vậy? Mặt... mặt đỏ dữ vậy đó!”
 
Tống Đào buông dao nĩa, vừa nói vừa bước tới chỗ Tần Tranh, tay cũng đưa lên định sờ trán xem anh có bị sốt không.
 
“Đừng lại đây!”
 
Tần Tranh bỗng gằn giọng quát, làm Tống Đào khựng cứng tại chỗ. Cậu sững vài giây, rồi cũng bật lại ngay:
“Anh bị gì vậy? Đang yên đang lành quát tôi làm gì?!”
 
Thật hết nói nổi. Dịu dàng với anh được đúng ba giây, là phải ăn chửi cho tỉnh.
 
Tống Đào thấy vậy thì cũng chẳng buồn lại gần nữa. Dù sao với thể chất mạnh mẽ của một Alpha như anh, một cơn cảm vặt cũng chẳng đủ làm nên chuyện. Anh giận thì cứ giận, còn cậu thì tiếp tục ăn cơm cho xong.
 
╭(╯^╰)╮
 
Hôm nay Tần Tranh không dỗ cậu, cậu đúng là không vui chút nào.
 
Ai dè không những không dỗ, mà còn thẳng thừng ra lệnh đuổi khách:
“Cậu ra ngoài đi.”
 
Nếu phải diễn tả cảm giác hiện tại của Tần Tranh, thì chắc như thể đang ngồi trên đống lửa, mà lại muốn tìm một cái gì nhọn nhọn để... ngồi thử rồi đứng dậy ngay – tất nhiên, nhọn quá thì khổ.
 
Ý nghĩ vừa thoáng qua khiến mặt anh đỏ ửng vì xấu hổ, giận dữ quăng ly rượu:
“Cậu cút đi!”
 
Tức đến mức suýt phun máu.
 
Mà Tống Đào thì hoàn toàn vô tội, tự dưng lại bị lôi ra làm bao cát hứng đủ.
 
Tần Tranh cảm nhận được có thứ gì đó đang rỉ ra. Không cần đoán cũng biết là dâm thủy.
 
Hiệu ứng mị ma thực sự quá kinh khủng. Anh chẳng cần làm gì, chỉ mới ngồi yên thôi mà nơi đó đã như vỡ đê, tuôn trào không kiểm soát.
 
Ướt át, khó chịu vô cùng.
 
Chỉ cần có thứ gì chạm vào cũng đủ khiến bụng anh thắt lại từng đợt.
 
Nhưng anh không còn sức để khống chế. Giờ đây, có thể cố gắng kiềm lại không để sừng, cánh và cái đuôi lộ ra ngoài thôi đã phải dốc hết toàn bộ ý chí còn sót lại.
 
Bàn tay lớn của Alpha siết chặt mép bàn, gân xanh nổi lên, căng cứng đến mức nhìn mà rợn người. Anh trừng mắt nhìn Tống Đào, giọng gắt không nén nổi:
“Cậu ra ngoài!”
 
Dáng vẻ ấy chẳng khác gì giữa hai người đang có mối thù sâu nặng, khiến người ngoài chỉ nhìn thôi cũng lạnh cả sống lưng – đặc biệt khi không khí trước đó vẫn còn vui vẻ thân mật là thế.
 
Mũi Tống Đào bất giác cay xè, trong lòng cũng ấm ức đến khó tả. Cậu đâu phải dạng dễ bị bắt nạt, nhưng lại là người cực kỳ bướng bỉnh, nhất là khi đối mặt với Tần Tranh – lại càng muốn chống đối.
 
Dù hốc mắt đã hoe đỏ, cậu vẫn kiên quyết ngồi im trên ghế, lờ anh đi, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
 
Chuyện Tần Tranh thức tỉnh thể chất mị ma, nếu trên đời này có một người anh buộc phải giấu đến cùng, thì người đó chắc chắn là Tống Đào. Với cái tính chó con thích bẻ lái, thích phá rối của cậu, lại thêm bảy năm từng nắm quyền, Tần Tranh thậm chí không dám tưởng tượng nếu Tống Đào biết được thì sẽ lôi ra cái chiêu trò gì để chỉnh mình.
 
Không thể đuổi cậu ra, anh chỉ còn cách tranh thủ lúc vẫn còn chút kiểm soát…
 
Ầm – một nhóm vệ sĩ ào vào phòng.
 
Mắt Tống Đào trợn tròn, rồi nghiến răng nghiến lợi nhìn Tần Tranh – người đang thở dốc như thể đang cố chịu đựng điều gì đó.
 
Thấy vẻ mặt ấy của anh, một ý nghĩ thoáng vụt qua trong đầu cậu.
 
Rất nhanh, rất mơ hồ, cậu không kịp nắm bắt.
 
Đám vệ sĩ đã đứng thành vòng vây trước mặt cậu, phía trước là Lộ Dao, vẫn cố giữ lịch sự nói: “Mời cậu đi cho.”
 
Tiên lễ hậu binh. Đó là vì Tần Tranh, nên mới còn chút khách khí.
 
(Giải thích: Đầu tiên là lịch sự, thương lượng. Nếu không thì dùng biện pháp mạnh, cưỡng chế.)
 
Thực ra muốn giành phần thắng trong tình huống này với Tống Đào thì quá đơn giản. Cậu thậm chí chẳng cần động tay, chỉ cần tháo miếng dán ở gáy, giải phóng lượng lớn Phenomenon là có thể khiến cả đám đổ gục trong vòng 5 giây.
 
Nhưng nghĩ kỹ lại thì không cần thiết. Pheromenon là con át chủ bài của cậu, nếu chưa đến thời khắc thật sự nguy hiểm thì nhất quyết không dùng.
 
Bây giờ là tình huống kiểu “hai tay khó địch nổi bầy”, cậu đặt dao nĩa xuống, đứng dậy, không nói một lời bước thẳng ra cửa.
 
Lông mi rũ xuống che đi đôi mắt xám xanh, nhưng chỉ một khắc sau, bất ngờ nhào về phía Tần Tranh khiến đám vệ sĩ sắc mặt tái mét, lập tức vươn tay ngăn chặn.
 
Tống Đào chỉ cần hai bước chân dài đã đến gần Tần Tranh. Khoảng cách thu hẹp, hai gương mặt gần kề trong tầm mắt mở to. Cậu thấy Tần Tranh hoảng hốt né tránh, vẻ mặt lạnh lùng kia bỗng chốc đỏ bừng lúng túng, suýt chút nữa khiến anh té khỏi ghế.
 
Năm sáu bàn tay giữ lấy vai, cánh tay cậu, đau đến mức như bị xé toạc. Cậu bị kéo lùi lại liên tục, và trong chớp mắt cuối cùng, thấy cổ áo Tần Tranh phồng lên bất thường.
 
Cánh cửa đóng sầm lại.
 
Tống Đào bị thả ra. Đám vệ sĩ lập tức đứng thành hàng chắn trước cửa, giăng kín như lưới, đến cả con ruồi cũng khó mà lọt. Từng ánh mắt lạnh lẽo dán chặt lên người cậu, đề phòng cậu làm chuyện gì quá giới hạn.
 
Cậu tựa vào tường, mặt trầm ngâm.
 
Tần Tranh... chắc chắn là đang cố nhịn cái gì đó.
 
Nhưng vì sao chứ?
 
Tuyệt đối không thể là vì cậu. Nếu Tần Tranh mà chịu yếu thế vì cậu, thì heo cũng biết leo cây. Vẫn là bữa cơm bình thường thôi, mà anh lại căng như dây đàn... rõ ràng có vấn đề.
 
Hay là bị hạ thuốc?
 
Cậu lướt mắt qua mấy tên vệ sĩ, rồi lại nhìn vào căn phòng vừa đóng kín, nghi ngờ trong lòng càng lúc càng rõ. Món ăn là giống nhau, cậu còn ăn nhiều hơn nữa là. Nếu trong đó có thuốc, cậu lẽ ra phải có phản ứng. Nhưng hoàn toàn không có gì.
Lẽ nào... vì Pheromenon mà cậu miễn nhiễm luôn với cả mê dược lẫn xuân dược?
 
Cậu bực bội lắc đầu. Không đúng. Phản ứng của Tần Tranh hoàn toàn không giống như bị hạ thuốc.
 
Nếu thật sự dính thuốc, với tính cách của anh, đã gọi bác sĩ đến xử lý, rồi cho người điều tra khách sạn ngay rồi. Đó mới là cách một Alpha xử lý bình thường. Không có chuyện phải giấu giếm, chịu đựng kiểu đó.
 
Cậu từng liếm qua Thần Hoàn. Đã chạm qua những giới hạn tưởng chừng không thể. Vậy thì rốt cuộc... là chuyện gì khiến Tần Tranh rối trí đến mức như vậy?
 
Gan ruột Tống Đào xoắn lại vì tò mò. Cậu gần như muốn đục thủng cánh cửa, chỉ để nhìn xem bên trong đang xảy ra cái quái gì. Trong lòng cũng bắt đầu hối hận vì không ra tay đánh ngất đám vệ sĩ.
Nhưng nếu làm thế, Tần Tranh cũng sẽ bị ảnh hưởng. Đến lúc đó... liệu có phá vỡ chuyện gì đang diễn ra trong kia không?
 
Cậu không biết. Hoàn toàn không biết được điều gì đang xảy ra phía sau cánh cửa ấy.
 
Trên ghế sofa, Alpha vừa mới đây còn gọn gàng chỉnh tề, giờ đã áo quần xộc xệch, bừa bộn. Tần Tranh đang quỳ gập người trên sofa, dáng người cao lớn buộc phải cuộn lại vì chiếc ghế quá nhỏ. Đường cong cơ thể vì thế càng thêm lộ rõ, xen lẫn giữa vẻ đáng thương là nét gợi cảm khiến người ta khó rời mắt.
 
Anh biết làm vậy chẳng ích gì, nhưng thật sự đã không chịu nổi. Tần Tranh chỉ có thể cúi xuống, bối rối mà tìm một chút an ủi phía trước.
 
Chứ còn biết làm gì nữa?
 
Chẳng lẽ lại kêu một Alpha khác vào... liếm cơ bắp cho mình chắc?
 
Sừng, cánh và đuôi – mọi thứ đã không thể che giấu nữa. Hai chiếc sừng đen nhỏ mọc lên từ trán, phần chân sừng đen sẫm dần chuyển sang tím nhạt ở chóp, trong suốt như thuỷ tinh, đẹp đến mê mẩn.
 
Cùng tông sắc ấy, hai cánh nhỏ cũng lộ ra nơi bả vai. Bờ vai rộng, lưng dày cơ bắp của Alpha bỗng chốc thêm một đôi cánh mảnh xinh, trái ngược đến mức khó tin. Mỗi cánh có năm khớp xương, nơi cuối khớp đính vật trang trí lấp lánh như đá quý, tinh xảo mà lộng lẫy.
 
Một chiếc đuôi mảnh cũng mọc từ sống lưng kéo dài đến xương cụt.
 
Nếu chạm vào, sẽ cảm nhận rõ lớp lông tơ mềm mịn phủ khắp thân đuôi. Chiếc đuôi ấy linh hoạt quẫy qua quẫy lại, đầu đuôi hình trái đào hồng nhạt bỗng chốc như bị thứ gì hấp dẫn, đột ngột quay đầu lại, lao thẳng về nơi ẩm ướt kia.
 
Khi chui vào còn vẩy tung ra mấy đốm nước lấp lánh như ánh sao.
 
Từng chút, từng chút một, chiếc đuôi dần dần biến mất khỏi tầm nhìn.
 
Alpha nằm rạp người trên sofa, mông khẽ nhô lên. Mắt trái phía dưới có một nốt ruồi đen nhỏ, nhưng giờ cũng đã đỏ lên thành sắc hồng nhạt, lạc lõng và hoảng hốt.
 
Nhóm dịch Bunz Zm 
Trans/Edit: Tỏi


Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo