(OxA)Omega muốn ăn thịt Alpha - Chương 18

Chương 18
 
“Một bé mèo con có bốn chân, hai tai nhỏ xinh với cái đuôi cong queo~ bé mèo thứ hai tám cái chân mềm~”
Tống Đào vừa nghêu ngao hát bài “mèo con cải biên từ con cua”, vừa vuốt ve ba chú mèo con mới nhận nuôi. Chúng lớn rất nhanh, mới mấy hôm trước còn bé xíu mềm oặt, giờ đã thành ba cục bông tròn xù, hình hài rõ nét, chạm vào thấy mềm như mochi.
 
Cậu cầm lấy móng nhỏ của viên trân châu đang ngủ gật, nhẹ nhàng ấn vào phần thịt hồng mềm dưới chân. Mèo con bị đụng trúng liền xoắn người làm nũng, cái đuôi bé tí còn uốn cong che chỗ riêng tư, trông đáng yêu không tả được.
 
Dạng mèo con kiểu này, đúng là khiến người ta chỉ muốn “ăn một ngụm” cho thỏa mãn tâm hồn!
 
Viên Đá Quý và Cục Phác Ngọc thì đang quấn lấy nhau tung chiêu quyền cào, đùa giỡn chí chóe dưới khuỷu tay cậu. Trên giường, Công chúa Hắc Tuyết và anh bạn mèo đen-trắng thì nằm lim dim, liếm tai liếm má. Còn Bé Màn Thầu thì dán mặt bên cửa sổ, ngơ ngác nhìn mưa rơi, thỉnh thoảng liếm trộm móng chân mình như thể vừa nhớ ra: “Ơ mình có nhà rồi à?”
 
Một ngày mưa rả rích, không cần ra khỏi cửa, chỉ nằm cuộn trong chăn, được đám mèo bao quanh, đúng là định nghĩa của hạnh phúc!
 
Tống Đào ngó đồng hồ, nhủ thầm chắc hôm nay Tần Tranh cũng không ra khỏi cửa đâu. Dựa theo tình hình mấy lần trước, kiểu gì anh ta cũng trốn trong nhà cũ để qua đợt phát tác cuối cùng của kỳ phát tình. Nghĩ tới đây, cậu bắt đầu vẽ trong đầu hình ảnh một Tần Tranh có sừng nhỏ, cánh nhỏ, với cái đuôi mềm mềm vừa đáng yêu vừa gợi cảm – tất cả những thứ đó lại mọc trên thân hình cao lớn, cơ bắp của anh ta…
 
A—
 
Cảm giác hơi hơi kích thích.
 
Tống Đào vô thức lấy ngón tay quấn nhẹ quanh cái đuôi bé tí của chú mèo đang nằm cạnh, như thể đang chạm vào cái đuôi trong tưởng tượng. Cậu mơ màng vuốt từ đầu đến tận gốc cái đuôi, tay cứ theo quán tính mà di chuyển.
 
Bất ngờ, một cái chân mèo đạp lên cổ tay cậu, phát ra tiếng “cạch”.
 
Viên Trân Châu nhỏ giọng “meo~” một tiếng, như đang nhắc: “Sờ nữa là tui kiện đó!”
 
Tống Đào hoàn hồn, ngượng chín mặt. Cậu cúi đầu thụi nhẹ cái mũi ướt của Trân Châu rồi đứng dậy. “Không được nghĩ bậy nữa, đi học, đi học mau!”
 
Tự nhủ: Khi lòng rối như tơ vò thì đi học! Khi đang mơ màng thì đi học! Khi chẳng biết làm gì thì… vẫn cứ học! Biết đâu đang trôi giữa biển đời bấp bênh, học tập chính là chiếc phao cứu sinh!
 
Thế là cậu bật thiết bị tìm kiếm, mở khoá học “Cơ học điều khiển bản 3.0”. Màn hình lập thể hiện ra đầy ký hiệu lằng nhằng và những sơ đồ phức tạp đến mức nhìn phát… choáng. Với người bình thường thì đây chắc là thiên thư. Nhưng với một Tống Đào đang cố “tịnh thân”, thì ít ra còn hơn là ôm gối tưởng tượng!
 
Bên kia, Tần Tranh đang đơn độc vật lộn giữa một cơn cuồng phong phát tác cuối cùng của tháng này – một mình chống chọi như kẻ lữ hành lạc giữa hoang mạc, chỉ mang theo chút nước ít ỏi sót lại từ đêm trước. Mưa bên ngoài dội ầm ầm xuống mặt đất, nước tràn như trút, mà trong cơ thể hắn, một cơn khát khác cũng đang gào thét dữ dội hơn.
 
Đó không còn là cơn khát bình thường, mà là thứ bỏng rát, sâu hoắm như lửa cháy dưới da, như thể máu trong người đã biến thành cát nóng, chỉ mong có giọt gì đó nhỏ xuống – đủ để đánh lừa ảo giác sinh tồn.
 
Hắn nhìn sang bình rượu đã cạn, ánh mắt lướt qua lớp đáy vẫn còn vương một ít dấu vết. Không chần chừ, Tần Tranh rót thêm nước vào đó, nhẹ nhàng lay động, như thể hy vọng sẽ gọi về một lần nữa hương vị từng khiến hắn thoát chết hôm qua. Và quả nhiên – vị ngọt đó, dù chỉ là bóng dáng lướt qua đầu lưỡi, vẫn khiến hắn như sống lại từ tro tàn.
 
Một tiếng thở khàn bật ra từ cổ họng khô khốc.
 
Tần Tranh ngửa người ra sau, toàn thân thả lỏng như một chiến sĩ vừa thoát khỏi dây trói. Bàn tay vô thức siết lấy thành ghế, da thịt căng lên, như đang ôm lấy điều gì đó không hình hài – một khao khát không gọi được tên.
 
Mi mắt khép lại, hắn khẽ há môi, lưỡi lướt ra chạm vào không khí, như thể đang truy tìm vết tích cuối cùng còn sót lại từ giấc mơ. Trong vô thức, toàn bộ cử động của hắn như tái hiện lại một nghi lễ cổ xưa – một điệu múa giữa đêm đen, tôn thờ thứ mật ngọt đã từng cứu rỗi linh hồn hắn.
 
Bóng đêm nuốt lấy hắn, nhưng hắn vẫn quẩn quanh trong ánh sáng mờ ảo của một cơn mê:
Một bóng người, một giọt hương, một lần nuốt xuống – cứu rỗi và nguyền rủa đan cài.
 
Cảm giác của Tần Tranh lúc này như một chú cún nhỏ đang bị kích dục—cả con người và linh hồn đều mê muội với sự phấn kích mà chỉ chính bản thân hắn hiểu rõ.
 
Một lúc sau, hắn bỗng dừng lại. Chân lưỡi khựng lại. Mắt mở to, ánh lên một tia sợ hãi lai căm phẫn. Ánh mắt ấy không hướng về đâu cụ thể, chỉ chắc chắn rằng hắn… đang giận chính mình.
 
Hắn thu đầu lưỡi lại, lạnh lùng đứng lên – chờ cuộc chơi này kết thúc.
 
Sáng đến thật nhanh. “Oa, trời xanh quá!”
“Oa, mây trắng mịn quá!”
 
Tống Đào như “tiểu nhân cơ” thực thụ – thức dậy sớm, sức sống tràn đầy. Cậu liền phóng người tới cửa sổ, duỗi tay hứng ánh nắng lên da trắng nõn, rồi nhanh tay rụt lại vì nắng quá gắt.
 
Cậu nhăn mặt, vẻ mặt đáng yêu đến không thể chê:
“Oa, trời ơi, nắng chi là nắng!”
 
Nghe mới thấy thích, Tống Đào nghĩ ngay: phải rủ Ngụy Tư Kỳ đi dạo thôi, kiểu gì cũng phải phá vỡ “tín dụng không tuân thủ” của mình.
 
Cậu hí hửng đi rửa mặt rồi ngồi xuống ăn sáng. Tô Hà đã để sẵn trên bàn bát hoành thánh nóng hổi và thêm nguồn năng lượng sáng cho cậu. Cậu còn thấy tờ note của bạn sát cánh:
 
“Trong nồi có hoành thánh, tôi đi làm lạp xưởng nè. Tôi muốn gặp đại minh tinh mà! Thật sự đã có công việc liên quan tới ngành học rồi! Yêu cậu tám đời ~”
 
Tống Đào nở nụ cười.
 
Ái chà, đúng là Tô Hà đi học đạo diễn nên hiểu tâm lý lắm ha. Còn Tần Tranh thì cực chu đáo khi “bố trí” cho cậu một vị trí trong đoàn phim – đích thân chỉ định nữa chứ. Có thể nói, Tần Tranh đúng là người biết cách làm việc!
 
Ăn xong, Tống Đào chạy vào phòng chuẩn bị thay đồ, lần này là phong cách trẻ trung, bảnh bao 
 
Quần màu lam cá tính, rộng rãi.
 
Áo trắng thiết kế kiểu kim băng, đơn giản nhưng dễ thu hút.
 
Một đôi bông tai không đối xứng, phong cách sành điệu chẳng ai bì kịp.
 
Chọn quần áo xong, cậu đi ra cửa.
 
Lúc ấy, điện thoại nhấn mí Ngụy Tư Kỳ:
“Xuống dưới lầu đi, bạn trai đang chờ nè ~”
 
Tống Đào vội vàng nhấn phím trả lời:
“Cha ngươi lập tức xuống dưới.” 
 
Tống Đào vừa hồi phục vừa đi xuống lầu. Thang máy vẫn phát ra tiếng kẽo kẹt. Trời mới biết, làm một "công cơ sinh" – tên gọi tắt của học sinh ngành công trình và máy móc – lại bị gọi nhầm thành "công kích sinh", cậu phải cố nhịn không mở tung cái thang máy ra để sửa thì khó đến mức nào!
 
Nhưng cậu không làm, lý do cũng rất đơn giản.
 
Không kiếm được tiền mà lại còn phiền phức, cậu chưa từng rộng lượng tới mức vô duyên vô cớ đi giúp đỡ người khác.
 
Chậm trễ vận hành do kiểm tra à? Ai mà hiểu được cho cậu?
 
Nếu cần thay linh kiện, chẳng lẽ bắt cậu tự đi giải thích thu phí?
 
Lỡ sau này có sự cố gây thương tích, cậu phải đứng ra gánh trách nhiệm?
 
Nghĩ một vòng như thế, căn bản không có khả năng ra tay sửa chữa.
 
Tống Đào lao ra ngoài tòa nhà với tốc độ nhanh nhất, chạy đến chỗ chiếc phi hành khí mà Ngụy Tư Kỳ đang đợi. Vừa đến nơi đã hét lên rồi chui vào trong xe:
 
"Nắng muốn chết luôn á!"
 
"Tôi tới giúp cậu đây~" – Ngụy Tư Kỳ đáp lại.
 
Tống Đào liếc hắn, môi hơi mím lại, từng chữ rành mạch:
“Biến.”
 
Ngụy Tư Kỳ không biến, ngược lại còn mở cửa phi hành khí, chở “bạn trai tạm thời” rời khỏi.
 
Tống Đào soi gương, chỉnh lại mái tóc bị gió thổi rối:
"Nói trước, tôi có thể giả làm bạn trai cậu, nhưng cậu phải làm cháu tôi."
 
Mà đúng là vậy thật. Tủ sắt vừa mở ra là một đống hình ảnh của cậu.
 
Giấc mộng giàu sang của Ngụy Tư Kỳ coi như tan thành mây khói. Nhưng khi bỏ nhà ra đi, hắn cũng đã mang tiếng ngông cuồng đi khắp nơi. Vì người trong ảnh là Tống Đào, hắn cũng thấy hơi chột dạ. Đã thế còn phải quỳ xuống xin Tống Đào giúp cho.
 
Cuối cùng, vì lòng tốt đột xuất, Tống Đào đồng ý giả làm bạn trai hắn, ra mắt người nhà hắn, giúp hắn hoàn thành vai diễn kiểu thanh niên ngầu lòi cho trọn vẹn.
 
Bởi trong mắt mọi người, một Omega như hắn mà lại quen một Beta như Ngụy Tư Kỳ, thì chỉ có thể là vì Ngụy Tư Kỳ rất có thực lực.
 
Không còn cách nào khác. Khuôn mặt và giới tính của hắn vốn đã đặt ở đó.
 
Cũng như cách suy nghĩ của số đông bấy lâu nay – luôn dừng lại ở chỗ đó.
 
Phi hành khí lao về hướng nội thành. Khi nhận ra điểm đến là nhà hàng Bồng Lai, Tống Đào không giấu được vẻ sửng sốt.
 
Đó chính là một trong những nhà hàng cao cấp nhất Tái Khoa Thành. Chủ đứng sau là Mạnh Trường Thanh – một trong những thế lực lớn ở đây, cũng là ông trùm của cả khu vực mà cậu đang sống.
 
Giá cả ở nơi này… một bữa ăn bình thường cũng từ mười nghìn trở lên.
 
Tống Đào không nhịn được lên tiếng:
“Tôi đã miễn phí giả làm bạn trai cậu rồi, cậu đừng hòng moi tiền từ túi tôi nữa đấy.”
 
Ngụy Tư Kỳ liếc cậu một cái:
“Bằng hữu bao nhiêu năm, tin nhau tí được không?”
 
Tống Đào liền phản pháo:
“Chính vì quen cậu bao nhiêu năm, tôi còn không rõ tính cậu à? Cậu ra đường không bao giờ nhặt tiền rơi mà chỉ biết quăng bừa, tôi biết tin cậu thế nào?”
 
Ngụy Tư Kỳ bật cười hề hề:
“Lần này cậu cứ yên tâm đi, tiền do ông cậu tôi trả. Tới nơi rồi, xuống thôi.”
 
Tống Đào cãi lại ngay:
“Vậy thì tôi lại càng không yên tâm! Tự dưng được mời ăn tiệc sang trọng, bụng tôi không yên nổi đâu.”
 
Cặp mắt nai trời sinh vô tội nhìn sang, miệng thì nói lời hết sức “manh”, người khác chắc đã tan chảy vì độ đáng yêu ấy. Nhưng gặp phải Ngụy Tư Kỳ – thằng bạn chí cốt không biết mềm lòng – chỉ nhận lại một câu mắng:
 
“Đồ vô dụng, xuống xe khỏi cái phi hành khí cao quý của tôi đi!”
 
Hai người vừa cãi vừa cười, lóc nhóc đi vào nhà hàng. Họ được dẫn thẳng lên tầng trên cùng – càng lên cao thì giá càng đắt đỏ.
 
Tống Đào nhìn quanh, không khỏi cảm thán:
“Tôi biết nhà cậu có máu mặt, nhưng không ngờ lại khủng khiếp đến thế này.”
 
Không muốn dựa dẫm vào gia đình, Ngụy Tư Kỳ chỉ im lặng.
 
Tầng này chỉ có ba phòng lớn. Tống Đào đi theo Tư Kỳ đến căn phòng tên là "Thiên Địa Đồng Phòng". Khi bước ngang qua phòng "Vũ Trụ Hồng Hoang", cánh mũi cậu khẽ động – có thứ mùi hương quen thuộc thoáng lướt qua trong không khí.
 
Cậu còn chưa kịp nhận ra là gì thì đã bị Ngụy Tư Kỳ kéo lại:
 
“Khoác tay tôi đi!”
 
Tống Đào vừa nhăn nhó vừa vòng tay qua khoác lên:
“Nói rõ trước, đây là mức tiếp xúc thân thể tối đa rồi đó. Cậu mà dám giở trò thân mật hơn…”
 
Cậu còn chưa kịp nói hết câu thì đã nghe tiếng Ngụy Tư Kỳ nghẹn giọng:
“Ối, buồn nôn quá…”
 
Ngụy Tư Kỳ nhíu mày tỏ vẻ khó chịu:
“Đừng có nói mấy lời buồn nôn kiểu đó, tôi là người đồng tính kiên định, đừng mơ tưởng.”
 
Hai người vừa đấu khẩu vừa bước vào phòng. Cửa phòng khép lại.
 
Cùng lúc đó, từ phòng “Vũ Trụ Hồng Hoang” bên cạnh, Tần Tranh bước ra. Theo sát phía sau là Mạnh Trường Thanh.
 
So với Tần Tranh, Mạnh Trường Thanh lớn hơn cả một giáp, trước đây vẫn quen gọi anh là “Tiểu Tranh”. Nhưng giờ mở miệng, giọng điệu lại mang theo chút nghiêm trang:
“Tần tổng, hiểu lầm cũng đã nói rõ cả rồi. Người ta nói ‘một ly rượu xoá sạch thù oán’, đúng lúc nhà tôi hôm nay có chuyện vui, không bằng cùng nhau uống một chén?”
 
Dù Tần Tranh từng ép ông ta đóng cửa đến năm cửa hàng, nhưng nếu hai bên đã quyết định ngồi lại, vá lại thể diện, ông ta đương nhiên phải nể mặt mà dàn xếp.
 
Tần Tranh đáp lời, giọng bình thản:
“Tôi không làm phiền là tốt rồi.”
 
Mạnh Trường Thanh cười xã giao:
“Sao lại thế được? Hôm nay cháu ngoại tôi dắt bạn trai về ra mắt người nhà, có anh ở đây là vinh hạnh của tụi nhỏ. Vừa hay, Tần tổng cũng thay tôi đánh giá thử mắt nhìn của nó xem sao.”
 
Nhóm dịch Bunz Zm 
Edit/Trans: Tỏi
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo