(OxA)Omega muốn ăn thịt Alpha - Chương 38

Chương 38
 
Tần Tranh ôm Tống Tiểu Đào đã ngủ say đưa về phòng ngủ. Vừa đặt cậu xuống giường, người kia lại vô thức níu lấy vạt áo anh, không chịu buông. Anh nhẹ tay gỡ từng ngón một, phải đợi đến khi cậu thật sự thả lỏng, mới lấy lại được tự do.
 
Một giọt nước mắt từ khóe mắt Tống Đào rơi xuống, lăn qua sống mũi rồi thấm vào bên còn lại, cuối cùng đọng lại trên gối, loang thành một vệt nhòe.
 
Ai nhìn thấy cũng phải mềm lòng.
 
Tần Tranh ngồi bên mép giường nhìn cậu. Gương mặt ngủ thiếp đi ấy vẫn mang theo ấm ức, thi thoảng còn nhíu mày như thể vẫn chưa ngừng tức tưởi.
 
Thật sự đáng thương như vậy sao…
 
Nhưng chuyện đã qua thì không thể thay đổi được nữa. Không phải anh trốn tránh trách nhiệm, chỉ là… năm đó anh cũng chỉ là một đứa trẻ tám tuổi, vừa mới mất ba, còn chưa biết cách xử lý cảm xúc chính mình, làm sao ôm thêm cả một đứa em bất ngờ xuất hiện?
 
Có lẽ năm đó anh nên làm tốt hơn…
 
Alpha khẽ đưa tay lau vệt nước mắt vừa mới rơi khỏi khóe mắt Tống Đào, khẽ nói một tiếng:
 
“Xin lỗi.”
 
Anh rời khỏi phòng ngủ, vào phòng tắm. Khi rửa mặt, tầm mắt bất giác dừng lại trên ngón trỏ vừa dùng để lau nước mắt.
 
…Ơ?
 
Là sáp trang điểm.
 
Vị đắng ngắt, đầu lưỡi vẫn còn tê rần.
 
Tống Đào bị đồng hồ báo thức đánh thức.
 
Cậu trở mình, vùi đầu vào gối, tiếp tục ngủ. Chừng hai phút sau lại lăn ngược lại, cứ như một cái bánh rán bị lật qua lật lại.
 
Cuối cùng không chịu nổi nữa, cậu tung chăn, ngồi bật dậy.
 
Xác nhận lại xung quanh rồi, cậu mới chịu rời khỏi giường, lập tức đi thẳng vào phòng tắm. Vừa cởi đồ vừa lầm bầm: Lâu lâu ngủ lại chỗ Tần Tranh, chắc phải tính chuyện cho mấy bé mèo dọn qua đây thôi…
 
Tuy có người máy, có thiết bị cho ăn, thi thoảng còn có Tô Hà ghé qua trông, nhưng cậu làm ba như này đúng là quá không có trách nhiệm.
 
Sau khi tắm xong đi ra, bộ đồ hôm qua đã nhăn nhúm như cái bánh chưng để quên. Cậu trợn mắt—Tần Tranh thật sự không có tí tinh tế nào, cũng không biết đắp chăn hay giúp người ta thay đồ!
 
Tống Đào vội vào phòng thay đồ chọn bừa một bộ, rồi chạy thẳng xuống tầng dưới.
 
Tần Tranh đã ngồi ở bàn ăn từ lúc nào. Lúc Tống Đào đang xỏ giày, chuẩn bị ra cửa, anh mới chậm rãi mở miệng:
 
“Hôm nay cậu phải vào phòng nghiên cứu lúc mười giờ.”
 
Một chân cậu đã bước ra ngoài, nghe vậy thì khựng lại, chậm rãi quay đầu nhìn anh, ánh mắt mang theo sự phẫn nộ bị đè nén:
 
“Anh cố tình đúng không?. Tần Tranh, anh có biết tốt xấu không hả?”
 
Cậu bước vào ngồi xuống, chuẩn bị thong thả ăn sáng cho hả giận. Nhưng vừa nâng bát lên, mắt cậu chợt nheo lại, nhìn chằm chằm vào gương mặt bên kia bàn:
 
“Khoan đã. Miệng anh bị gì vậy? Sao sưng lên vậy?”
 
Bình thường Tần Tranh có đôi môi mỏng nhạt màu, giờ sưng vù một cục rõ ràng. Cả cái vibe lạnh lùng cũng tụt dốc không phanh.
 
Tần Tranh đang múc canh, tay khựng lại một giây, rồi đáp tỉnh rụi:
 
“Ăn trúng đồ độc, bị dị ứng.”
 
Xem ra có một con ma men hoàn toàn không nhớ nổi tối qua mình đã làm cái gì rồi.
 
Tần Tranh nhìn Tống Đào nhai bánh mì như đang nhai đầu kẻ thù, ánh mắt khó phân là tức giận hay nhẹ nhõm. Dù gì thì chuyện tối qua… thật sự chẳng hay ho gì. Cũng không thể trách Tống Đào hoàn toàn, khi mị ma chưa phát tác mà cậu muốn khống chế được anh—chuyện đó vốn là điều không thể.
 
Tần Tranh không cho phép chuyện đó xảy ra.
 
“Bị độc?”
 
Tống Đào nhíu mày nhìn anh, ánh mắt nghi ngờ không che giấu chút nào.
 
Miệng sưng vù thế kia, nhìn kiểu gì cũng giống bị người ta hôn cho đến sưng. Hôn đến sưng lên?
 
Ai mà dám?
 
Cậu cố nhớ lại tối qua. Hình như có một khoảnh khắc nào đó… sát quá, nóng quá, rồi còn…
 
Cậu liếm môi dưới. Cái dư vị này, không giống kiểu hôn môi kiểu tình cảm gì cả. Là kiểu "cắn nhau tranh quyền" ấy chứ.
 
Tần Tranh miệng không sạch sẽ, Tống Đào lạnh lùng kết luận. Sau này nếu có gây nhau, cậu cũng sẽ không lấy mấy chuyện “lưỡi quấn” ra làm vũ khí nữa. Không đáng.
 
Nghĩ tới đó, cậu bắt đầu ăn cơm sáng mà nghiến răng nghiến lợi.
 
Bên kia bàn ăn, Tần Tranh vừa uống ngụm canh vừa thầm quan sát biểu cảm cậu. Không giống đang nhớ lại chuyện đêm qua, chỉ đơn thuần là dở chứng.
 
Cái kiểu "dở chứng" này, anh quá quen rồi.
 
“Có chuyện, tôi muốn anh làm.” Tống Đào đổi giọng, lạnh tanh như ra lệnh.
 
Tần Tranh hơi khó hiểu nhưng vẫn tiếp tục ăn, không đáp lời. Trong khi đó, Tống Đào lại tưởng tượng ra một kịch bản... cực kỳ "dơ":
 
Hôn nhau với ai đó xong, giờ về tìm tôi giao việc. Ghê tởm thiệt luôn.
 
Cậu ngẩng đầu, cười lạnh: “Thích à?”
 
Tần Tranh hơi sững người, thìa trên tay siết chặt thêm chút nữa. Mặt anh vẫn không thay đổi, nhưng vành tai lại âm thầm đỏ lên.
 
“Cậu hình như rất muốn ăn nằm với tôi một lần?”
 
Tống Đào suýt sặc canh, cười khan mấy tiếng rồi nhả ra từng chữ: “Tôi mà đè anh được, thì anh không còn là mị ma nữa rồi, mà là... mị muội.”
 
Cậu vừa nói xong, thìa rơi xuống bàn, nước canh văng tung toé. Một miếng sò văng lên dính cả vào khuy áo.
 
Tống Đào: ╰_╯
 
Rồi. Lỡ mồm.
 
Cậu biết rõ chuyện mị ma là nỗi đau của Tần Tranh, biết rõ làm Alpha lại bị dục tính ép tới mất khống chế là điều khiến anh cực kỳ khó chịu. Vậy mà miệng cậu cứ như đứt phanh, nói ra rồi mới thấy hối hận.
 
Tần Tranh đặt mạnh thìa xuống bàn, mặt lạnh như tiền: “Cậu nên nói gì?”
 
Tống Đào run rẩy, cúi đầu, lôi khăn giấy lau mặt, rồi thấp giọng: “Xin lỗi.”
 
“Không có lần sau.”
 
“Sẽ không có lần sau.”
 
Anh nhìn cậu thật kỹ, ánh mắt lạnh mà sâu, nhưng thấy cậu cúi đầu nghiêm túc nhận sai thì cũng thôi. Hai người vốn không phải kiểu sẽ ngồi xuống giảng đạo lý. Mà anh cũng đâu phải kiểu thích nói đạo lý.
 
“Lên thay đồ.”
 
Tống Đào ngoan ngoãn đi thay đồ, thậm chí còn vào tắm lại một lần. Có sai thì phải phạt, dù sao cũng không thể để anh khi dễ mình mãi, phải công bằng chứ. Mà công bằng với Tần Tranh, hình như chưa từng tồn tại.
 
Khi quay lại, robot đã dọn xong bàn ăn. Cậu ngồi xuống ăn nốt phần sáng, còn Tần Tranh thì lấy ra một bản kế hoạch:
 
“Cậu xem đi, chỉ cần chỉnh câu cú lại cho đầy đủ và đúng mạch. Xong thì 100 vạn.”
 
Tống Đào suýt rớt chén cháo. Dù sống trong biệt thự vài trăm tỉ cũng không thể không động tâm:
 
“Một trăm vạn? Chỉ vì một bản văn bản à?”
 
“Cậu cũng biết trạm không gian lần này quan trọng tới mức nào.”
 
Anh dụi tàn thuốc, giọng thấp mà trầm.
 
Tống Đào bỗng cảm thấy, ngồi được ở vị trí này, Tần Tranh chắc chắn đã chịu không ít sóng gió. Người che lưng cho anh đã sớm ngã xuống, từ đó đến nay, toàn bộ mưa gió đều do một mình anh gánh.
 
Mà giờ, cây nhỏ là anh, cây nhỏ là cậu, hai cây nhỏ... đứng cạnh nhau, có khi lại chắn được cả cơn bão lớn.
 
“Vậy... tôi có thể ngồi vào cái ghế của anh không?”
 
Nếu là người khác hỏi, chắc chắn đã sớm bị đá ra khỏi cửa.
 
Nhưng người hỏi là Tống Đào.
 
Tần Tranh nhếch môi: “Với điều kiện cậu phải họ Tần.”
 
Tống Đào gật gù ra vẻ suy nghĩ: “Tần Đào... Vậy sau này tôi không được gọi anh là cha nuôi nữa, phải đổi thành ba ba?”
 
Cậu cười như mèo con vừa liếm kem, đôi mắt lấp lánh sáng.
 
“Nếu tôi kêu ‘ba ba’ có khi người ta lại tưởng anh là sugar daddy á. Có ai còn dám hôn môi anh nữa không?”
 
Tần Tranh gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, nhướng mày:
 
“Vậy kêu thử một tiếng tôi nghe?”
 
Hai người nhìn nhau qua bàn ăn, ánh mặt trời xuyên qua rèm, chiếu lên da thịt, lên từng nếp gấp áo sơ mi, lên cả những suy nghĩ đang loạn xạ trong đầu.
 
Tống Đào: Thật sự muốn mình kêu ba ba hả? Lỡ miệng kêu rồi... không khéo lại thành mình bị gọi lại còn đau hơn.
 
Tần Tranh: Đừng kêu. Nghe xong chắc mình xỉu tại chỗ. Thật ra... không thích nghe cậu gọi như thế. So với ‘ba ba’... vẫn thích...
 
“Chủ nhân, Ngụy Cẩu gọi tới!”
 
Cả hai bị tiếng thông báo phá tan bầu không khí căng như dây đàn.
 
Tống Đào nhanh tay nhấn tai nghe, vừa đeo lên vừa đứng dậy, đi thẳng khỏi bàn ăn, không quên để lại một cái liếc mắt đầy ẩn ý.
 
Sớm muộn gì anh cũng phải gọi tôi là ba ba.
 
Nhưng sau đó lại rùng mình nhớ tới ba ruột mình, nổi da gà toàn thân.
 
…Thôi vẫn là để ảnh gọi mình là ca ca đi, nghe dễ tiêu hóa hơn.
 
Đêm trăng tròn lần tới, phải triển khai kế hoạch thôi.
 
Tống Đào biết rõ mình là người thế nào—cậu có thể đồng cảm với việc Tần Tranh thức tỉnh thành mị ma, thấy chuyện đó đáng thương thật đấy, nhưng nếu có cơ hội chiếm chút tiện nghi, cậu tuyệt đối không bỏ qua. Tính cậu là vậy, tự nhận luôn.
 
Vừa định tắt tai nghe thì Ngụy Tư Kỳ gọi tới:
“Cẩu tử, có việc muốn nhờ mày giúp, tối gặp nha?”
 
Tống Đào vươn vai, vừa lười biếng vừa thở dài:
“Tối nay không rảnh, tao có việc rồi.”
 
Tối nay cậu còn phải trình mấy cái kế hoạch cho Tần Tranh, chuyện này giờ là ưu tiên hàng đầu. Dù vậy, cậu vẫn hỏi lại cho chắc:
“Việc mày không làm liền sụp đổ luôn hả?”
 
“Ờ thì… không đến mức đó.”
 
“Vậy hẹn ngày kia nha.”
 
“Ok, mà nè,” Ngụy Tư Kỳ giọng bắt đầu kéo dài, “tối nay mày bận cái gì? Hẹn hò với người yêu hả? Há há há, mày nha, trọng sắc khinh bạn thấy rõ. Nhưng thôi, tao rộng lượng, coi như mày là ‘lão thụ khai hoa’ cũng không so đo. Cơ mà, chuyện quan trọng như vậy lại không thèm chia sẻ với tao, chỉ nói với con Tô Hà, thật là quá đáng. Tao cảm thấy tao bị cô lập! Tao bị bài xích!! Tao—”
 
Tút.
 
Nhóm dịch Bunz Zm 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo