Chương 41
Tần Tranh chậm hơn cậu một nhịp mới nhận ra bản thân đã tiết dịch. Tức giận và xấu hổ cùng lúc ập đến khiến đầu óc anh choáng váng. Mà cái đuôi kia, như không hiểu được sự lúng túng của chủ nhân, lại vì hưng phấn mà cố bám lấy Tống Đào thêm nữa.
Tống Đào cố đè xuống cảm giác dậy sóng trong lòng, gắng giữ vẻ bình tĩnh, rút tay về một cách “tự nhiên” nhất có thể, tiện tay quệt sạch lên quần. Cậu còn cười với Alpha mặt đỏ gay sắp không biết giấu mặt vào đâu:
“Nóng thật, đổ mồ hôi luôn rồi.”
Một câu đầy lòng từ bi, cho Tần Tranh một con đường lui xuống.
Tống Đào thật sự không ngờ sau khi thức tỉnh thành mị ma, Tần Tranh lại có thể nhạy cảm đến mức này. Nghĩ đến đó, cậu có phần mềm lòng – thấy thương cho người đang ngượng muốn độn thổ trước mặt.
Nên cậu cũng không trêu thêm nữa.
Tần Tranh có đánh chết cũng không ngờ Tống Đào lại buông tha cho mình. Nhưng anh lúc này không còn đủ bình tĩnh để nghĩ nhiều. Anh thu cái đuôi lại: “Đúng là nóng thật. Tôi đi tắm.”
Dứt lời, anh lập tức sải bước rời khỏi thư phòng như đang chạy trốn.
Tống Đào ngồi thẳng một hồi lâu, cả người như kiệt sức mà ngả ra lưng ghế, rũ mắt nhìn ngón giữa. Cậu nhìn chằm chằm khoảng một phút, rồi chậm rãi giơ tay lên, dí ngón vào mũi ngửi thử.
Chết tiệt.
Lại ngửi cho đã.
Tống Đào phát hiện, loại tình trạng này của cậu không thể chỉ tắm rửa là giải quyết được. Đã vậy, cũng chẳng cần giả vờ gì nữa. Cậu thản nhiên bắt đầu xử lý ngay tại thư phòng. Vẫn dùng cái tay đó.
Cậu vừa làm, vừa nhìn ngón giữa một cách say mê, còn cố tình để nó ở trước mặt. Không biết có phải ảo giác hay không, cậu cảm giác nó lại ươn ướt. Mùi đó... lại bắt đầu lan ra.
Cậu ngửa đầu, khép mắt, hít sâu.
Omega sắp nóng đến bốc hỏa.
Bên kia, Tần Tranh đang tắm, cảm thấy như bị sỉ nhục. Ban đầu, anh chỉ định rửa sạch, nhưng ngón tay càng chạm càng rối loạn, nước tắm còn chưa kịp trôi đi, đã có lớp mới rỉ ra.
Cả người anh tựa vào tường, cánh và sừng đều lộ ra, nhất là cái đuôi nhọn, cứ liên tục chĩa về phía tay.
“Ư...”
Tiếng rên của Alpha bị tiếng nước dội ào ào từ vòi sen làm mờ đi. Một Alpha luôn theo chuẩn mực như anh giờ đã hoàn toàn mất kiểm soát. Cái đuôi bị anh túm chặt, tức giận ném sang một bên.
Đôi mắt đen ướt át tràn đầy sự kiên quyết và tự trách.
Anh không được phép bùng phát hôm nay. Anh nhất định phải nhịn! Anh không cần phải hành xử như vậy!
Anh vẫn là kiểu Alpha "chính trực" chỉ cần phía trước là đủ!
Tần Tranh vừa giữ chặt cái đuôi không cam tâm kia, vừa đưa tay kia bận rộn giải quyết.
Cách một bức tường, thư phòng và phòng tắm trở thành hai “chiến trường” riêng biệt. Mỗi người đều đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
Tần Tranh tắt vòi nước, nghiến răng làm việc cho xong. Trong không gian yên ắng, anh như nghe thấy âm thanh truyền từ thư phòng bên cạnh. Có thể chỉ là ảo giác – cách âm nhà này đâu tệ đến thế. Nhưng khi ý nghĩ ấy hiện lên, anh không tài nào xua đi được nữa.
Tống Đào, lúc này... đang làm gì?
Cậu ấy tay rất dài, các đốt xương rõ ràng, dáng tay lại đẹp đến mức khiến người khác phải ngoái nhìn.
Tần Tranh bỗng gầm khẽ một tiếng, phía vách tường loáng lên một vệt trắng mờ. Cùng lúc đó, Tống Đào vội cong người lại để tránh làm dính bẩn mặt bàn. Cậu chống tay lên án thư, thở dốc không ngừng. Đôi môi đầy đặn hé mở, thoáng lộ ra hương vị sau va chạm, ánh mắt xám xanh phủ một tầng sương mờ mịt.
Bàn tay trắng của cậu buông thõng trên mặt bàn, đầu ngón tay xương khớp rõ ràng còn đang nhỏ xuống vài giọt chất lỏng mờ đục. Giọt cuối cùng đọng lại nơi đầu ngón, run nhẹ rồi rơi xuống.
Khoảnh khắc ấy, Tống Đào khẽ rùng mình, đầu ngón tay như nhắc cậu nhớ lại cảm giác cuối cùng khi chạm vào nơi mềm mại ấy, có nếp gấp, có độ ấm...
Không đúng.
Cậu không nên nghĩ đến chuyện đó.
Không được phép nghĩ đến.
Làm sao cậu có thể nghĩ về… chỗ đó của anh trai mình?
Tống Đào dọn sạch sẽ mọi dấu vết, bao gồm cả sàn nhà lẫn chính cậu. Mười một giờ trôi qua, Tần Tranh vẫn chưa rời phòng tắm, cậu bắt đầu ngáp liên tục. Còn lại bốn bản kế hoạch vẫn chưa xem xong, cậu quyết định để mai xử lý, thức đêm làm việc dễ đột tử, trừ khi là thức đêm chơi game.
Hơn nữa… để lại chút dư vị, lần sau mới có lý do tiếp tục.
Rời khỏi thư phòng, cậu liếc nhìn cánh cửa phòng Tần Tranh vẫn đang đóng im lìm. Chắc Alpha kia vẫn đang một mình tự vá lại thế giới nội tâm vừa mới sụp đổ. Tống Đào mệt rồi, cũng không định quấy rầy, huống chi giờ mà chọc anh tiếp thì chỉ có nước bị “xử”. Cậu còn chưa ngốc đến vậy.
Vừa chạm đầu vào gối, Tống Đào đã ngủ mất.
So với những gì Tống Đào tưởng tượng, Tần Tranh không yếu đuối như thế. Thậm chí có thể nói, anh đã xây lại “thế giới mới” từ rất lâu rồi, đâu dễ sụp như vậy.
Con người sống là phải hướng về phía trước – anh đã thấu hiểu điều này từ khi còn rất nhỏ.
Chỉ là... tạm thời, anh không muốn gặp Tống Đào mà thôi.
Nghe tiếng bước chân trên hành lang xác nhận cậu đã về phòng, Tần Tranh mới chậm rãi nhắm mắt lại.
Nửa đêm, mưa đổ ào ạt.
Tiếng sấm xé toạc không gian đánh thức Tống Đào. Cậu giật mình tỉnh dậy, vừa lúc một tia chớp rạch ngang bầu trời, khiến cả gương mặt cậu trắng bệch.
Không kịp nghĩ ngợi, Tống Đào ôm gối, chân trần chạy vội sang phòng bên. Cửa phòng Tần Tranh mở ra, cậu lập tức chui vào chăn, dán sát vào thân thể ấm áp, rắn chắc của Alpha.
Tần Tranh chưa bị tiếng sét đánh thức, nhưng lại bị một vật thể sống đột ngột dán lên người khiến anh mở choàng mắt. Anh cau mày, định đưa chân đẩy người ra:
“Về phòng.”
Tống Đào túm chặt tay anh.
“Sét đánh đó, anh à.”
Vừa dứt lời, một tiếng sấm nữa vang lên như muốn xé rách cả đất trời. Tần Tranh tỉnh hẳn. Anh cúi đầu nhìn cái đầu bù xù đang rúc vào ngực mình, trong lòng vừa bất ngờ vừa bất lực – không ngờ bao nhiêu năm trôi qua, Tống Đào lớn thế rồi vẫn còn sợ sét đánh.
“Cậu chắc là làm chuyện xấu nhiều quá.” Giọng anh trầm khàn vì buồn ngủ, xen chút gợi cảm vô thức, đặc biệt là cái kiểu lười nhác càu nhàu, nghe chẳng khác nào thì thầm thân mật bên tai.
“Cho nên mới sợ bị trời đánh.”
Tống Đào ngẩng đầu, tròn mắt nhìn anh. “Giờ tôi và anh nằm cùng một chỗ rồi, trời có đánh thì anh cũng không thoát được đâu.”
Vừa nói, cậu vừa kéo tay Tần Tranh đặt lên eo mình, tỏ ý muốn được ôm.
Tần Tranh không rút tay về.
Anh biết Tống Đào sợ sét đánh đến mức nào.
Hồi mới dọn về Tần gia, vào cái đêm đầu tiên có giông bão, cả nhà không ai ở nhà ngoài hai người. Tần Tranh bị đánh thức bởi tiếng khóc đứt ruột đứt gan. Anh từng nghĩ cậu gặp ma. Lúc tìm thấy thì cậu đang run rẩy cuộn tròn trong tủ quần áo.
Cậu bé mập mạp, nhỏ nhắn, co ro một cục, vừa thấy anh mở cửa đã như pháo lao ra ôm chặt lấy anh.
“Anh ơi, em sợ…”
Đó là câu đầu tiên cậu nói sau khi về Tần gia.
Và giờ đây, người thanh niên trưởng thành trong lòng anh cũng thều thào:
“Anh ơi, em sợ…”
Tần Tranh nhìn xuống người trong ngực, bỗng có cảm giác: 12 năm xa cách kia… thật ra chẳng hề tồn tại.
“Anh kể chuyện gì đi.”
Tống Đào đặt tay lên vai anh, còn kê cằm lên đó, mắt long lanh sáng rực nhìn anh, giọng nhẹ như gió, mềm như lông vũ vờn qua lòng ngực.
Tần Tranh ngẫm nghĩ một chút:
“Vậy… mấy năm nay, lúc trời mưa, cậu sống sao?”
Mấy năm đó... là anh dỗ, là anh ở cạnh.
Không ai biết, từ lúc Tống Đào rời đi, anh phải mất bao lâu mới bỏ được thói quen – thói quen mỗi khi mưa lại đi tìm cậu. Mỗi lần sét đánh, anh lại nhớ tới đứa nhóc hay khóc ấy, nhớ đến vòng tay ôm ấm áp đã biến mất.
Mãi đến khi 13 tuổi, anh mới thực sự “cai” được.
Và rồi, đúng vào đêm mưa đầu tiên sau khi anh quên được cậu – Tống Đào lại xuất hiện.
“Thì em nhớ anh thôi.”
Cậu nói không chút ngượng. “Nhớ hơi ấm của anh, nhớ vòng tay anh ôm, nhớ tiếng anh dỗ em dịu dàng. Nhớ mãi rồi cũng qua.”
Tần Tranh không tin, bật cười khẽ.
Nhưng anh không biết, Tống Đào nói thật. Cậu từng nhớ Tần Tranh trong từng trận mưa – nhớ vòng tay từng xua tan bất an, nhớ người từng dỗ cậu ngủ an yên.
“Anh à, dù là mị ma thì anh cũng sẽ là mị ma lợi hại nhất. Em tin anh.”
Cậu nói chắc nịch, dù chẳng ai biết “mị ma lợi hại nhất” là thế nào, giống như kiểu “người xuất sắc nhất thế giới” – chẳng cần định nghĩa, chỉ cần tin là được.
Tần Tranh chớp mắt, không cáu vì nhắc đến chuyện mị ma:
“Cậu đúng là dẻo miệng thật.”
Tống Đào bật cười, đôi mắt cong như trăng rằm. Cậu rì rầm bên tai:
“Em dẻo miệng đó giờ mà, anh chưa biết sa??”
Bầu không khí bỗng ái muội. Ánh mắt giao nhau chầm chậm nóng lên. Mưa ngoài cửa sổ bôm bốp không ngừng, như hòa nhịp với tiếng tim đập rối loạn của hai người.
Bình thường trêu nhau còn quá hơn thế này, vậy mà giờ lại chỉ một câu đã khiến tim rung rinh.
Loạn rồi.
Loạn cả rồi
Hai người ôm nhau, đứng hình giữa đêm tối, không khác gì hai con tôm luộc đang chín tới.
Tống Đào hiếm khi thẹn thùng, hàng mi dài cụp xuống, lí nhí:
“Anh cũng phải tiếp lời chứ…”
Ngại chết mất!
Hôn nhau cũng không ngượng vậy mà câu nói đó lại làm cậu rối rắm.
Tần Tranh chỉ là vừa lúc nhớ đến hương vị của Omega – ngọt, thật ngọt, ngọt đến mức người ta cam tâm tình nguyện chịu đựng.
Không chỉ có thế, còn có chiếc lưỡi mềm mại linh hoạt, khoang miệng ấm áp ướt át – nơi trú ngụ hoàn hảo khiến bất kỳ kẻ mạnh mẽ nào cũng cam lòng trút bỏ lớp giáp.
Một tiếng nuốt khan vang lên rõ ràng.
Ngay giữa đêm tối, âm thanh đó vang dội như sét đánh trong lòng.
Nó khiến tim đau, khiến da tê, khiến hơi thở nghẹn lại.
Không nên như thế này.
Cả hai cùng nghĩ.
Bọn họ là anh em cơ mà.
Tần Tranh quay đầu né tránh, tạo khoảng cách.
Tống Đào xoay người, đưa lưng về phía anh.
Không ai lên tiếng nữa. Cả hai đều giả vờ như đã buồn ngủ.
Tống Đào nhấp môi, ngón tay gõ nhè nhẹ, đầu óc rối như tơ vò, ngay cả tiếng sét cũng không còn nghe thấy.
Tần Tranh nằm nhìn trần nhà.
Không ổn rồi.
Loạn thật rồi.
May mà… mọi chuyện vẫn còn có thể cứu vãn.
“… Tần Tranh?”
“Anh ngủ chưa?”
Tần Tranh nhắm mắt, không trả lời.
Tống Đào cũng không hỏi nữa, ngón tay thôi gõ, ánh mắt khẽ tối lại.
Sau đó, trong vô thức, cậu lại rúc về phía Tần Tranh như một thói quen.
Còn Tần Tranh…
Anh chỉ im lặng nhìn người đang nép vào lòng mình —
Cả đêm không chợp mắt.
Nhóm dịch Bunz Zm