(OxA)Omega muốn ăn thịt Alpha - Chương 19

Chương 19
 
Tống Đào liếc một vòng khắp phòng, chỉ có thể thầm nghĩ: số lượng người nhiều ngoài sức tưởng tượng. Cậu có cảm giác Ngụy Tư Kỳ đã mời hết cả bảy cô tám cậu trong nhà tới, náo nhiệt đến mức… ngay cả một đứa trẻ còn bận gặm tay trong xe nôi cũng không bị bỏ sót.
 
Đôi mắt tròn xoe màu xanh biếc của đứa bé đảo qua đảo lại, cuối cùng dừng lại trên người cậu. Nó ngừng gặm tay, còn giơ cánh tay mũm mĩm như củ sen lên, như muốn được bế.
 
Bao nhiêu ánh mắt, từng cặp từng cặp, nửa hiếu kỳ nửa dò xét đều dồn về phía Tống Đào, khiến màn giới thiệu đầu tiên của Ngụy Tư Kỳ như tan vào không khí.
Tuy vậy, Tống Đào chẳng hề lúng túng, chỉ nở nụ cười thoải mái, tự nhiên đón nhận sự đánh giá từ phía họ.
 
“Giới thiệu trước đã.” – Mẹ của Ngụy Tư Kỳ không nhịn được mà chen ngang.
 
Ngụy Tư Kỳ lúc này mới chịu ngừng “diễn thuyết”, kéo Tống Đào ra phía trước, giọng đầy tự hào và kiêu ngạo:
“Giới thiệu với mọi người, đây là bạn trai tôi – Tống Đào. Gọi cậu ấy là Tiểu Đào là được rồi.”
 
Cùng lúc đó, cánh cửa phía sau bọn họ bật mở. Người vừa bước ra là Tần Tranh – nét mặt lạnh như sương. Theo sau là Mạnh Trường Thanh.
 
Tần Tranh đứng sững ở ngưỡng cửa, ánh mắt thẳng tắp dán vào bóng dáng cao gầy với mái tóc trắng – xanh kia.
 
Bạn trai?
 
Một tiếng cười lạnh vang lên trong lòng anh.
 
Anh đã điều tra kỹ đến mức gần như soi tận gót giày Tống Đào, làm sao lại không biết cậu có bạn trai?
 
Một người họ hàng của Ngụy Tư Kỳ không nhịn được, lên tiếng hỏi:
“Cậu thật sự là bạn trai của anh tôi à?”
 
Vừa hỏi, vừa làm bộ như nếu Tống Đào bị bắt cóc thì hãy chớp mắt cầu cứu. Ánh mắt hắn dán thẳng vào cậu, như muốn nhìn xuyên qua lớp ngụy trang.
 
Không khí trở nên im lặng. Mọi người đều đang chờ câu trả lời. Hiển nhiên, không ai thực sự tin tưởng. Dù một vài bậc trưởng bối có phần không hài lòng với dáng vẻ “diễn quá” của Tống Đào, họ cũng không thể phủ nhận: gương mặt kia thật sự đẹp đến mức khiến người ta khó lòng tin rằng một Omega như vậy lại để mắt đến nhà họ Ngụy – đặc biệt là một Beta.
 
Cả Tần Tranh cũng đang chờ đợi. Đôi mắt đen sâu như mực liếc về phía Ngụy Tư Kỳ, xác nhận danh tính đối phương. Hồ sơ cho thấy hai người chỉ là bạn cùng trường, cùng lớp, chưa từng có quan hệ yêu đương.
 
Nhưng tình cảm thì đâu có ai nói chắc được? Giữa những người bạn khác giới, nếu một người bắt đầu nảy sinh tình ý, khả năng tiến xa là rất lớn.
 
Tống Đào vẫn chưa hề hay biết phía sau mình có một “Băng sơn Tần” đang giận đến siết chặt tay. Cậu chỉ vui vẻ cười khúc khích:
“Tôi với cậu ấy đúng là đang hẹn hò.”
 
Nụ cười càng lúc càng tươi. Vẻ thẹn thùng trong đôi mắt nai vô tội cùng ánh nhìn e lệ liếc về phía Ngụy Tư Kỳ khiến một số người độc thân trong phòng tim đập loạn xạ.
 
Tần Tranh cụp mắt xuống, bàn tay siết thành nắm đấm.
 
Nếu trước đây bố mẹ của Tống Đào và Tống Trì Cảnh chưa ly hôn, cậu vẫn là người nhà Tần gia, là Omega của anh, mà dám nói mình yêu một Beta… anh đã đánh gãy chân tên Beta đó rồi.
 
Beta không thể cung cấp tin tức tố để trấn an Omega. Nếu cứ ở bên nhau, Omega sẽ khó chịu, thậm chí có thể phát bệnh. Nhất là khi mang thai, Omega cần lượng tin tức tố ổn định nhiều hơn bất kỳ thời điểm nào khác. Việc thiếu trấn an khi đó có thể gây nguy hiểm, thậm chí là tử vong.
 
Nếu Beta kia đủ lì để chịu bị đánh gãy chân mà vẫn không chia tay, anh cũng sẽ đưa hắn đi cải tạo thành Alpha cho bằng được, rồi mới tha.
 
Nhưng bây giờ…
 
Bộp bộp bộp bộp! – Mạnh Trường Thanh vỗ tay cắt ngang không khí nặng nề, thu hút sự chú ý của mọi người.
 
Tống Đào cũng quay đầu lại theo phản xạ. Đúng khoảnh khắc ấy, ánh mắt cậu chạm vào Tần Tranh.
 
Đồng tử lập tức co rút. Tim đập rộn ràng, phấn khích không che giấu.
 
Cậu không ngờ sẽ gặp anh ở đây, nhưng điều đó chẳng hề ảnh hưởng đến việc ánh mắt cậu ngay lập tức rơi xuống bờ môi mỏng của Tần Tranh.
 
Chính cái miệng kia… đã uống hết tinh dịch của cậu…
 
Thứ thuộc về bản thân cậu, đã lan ra khỏi hàm răng anh, chảy qua mặt lưỡi, trượt xuống cổ họng, đi sâu vào tận trong ngũ tạng lục phủ, để lại dấu vết ở nơi sâu thẳm nhất bên trong cơ thể anh.
 
Ánh mắt của Tống Đào chậm rãi dừng lại ở yết hầu của Tần Tranh – chính là nơi chỉ cần nuốt xuống một cái, mọi thứ thuộc về cậu sẽ đi vào bụng anh. Chỉ vừa tưởng tượng đến đó, máu trong người cậu đã như sôi trào.
 
Lần này, Tần Tranh đúng là lỗ mãng.
 
Còn cậu… cậu đã quá nhân từ. Nếu đổi lại là mình, cậu nhất định sẽ khiến Tần Tranh ngất xỉu, bịt kín đôi mắt anh, khoá chặt tay chân lại bằng xiềng xích trong một căn phòng bí mật, bắt anh trở thành người thuộc về mình. Trở thành vật chứa tinh khí của riêng cậu.
 
Anh sẽ vĩnh viễn không biết người chơi mình là ai.
 
Chỉ có thể mơ hồ cảm nhận từng lần bị ép buộc, tinh dịch ngập đến trào ra.
 
Ngay khoảnh khắc trông thấy gương mặt Tống Đào, Tần Tranh tạm gác chuyện “bạn trai” sang một bên. Một vài ký ức chưa lâu – những thứ mà anh không bao giờ muốn nhớ lại trỗi dậy. Hương vị ngọt ngào bị giấu kín giữa kẽ răng, một lần nữa sống dậy.
 
Làm anh thèm khát.
 
Làm anh không dứt ra được.
 
Làm nước bọt anh không kìm được mà dâng lên.
 
“Rầm.”
 
Âm thanh khe khẽ vang lên, khi Tống Đào đang chăm chú nhìn yết hầu Tần Tranh khẽ chuyển động. Ánh mắt sắc bén của cậu lập tức dịch chuyển lên khuôn mặt lạnh lùng mang sắc hồng ửng nhẹ ấy.
 
Có thứ gì đó vừa bị đốt cháy.
 
Là dục vọng?
Là bản năng?
Hay là… lý trí đang gào thét?
 
“Giờ này, anh đang nghĩ gì thế?”
 
Anh yêu dấu của em…
 
Mạnh Trường Thanh giơ tay ngăn ánh mắt như có thể bắn lửa giữa hai người.
 
Ông cười vui vẻ, phá tan bầu không khí đang âm ỉ:
 
“Bạn trai của Tư Kỳ đúng không? Cậu gọi tôi là cậu là được rồi, tôi là cậu của nó.” – Ông thân thiện chìa tay về phía Tống Đào.
 
Tống Đào ban đầu còn thắc mắc người đàn ông trung niên này là ai mà có thể xuất hiện cùng Tần Tranh, suy đoán nhanh trong đầu, khi liên hệ với tên nhà hàng, lập tức hiểu ra: chính là Mạnh Trường Thanh – ông chủ gốc gác của nơi này.
 
Cậu lịch sự đưa tay bắt lại, ngoan ngoãn chào một câu:
 
“Cháu chào cậu.”
 
Một tiếng “cậu” này làm Mạnh Trường Thanh bật cười khoái chí. Còn mặt Tần Tranh bên cạnh thì lại lạnh thêm một phần.
 
Hai người vừa bắt tay xong thì lập tức buông ra. Mạnh Trường Thanh bắt đầu giới thiệu Tần Tranh với mọi người. Đám thanh niên trong phòng cũng bắt đầu tò mò liếc nhìn anh. Có vài Omega trẻ không giấu nổi ánh mắt lấp lánh – rõ ràng là “tâm hoa nở rộ”.
 
Tần Tranh vốn từ vóc dáng đến gương mặt đều mang sức hấp dẫn mạnh mẽ với Omega, chưa kể còn có thân phận đặc biệt. Quả thật là kiểu Alpha A-trung-A, siêu cấp cuốn hút.
 
Dù vậy, rõ ràng hai phe không cùng chiến tuyến. Mọi người vẫn lịch sự giữ khoảng cách, không quá thân thiết.
 
Nơi này vốn là tiệc nhà họ Ngụy, người có mắt đều hiểu khách ngoài nên chủ động rút lui. Nhưng Tần Tranh thì khác – anh cứ thế ngồi xuống, thần thái như chuyện đương nhiên.
 
Mọi người đành ngồi xuống theo. Bàn tiệc hình tròn, khăn trải bàn màu vàng kim buông xuống che kín phần chân.
 
Không biết có phải cố ý hay không, cuối cùng Tống Đào lại bị sắp ngồi giữa hai người: bên trái là Tần Tranh, bên phải là Ngụy Tư Kỳ.
 
Khi cậu vừa ngồi xuống, chân vô tình chạm phải chân của một trong hai người. Nhưng chẳng ai rút về.
 
Không hiểu vì sao, Tống Đào bỗng nhiên cảm thấy có một loại kích thích rất kỳ lạ – một kiểu hưng phấn khó nói thành lời.
 
Cậu đang mang giày thể thao mới, sẽ không khiến giày da của Tần Tranh bị bẩn đâu.
 
—— Tiếc ghê.
 
Cậu lặng lẽ nghiêng chân, đạp lên mu bàn chân Tần Tranh. Nếu đế giày có dính chút bụi, vậy là có thể “làm ô uế” giày da sạch sẽ kia rồi.
 
Tống Đào cúi đầu, khóe môi khẽ cong, cười lén.
 
Tần Tranh khẽ nhíu mày, chân hơi nhấc lên phía trước để tránh, nhưng Tống Đào – con chó nhỏ này – lại nhất quyết không chịu rút chân về.
 
Không buồn đôi co, Tần Tranh nâng chân còn lại, dẫm thẳng lên chân cậu.
 
Tống Đào trừng mắt: “Đó là giày trắng mới của tôi đó nha!”
 
Dưới gầm bàn, hai người bắt đầu âm thầm đấu đá.
 
Phía trên thì như nước sông không phạm nước giếng, thậm chí giữa ghế hai người còn đủ chỗ để đặt thêm một cái ghế nữa.
 
Ngụy Tư Kỳ liếc thấy ánh mắt Tần Tranh, có chút chột dạ. Dù gì cậu ta cũng đã từng trộm mở tủ sắt của anh (dù cuối cùng toàn là rác chẳng thu được gì).
 
Cậu ta nghiêng đầu lại gần thì thầm với Tống Đào:
“Bộ dạng hai người sao giống kiểu chẳng quen biết gì vậy?”
 
Tần Tranh thoáng liếc sang hai cái đầu đang kề sát, chân liền dùng thêm lực.
 
Tống Đào suýt bật thốt, răng cắn vào lưỡi suýt nữa bật máu.
 
Ngụy Tư Kỳ ngạc nhiên:
“Sao thế?”
 
Tống Đào hừ một tiếng, cố tình nói đủ lớn để Tần Tranh nghe được:
“Không có gì. Chỉ là bị một con cún dẫm lên chân thôi.”
 
Ngụy Tư Kỳ: “???”
 
Cậu còn chưa kịp hỏi thêm, Tống Đào đã lặng lẽ giơ chân còn lại, đạp trả lên chân Tần Tranh. Cậu nghiêng đầu, thì thầm tiếp:
“Cậu nghĩ nhà cậu sẽ thích một bạn trai từng dính dáng đến Tần Tranh không?”
 
Ngụy Tư Kỳ suy nghĩ trong ba giây, cảm thấy không thích đâu.
 
Dưới bàn, hai đôi chân vẫn chồng lên nhau, đạp qua đạp lại, không ai chịu nhường.
 
Bà mẹ của Ngụy Tư Kỳ nãy giờ quan sát, giọng hòa nhã chen vào:
“Vợ chồng son đừng có thì thầm riêng tư mãi vậy. Tiểu Đào, bây giờ con vẫn đang đi học à?”
 
Một câu “vợ chồng son” khiến Tần Tranh giật mình ý thức được: hành vi của mình nãy giờ trẻ con đến mức nào.
 
Anh hừ nhẹ, hất chân, đột ngột đứng dậy:
“Tôi vừa nhớ ra còn chút việc, xin phép không ở lại làm phiền nữa.”
 
Anh nghiêng người, mắt nhìn thẳng về phía “vợ chồng son”, giọng dửng dưng:
“Chúc mừng hai người. Gặp chuyện vui, tôi với tư cách là bậc trưởng bối cũng nên có chút quà. Gần đây khu Vân Thượng ở Tây Thành có một biệt thự đang mở giao dịch. Tôi để lại một căn, coi như quà mừng cưới.”
 
Nói xong, anh hơi khom người. Cả bàn tiệc lập tức đứng dậy theo phép lịch sự, bao gồm cả Tống Đào.
 
Tần Tranh gật đầu chào:
“Cáo từ. Mạnh tổng, có dịp gặp lại.”
 
Một câu mở miệng liền vung ra một căn biệt thự trị giá trăm triệu. Dù nhà họ Ngụy có giàu đi nữa cũng bị phát choáng.
 
Mạnh Trường Thanh phản ứng nhanh hơn cả, không đợi mọi người kịp xô đẩy từ chối, đã tự mình đích thân đưa Tần Tranh ra khỏi phòng.
 
Chờ Tần Tranh rời đi, chỉ còn người nhà ngồi lại trong phòng, một Omega trẻ tuổi liền mơ màng thở dài:
“Đẹp trai thiệt đó! Đây mới đúng là Alpha! Em muốn cưới người như ảnh!”
 
Ngụy Tư Kỳ ghé sát tai Tống Đào, thì thầm:
“Tôi thề! Tôi cũng muốn đóng giả kiểu Alpha như vậy!”
 
Tống Đào liếc mắt nhìn cậu ta:
“Cậu đã là Beta, không cần giả.”
 
Ngụy Tư Kỳ mếu máo: Tại sao lại thấy câu đó giống như đang chửi mình vậy?
 
Lúc này Mạnh Trường Thanh vừa quay lại, Omega ban nãy lập tức nũng nịu chạy tới níu tay ông:
“Tiểu thúc ~ hay là giới thiệu con cho Tần Tranh đi. Con là Omega, anh ấy là Alpha, trời sinh một cặp luôn đó!”
 
Tống Đào đứng dậy, lễ phép nói:
“Xin lỗi, tôi đi vệ sinh một chút.”
 
Vừa ra khỏi phòng, cậu liền bắt gặp bóng lưng quen thuộc của Tần Tranh. Người kia đang rẽ vào thang máy. Tống Đào vội đuổi theo, nhưng khi tới nơi thì Tần Tranh đã bước vào trong.
 
Hai người vệ sĩ – Quản Tứ và Lộ Dao – đứng một trái một phải như thần giữ cửa.
 
Ba Alpha mặc vest phẳng phiu, thân hình cao lớn gần như chiếm trọn không gian trong buồng thang máy. Áp lực như đè xuống tận da thịt. Nhân viên điều khiển thang máy đứng trong góc, cúi thấp đầu không dám thở mạnh.
 
Tống Đào tiến lại, mỉm cười nhã nhặn:
“Anh Tần, bạn trai tôi bảo tôi tới cảm ơn anh. Cậu ấy còn nhờ tôi chuyển lời.”
 
Cửa thang máy khép lại. Trong khoang giờ chỉ còn hai người. Quản Tứ, Lộ Dao và nhân viên điều khiển đều đã đứng phía ngoài.
 
Tần Tranh không mấy kiên nhẫn:
“Có gì thì nói nhanh.”
 
Nhìn mái tóc lam ánh bạc trước mặt, lòng anh càng thêm khó chịu.
 
Chỉ cần thấy mặt người này, anh liền bực mình.
 
Phải nói, Tống Đào – ngay từ sự tồn tại của cậu đã khiến anh thấy khó chịu rồi.
 
Tống Đào vẫn nhìn chằm chằm anh, liếm môi dưới rồi từ tốn mở miệng:
“Tôi từng quen một người… người đó thức tỉnh thành mị ma.”
 
Hai từ “mị ma” được cậu nhấn mạnh rõ ràng. Nhưng Tần Tranh đứng gần như vậy mà cũng chẳng thèm chớp mắt. Anh chỉ lạnh nhạt đáp:
“Liên quan gì đến tôi?”
 
Tống Đào: Còn diễn à, anh diễn cũng sâu thật đấy.
 
Cậu tiến lên một bước, giày chạm giày. Tần Tranh bỗng nhận ra… một điều rất đáng bực.
 
Tống Đào cao hơn anh một chút.
 
Đúng là đáng chết thật.
 
Tống Đào vẫn giữ nguyên dáng vẻ như đang ép sát, cúi đầu nhìn anh như kẻ đi xâm lược:
“Anh đoán xem, làm sao người kia vượt qua ba ngày phát tác mỗi tháng của mị ma?”
 
Tần Tranh nghiêng người, đưa tay đẩy cậu ra một cái rõ mạnh:
“Chuyện đó không liên quan tới tôi.”
 
Để kết thúc cuộc nói chuyện này, anh chủ động phản công:
“Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần là đừng nhuộm cái màu tóc lố bịch đó nữa?”
 
Tống Đào lại tiến gần thêm một chút, gần đến mức cây kim băng trang trí trên áo gần như móc vào cổ áo sơ mi căng lên của Tần Tranh vì cơ ngực chuyển động.
 
Cậu cúi giọng, nói tiếp:
“Anh ta vượt qua được… vì đã uống tinh dịch của tôi.”
 
Nhóm dịch Bunz Zm 
Edit/Trans: Tỏi
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo