Chương 40
Tần Tranh lập tức lùi về sau một bước, kéo giãn khoảng cách giữa anh và Tống Đào. Đúng là anh mộng tưởng quá đà, suy nghĩ mơ hồ, tự mình đa tình. Thứ nhất, bản thân anh vốn đã không ưa cái đuôi của mình; thứ hai, anh càng ghét để người khác thấy nó; thứ ba, cái đuôi đó lại còn cực kỳ nhạy cảm – đến mức tự anh đụng vào cũng thấy khó chịu, huống chi là để người khác chạm vào.
“Dù là ban đêm, nằm mơ cũng phải chọn đúng tình huống mà mơ.”
Anh hừ một tiếng đầy khinh bỉ, rõ ràng với yêu cầu của Tống Đào chẳng có chút thiện chí nào. Quả nhiên, không nên đối xử nhẹ nhàng với cậu.
Tống Đào trừng mắt, như nai con nổi quạu, rồi vung tay đấm nhẹ lên ngực anh một cái:
“Tình huống cái gì, có người nói chuyện ngầu ghê nhỉ. Vậy cho tôi hỏi, nhà vệ sinh là chỗ thích hợp để hôn hả?”
“Tần – tiên – sinh ——”
Cậu đưa tay làm micro, thọc ra như muốn phỏng vấn tại chỗ.
Đối mặt với đòn công kích bất ngờ đó, Tần Tranh vẫn mặt không đổi sắc như thể Thái Sơn đổ cũng chẳng lung lay. Dù anh hơi bất ngờ khi thấy Tống Đào nhớ được tới mức này, nhưng đồng thời cũng tò mò cậu nhớ được bao nhiêu:
“Một mình cậu chưa chắc đủ, trước khi trách người khác thì cũng nên nghĩ lại bản thân một chút.”
Tống Đào xoè tay làm bộ diễn vai dẫn chương trình, khoa tay múa chân ngay sát mặt anh:
“Anh có muốn thử không? Một cái tát này liệu có đủ vang không?”
Nhướng mày, khiêu khích đầy ý đồ.
Cãi nhau? Không ngán.
Đánh nhau? Càng không ngán.
Giữa hai người vốn có một quy ước ngầm: có thể cãi, có thể đánh, có thể giằng co, nhưng tuyệt đối không được tát mặt. Vì tát là hành vi mang tính xúc phạm chứ không chỉ đơn thuần là công kích, nên cả hai tuy từng đánh nhau nhưng chưa bao giờ tát nhau.
Giờ đây, ngón tay của Tống Đào gần như chạm sát mặt Tần Tranh. Cậu đeo một chiếc vòng trắng tinh ở cổ tay, ánh sáng lạnh lẽo va vào ánh mắt càng thêm gay gắt.
Tần Tranh nhìn cậu một lúc, rồi thở ra một hơi như đã hiểu tất cả:
“Nói thẳng đi, cậu muốn gì?”
Chắc chắn cái màn này là có mục đích.
Tống Đào hơi mím môi, rồi cười cười có chút ngượng ngùng. Chỉ trong chớp mắt, cậu hóa thành một chú cún con ngoan ngoãn, thè lưỡi ra, đưa sát lại, ủy khuất chỉ vào vết thương trong miệng mình:
“Tôi chỉ muốn công bằng. Anh làm miệng tôi bị thương, thì để tôi cắn lại đầu lưỡi anh đi, thế là huề.”
Cái gọi là “công bằng” này khiến người ta thật muốn cười xỉu.
Tần Tranh nhíu mày, hai người bây giờ đâu còn say như hôm qua, chuyện cắn đầu lưỡi nhau như vậy... thật sự quá kỳ quặc, chẳng khác nào vượt giới hạn.
“Không được.”
“Đổi cái khác đi.”
“Tần Tranh! Anh đã từ chối tôi một lần rồi đấy!”
Tống Đào dậm chân, bộ dạng hệt như chú mèo nhỏ đang bực bội.
Tần Tranh cảm thấy vô cùng phiền não. Giờ anh giống như bị dồn vào tình thế chỉ còn hai lựa chọn: một là đưa đầu lưỡi cho Tống Đào cắn một chút – dù không chắc chó con nhà này thật sự chỉ cắn “một chút”; hai là để cậu chơi với cái đuôi của anh. Nhưng nghĩ lại, việc cho cậu nghịch đuôi ít ra trông cũng không quá thân mật, dù từ một góc nhìn khác, nó chẳng khác nào trò chơi giữa chó và cục xương.
Anh suy nghĩ một lát rồi quyết định: “Cái đầu tiên.”
Tống Đào đạt được mục đích, liền suýt không giấu nổi ý cười, nhưng ngoài mặt lại ra vẻ tiếc nuối thở dài, như thể đang phải nhượng bộ. Cảm giác như nếu không cho cậu phá cửa sổ thì thôi, cậu sẽ phá luôn cả mái nhà.
Anh từ chối ư? Anh không cho tôi đập cửa sổ? Không sao, tôi sẽ nhắm vào cái nóc.
Nhìn thì tưởng như tôi lùi một bước, nhưng thật ra mục tiêu ban đầu của tôi chỉ là đập cửa sổ.
“Vậy thì ăn cơm trước đã, vì anh mà tôi mất ăn mất ngủ luôn đấy.”
Tống Đào hí hửng đi về phía phòng ăn. Tần Tranh bước chân trầm ổn theo sau, nhìn bóng dáng Omega đang nhảy nhót phía trước, cảm giác rõ ràng rằng bản thân đã rơi vào bẫy.
Anh vốn có thể chọn phương án thứ ba, nhưng lại không nỡ. Nhìn Omega vui vẻ như vậy, bản thân anh cũng có chút cảm giác hạnh phúc.
Dạo gần đây anh có nhiều chuyện phiền lòng.
Thực ra, mấy năm nay anh có quá nhiều chuyện khiến mình mệt mỏi, còn niềm vui thì ngày càng ít đi. Ít đến mức mỗi lần thấy chút tia sáng, anh đều muốn giữ lấy bằng mọi giá, như đang bám víu vào một mép vực, tay siết chặt, không muốn buông.
Sau khi ăn xong, cả hai quay lại thư phòng.
Tống Đào vừa ngồi xuống liền vỗ vỗ lên đùi mình: “Đừng khách sáo, ngồi đây nè.”
Tần Tranh đáp lại bằng cách kéo ghế đặt cạnh bàn: “Thấy ghê.”
Tống Đào rõ ràng chỉ đang đùa. Nếu Tần Tranh thật sự ngồi lên, cậu nhất định sẽ lật tung người anh lên mất. Ghê thật đấy, làm gì có kiểu hai thằng con trai lại ngồi lên đùi nhau.
Tần Tranh thay bộ đồ có lỗ nhỏ dành riêng cho đuôi. Sau khi thức tỉnh thành mị ma, anh phải mặc loại quần đặc chế này để tiện lấy đuôi ra. Không cần Tống Đào gọi, cái đuôi đã thẳng tắp, hưng phấn lao về phía cậu.
Tống Đào biết khá nhiều về mị ma. Cái đuôi không có ý thức riêng, hành vi của nó phản ánh đúng suy nghĩ của chủ nhân. Tất nhiên, chủ nhân thì sẽ không bao giờ chịu thừa nhận chuyện này.
Ngay khoảnh khắc cậu bắt lấy cái đuôi ấy, Tần Tranh theo phản xạ liền khẽ cong eo.
Mẫn cảm đến thế?
Vậy thì càng phải chơi cho tới.
Để phá tan không khí lúng túng, Tần Tranh cầm một bản kế hoạch: “Xem đến đâu rồi?”
Tống Đào đang dùng ngón tay thon dài vuốt ngược phần lông mềm của đuôi khiến nó dựng đứng, rồi lại vuốt xuôi để nó nằm xuống, hết lần này đến lần khác. Cậu cảm nhận rõ cái đuôi đang run lên, chắc là sướng điên rồi.
Nghe anh hỏi, cậu đáp: “Xem sáu bản, còn mười bốn bản nữa.”
Cậu đẩy sáu quyển đã đọc sang: “Tôi có ghi chú rõ, chắc anh hiểu được. Đây là mười bản gửi trước, anh cứ xem dần.”
Dù tay vẫn không rời khỏi phần lông mềm giữa đuôi, công việc cậu làm lại vô cùng chỉn chu và nghiêm túc.
Tần Tranh có hơi ngạc nhiên vì hiệu suất của cậu, nhưng không hề nghi ngờ sự nghiêm túc trong công việc. Anh “ừ” một tiếng rồi cầm quyển trên cùng. Vừa mở ra, thấy ngay đủ loại bút màu ghi chú, bố cục rõ ràng, ghi chú cũng chi tiết dễ hiểu đến mức người mù chuyên môn nhìn vào cũng hiểu ngay.
Anh nhìn sang Omega vẫn đang vùi đầu vào tài liệu, tỉ mỉ nghiên cứu. Những chú thích này cho thấy Tống Đào là một người cực kỳ giỏi chuyên môn, đồng thời cũng rất tâm lý. Cậu dùng bút màu để phân loại ghi chú, đúng kiểu vừa nhìn vào là hiểu ngay.
Anh phải thầm khen một câu: Tốt.
Không phải khen người, mà là khen bản kế hoạch.
Đột nhiên, trong lòng anh nảy ra ý nghĩ: “Ra trường thì tới công ty tôi làm đi.”
Tống Đào lắc đầu, ngón tay vẫn nhẹ nhàng vuốt đuôi: “Không đâu ~ Tôi muốn vào viện nghiên cứu của đế quốc.”
Viện nghiên cứu có chế độ đãi ngộ cực kỳ cao, lại còn là nơi mang đến nhiều danh vọng. Tống Đào sớm đã đặt mục tiêu này, và luôn nỗ lực vì nó. Những công trình nghiên cứu cậu đang thực hiện sẽ là bước đệm, là viên đá dò đường giúp cậu đạt được mục tiêu đó.
Tần Tranh không nói gì, chỉ gật đầu. Có chí khí.
Trước kia anh từng cho rằng Tống Đào là kiểu người học đòi hư hỏng, nhưng giờ phải rút lại lời ấy. Nhìn cậu bề ngoài có vẻ không quan tâm đến gì, nhưng thật ra luôn xác định rõ mục tiêu và bước từng bước vững chắc tiến về phía trước. Một người như vậy rõ ràng rất có sức hút.
Trong thư phòng bỗng yên tĩnh lạ thường. Chỉ có tiếng lật sách và tiếng bút chạy trên giấy, ánh đèn sáng bao trùm lấy không gian, chiếu rọi lên đôi mắt hai người, lấp lánh ánh sáng.
Tống Đào buông tha phần đuôi sắp bị cậu xoa đến “biến hình”, sau đó men theo đuôi mà mò ngược lại phần gốc. Bản thân cậu cũng không nhận ra hành vi này của mình, vì đang quá tập trung giải quyết một bài toán khó.
Tần Tranh nửa ngày rồi vẫn chưa đọc thêm trang nào. Cách Tống Đào “mò đuôi” thực sự không đứng đắn. Ngón tay Omega mềm mại nhưng thon dài, phần xương cứng rõ ràng, xúc cảm đặc biệt khiến anh... thực sự không biết nên mô tả thế nào. Hơn nữa, Tống Đào đang có xu hướng “vượt rào”, tay suýt nữa là sờ đến vùng gốc đuôi – nơi cấm kỵ nhất.
Trong thư phòng bỗng vang lên vài tiếng ho nhẹ.
Tần Tranh khẽ đưa tay lên môi, mong chú chó con nào đó hiểu được đây là lời nhắc nhở.
Anh thật sự không tiện nói thẳng “đừng có sờ vào đấy nữa”, bởi vì... nói ra thì cũng kỳ. Dù gì anh cũng là một Alpha chuẩn mực. Kiểu chuẩn mực này đúng là có hơi cứng nhắc, nhưng so với những Alpha chỉ biết nói miệng, anh vẫn tử tế hơn rất nhiều.
Là một Alpha chuẩn mực, anh không cho phép mình làm những chuyện mờ ám, cũng không dễ dàng động vào hay dò xét tin tức tố của Omega, mà phải dành cho họ sự tôn trọng và bảo vệ đúng mực.
Một ly nước được đẩy đến trước mặt anh.
Tống Đào từ đầu đến cuối không ngẩng lên lấy một lần. Cậu đẩy qua đúng cái ly mà anh vừa uống, trên miệng ly vẫn còn in dấu môi. Sau khi đẩy nước qua, cậu liền cầm bút, tiếp tục hí hoáy viết lên sổ.
Tần Tranh nhìn ly nước, rồi lại nhìn Omega đang mải mê làm việc. Hành động tuy nhỏ nhưng vô cùng tự nhiên, cũng chính vì sự vô tâm ấy mà dễ khiến người ta rung động.
Cuối cùng, sau vài tiếng ho khan gượng gạo, Tần Tranh vẫn đành cầm ly nước lên uống một ngụm, cố tình né phần miệng ly mà Omega từng chạm vào. Khi đẩy ly trả lại, anh còn xoay ly để bên mình quay xa Tống Đào.
Tống Đào tiếp tục lần theo cái đuôi, tay cậu đã luồn đến tận phần háng. Cánh tay cậu dài, nên dễ dàng chạm vào gốc đuôi – vốn đã dày hơn trước một chút. Cậu nhanh nhạy nhận ra sự thay đổi, hàng mi khẽ run, lòng không khỏi thắc mắc: Tần Tranh vì sao vẫn chưa ngăn cản?
Vì sao vậy?
Có lẽ là vì… ly nước đó đã được đưa đi.
Tống Đào vừa nghi ngờ, vừa to gan tiếp tục vuốt ve dọc theo cái đuôi, vẻ mặt vẫn tỏ ra nghiêm túc đọc kế hoạch, như thể tay không phải đang làm chuyện gì đáng ngờ. Phía sau chiếc án thư bằng gỗ nam mạ vàng kiểu cổ, là một Omega trẻ tuổi mặc áo tím nhạt đang ngồi nghiêm túc, đối diện là một Alpha lớn tuổi hơn mặc sơ mi quần tây chỉnh tề.
Dưới gầm bàn, tay trắng trẻo của Omega và chiếc đuôi đen nhánh của Alpha tạo nên sự tương phản rõ rệt – một cái trơn bóng, một cái phủ lông mềm; một cái mảnh khảnh, một cái rắn chắc.
Khác biệt là thế, vậy mà lại ăn khớp đến lạ kỳ.
Ngón tay Tống Đào dần trượt đến tận gốc đuôi, ban đầu còn chạm vào lớp vải. Tiếng lật sách như đột ngột trở nên ồn ào hơn trong không khí lặng thinh, giống như đang bịt tai trộm chuông, biết sai vẫn cứ làm.
Đường viền xương hàm của Tần Tranh siết lại rõ rệt, quyển kế hoạch anh cầm cũng đã nửa ngày chưa lật sang trang mới.
Tống Đào cắn đầu bút, gặm gặm, rũ mắt che đi màu mắt xám xanh đang hiện lên vẻ hồi hộp. Ngón tay nhẹ nhàng đè lên phần gốc đuôi phủ lông mượt.
Khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào da thịt, giống như trong tai cả hai cùng lúc vang lên âm thanh vỡ vụn.
Ngón tay cậu khựng lại.
Tần Tranh nhịn đến cực hạn. Chỉ vì một ly nước mà chú chó con này dám “vượt rào” đến mức này, thật sự là lỗ to!
Anh buông tập kế hoạch.
Tống Đào nhạy bén nhận ra tín hiệu sắp bùng nổ. Cậu quyết đoán tung một cú liều cuối – đánh cược theo tâm lý “trước khi chết phải cố vớt cú cuối cùng”, ngón tay đột ngột ấn sâu hơn một chút. Con ngươi của Tần Tranh lập tức giãn to kinh ngạc.
“Tống Đào!”
Tần Tranh bật dậy.
Ngón tay Omega trượt khỏi cái đuôi, đầu ngón còn dính lại một vệt nước mờ, kéo thành sợi mảnh rồi đứt. Giọt nước sau cùng văng lên quần tây đen của anh, rõ ràng đến mức không thể giấu.
Tống Đào chết trân, nhìn đầu ngón tay ướt nhẹp.
Nhóm dịch Bunz Zm