(OxA)Omega muốn ăn thịt Alpha - Chương 54

Chương 54
 
“Ư…”
 
Âm thanh rên rỉ bật ra khỏi cổ họng Alpha, ngắn gọn, đứt đoạn.
Tần Tranh đột ngột trừng lớn mắt, trong khoảnh khắc tỉnh táo lại, mê loạn dường như bị gió lùa sạch sẽ. Là một Alpha, anh quá rõ hiện tại đã xảy ra chuyện gì.
 
Chỉ là, dù lý trí có lóe lên trong một thoáng, thì phản ứng cơ thể vẫn như chậm hơn một nhịp.
 
Ngay sau đó, một bàn tay vòng từ phía sau bịt kín môi anh. Mùi vị quen thuộc tan chảy trên đầu lưỡi, theo chất lỏng ấm nóng mà lan tỏa, giống như một loại mật ngọt quyến rũ chỉ dành cho mị ma.
 
Cặp sừng trên đỉnh đầu dần trở nên sáng rực – không phải ánh sáng thuần túy, mà là thứ ánh lấp lánh như đá quý, phản chiếu cảm xúc dâng trào không thể kiểm soát.
 
Khoảnh khắc đồ ăn chạm tới, sự tỉnh táo tan biến.
Bản năng mị ma lại chiếm cứ toàn bộ, gạt phăng mọi suy nghĩ rời rạc đang cố gắng trụ lại.
 
Tần Tranh rơi vào một trạng thái gần như thờ phụng – đón nhận tất cả mà không suy xét.
 
Như đang liếm láp một cây kem, vừa tham lam, vừa thành kính.
 
Tống Đào nhìn một màn trước mắt, trong mắt hiện lên một tia đắc ý khó giấu. Cậu có vô số cách để đối phó Tần Tranh, và đây chỉ là một trong số đó.
 
Nhưng tình huống của cậu cũng chẳng hơn gì, như một cái nồi đang sôi ùng ục, chỉ còn chờ khoảnh khắc trào bọt.
 
Cậu cũng muốn.
 
Nhưng chút lý trí sót lại vẫn vùng vẫy, như một chiếc neo bám vào lòng thương xót hiếm hoi dành cho người kia.
 
Liệu cậu có thể đối xử với Tần Tranh như vậy?
 
Câu hỏi ấy vừa bật ra, liền như rễ cây đâm sâu trong lòng. Cậu biết rõ đáp án, nhưng cũng chính vì thế mà thấy tức giận. Tức giận với sự mềm lòng, tức giận với chính mình vì vẫn chưa buông bỏ hoàn toàn.
 
Cơn tức ấy tràn ra nơi môi răng. Một mùi tanh ngọt mơ hồ thoảng qua – cậu biết, mình đã chạm tới máu.
 
Không khí đặc quánh bởi Alpha tin tức tố, như từng giọt sương ngưng tụ có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Không còn là bông tuyết giữa ngày hè, mà là đóa hướng dương đã phá tan lớp băng bao phủ, rực rỡ vươn mình đón nắng.
 
Chỉ cần Tống Đào muốn.
 
Cậu như một chú mèo con cuối cùng cũng tìm được món đồ chơi vừa ý – đôi mắt cậu ánh lên sự mê muội lẫn phấn khích, ngập tràn trong thứ hương vị yêu thích ấy.
 
Trong tầm mắt, một giọt máu đỏ sẫm xuất hiện. Lưỡi cậu lướt qua, chậm rãi gom lấy, liếm sạch vết thương rồi lại nhẹ nhàng mút chặt, giống như đang hút lấy sinh khí từ chính cơ thể Alpha trước mặt.
 
Giống như một dã thú đã nhận ra mùi máu quen thuộc, và chẳng còn cách nào khống chế nổi.
 
Ngay cả bàn tay vốn bận rộn phía sau cũng bị cuốn vào vòng xoáy ẩm ướt – cái đuôi vẫn quấn lấy tay cậu, lúc đầu chỉ là hai ngón, sau đó gần như đã giữ trọn cả bàn tay.
 
Đầu đuôi ấy như rỉ ra một loại nước quyến rũ, mùi hương dịu ngọt khiến người ta chẳng thể cưỡng lại.
 
Sợi lông tơ ngắn trên cái đuôi, vốn vì hưng phấn mà dựng đứng, nay đã mềm rũ vì ướt đẫm.
 
Cảm giác như đang cầm trên tay một sinh vật nhỏ đang co giật vì ham muốn, ẩm ướt, mềm mại, và hoàn toàn phơi bày.
 
Thực sự... quá đỗi đáng yêu.
 
Tống Đào tuy là một Omega, nhưng là kiểu Omega mang theo phần rắn rỏi, có khí chất, có cả những nhu cầu rất riêng. Khi cậu hôn, mắt vẫn mở, trong đáy mắt không hề mê man mà lại như đang lặng lẽ quan sát.
 
Là ánh mắt của kẻ săn mồi, chăm chú nhìn con mồi từng chút một.
 
Cậu nhẫn, cậu ép mình kiềm chế, chỉ để không trút hết xúc cảm lên Tần Tranh. Dù đôi mắt đã hoe đỏ, tâm trí vẫn có một giọng nói vang lên trong đầu:
 
"Không thể làm vậy với anh ấy."
 
Bởi vì, người đó là Tần Tranh.
 
Không phải ai khác. Là người mà cậu từng nói sẽ không làm tổn thương.
 
Nếu bây giờ cậu cứ thế tiếp tục, vậy chẳng khác gì đạp đổ tất cả. Sự việc sẽ không còn đường cứu vãn, bản thân cậu cũng sẽ không còn mặt mũi nhìn Tần Tranh.
 
Vì một lần buông thả mà khiến hai người trở thành người dưng – không đáng chút nào.
 
Tống Đào vừa giận bản thân, lại vừa không khỏi tức giận với người đang nằm kia. Là Tần Tranh tự tiện tìm đến, tự tiện dụ dỗ, khiến cậu rơi vào tình cảnh không thể tiến, cũng chẳng thể lùi.
 
“Đều tại anh.”
 
Cậu lẩm bẩm, đôi môi lại cúi xuống, lần này thì không dừng ở hôn. Cậu cắn nhẹ một nơi khiến Alpha nào cũng phải kiêu ngạo. Nhẹ nhàng như đang nhấm nháp vị ngọt đầu tiên của một viên kẹo mềm.
 
Giống một chú mèo con đang học cách ăn sữa vậy.
 
Giây phút ấy, trong không khí vang lên một tiếng “Meo~”.
 
Công chúa Hắc Tuyết bước từng bước nhẹ nhàng vào phòng, móng vuốt nhỏ cộp cộp trên nền nhà. Mèo con nghiêng đầu, ngước nhìn chủ nhân đang làm chuyện “rất giống... ăn sữa”, rồi nhanh nhẹn nhảy vọt lên.
 
Có vẻ nó đang suy nghĩ: chủ nhân cũng cần được cho bú sao? Với tư cách một “bà mẹ mèo” mới sinh lứa đầu, tiểu miêu bắt đầu rơi vào trầm tư.
 
Tống Đào đang chìm trong hương vị say mê thì bỗng cảm nhận được một cánh tay nhỏ xù xì gõ nhẹ vào vai mình. Quay lại, cậu đối mặt với đôi mắt lấp lánh trong bóng tối – ánh nhìn trong veo của Hắc Tuyết khiến cậu giật mình.
 
Mèo con nằm xuống, bắt đầu diễn một màn “uy miêu con” thường thấy, rồi dùng trảo vỗ vỗ cậu vài cái.
 
Tống Đào nhìn nó mà cạn lời.
 
…Mèo con yêu tôi quá thì biết làm sao?
 
Cậu vội bế nó ra ngoài. Dù gì thì mày cũng là “mẹ miêu” rồi, nhưng chuyện này không phải thứ mày – một con mèo nhỏ – nên chứng kiến.
 
Cậu còn kiểm soát không nổi mình, nói gì đến mày.
 
Sau màn gián đoạn ngắn, Tống Đào bình tĩnh lại được phần nào, nhưng mị ma nào đó hiển nhiên vẫn chưa nguôi. Tần Tranh lại lần nữa định lao đến.
 
Tống Đào nhìn anh như vậy, khẽ nhíu mày.
 
Không đúng. Tần Tranh mà cậu quen nên là kiểu đỏ mặt, ánh mắt đầy phẫn nộ, hoặc chí ít là đang phản kháng dữ dội – phải mắng cậu đến khản giọng mới phải.
 
Chứ không phải người đang nằm đây, hoàn toàn bị động, chẳng chống cự gì.
 
Cậu giơ tay lên, chạm vào miếng dán tin tức tố nơi cổ mình, chậm rãi gỡ xuống. Một giọt máu trồi lên bên cạnh tuyến thể. Cậu khẽ tỏa ra tin tức tố của mình.
 
Ngay lập tức, mị ma kia như bị trúng pháp, rũ xuống như con thú nhỏ mất đi mục tiêu.
 
Tống Đào nhanh chóng dán lại miếng dán, để mọi thứ quay về tĩnh lặng.
 
Cậu trượt người dọc theo bức tường, ngồi bệt xuống sàn. Một lúc lâu vẫn không nhúc nhích, như đang cố ổn định lại tất cả. Đến khi ánh mắt vô tình quét qua đống quần áo lộn xộn, cậu mới như nhớ ra việc phải làm.
 
Cậu nhặt lên chiếc áo, mò tìm hộp thuốc. Bật lửa, rít một hơi thật sâu.
 
Làn khói trắng bay ra từ môi, cậu lẩm bẩm:
“Có đôi lúc, thực sự chính mình cũng chán ghét bản thân.”
 
Cậu bật cười, một nụ cười giễu cợt, nửa như mắng mình, nửa như bất lực.
 
Không phải một kẻ tồi tệ thực sự, nên càng dễ bị giằng xé.
 
Hút xong một điếu, Tống Đào đứng dậy, bật đèn lên, bắt đầu dọn lại chiến trường hỗn độn. Quần áo rơi vãi khắp sàn, cậu từ tốn gom từng món một, cho vào tủ.
 
Cậu mở hé cửa sổ, để làn gió ngoài kia thổi bay đi mùi hương còn vương – mùi Alpha, mùi tin tức tố, và mùi của thứ khác không nên gọi tên.
 
Khi cậu định kéo lấy áo khoác khỏi tay Tần Tranh, lại không giật ra được.
 
Tần Tranh nắm chặt – một cái nắm chẳng chịu buông.
 
Cậu vỗ nhẹ lên má anh, giọng dịu xuống:
“Chờ chút rồi cho anh ôm, ngoan nào.”
 
Không ngờ, người đang ngủ kia lại thực sự buông lỏng. Tống Đào bật cười – vừa thấy buồn cười, vừa thấy đáng yêu.
 
Cậu lắc đầu, kéo chiếc áo đi, gấp gọn.
 
Còn lại... là phần khó nhất – xử lý Tần Tranh.
 
Nhìn cổ anh, nơi có vài vết cắn đáng sợ, Tống Đào khẽ cau mày. Cậu thực sự cắn mạnh đến mức này sao?
 
Cậu thầm mắng bản thân không ra gì.
 
Lấy bông sát trùng, cậu cẩn thận lau từng vết. Thổi nhẹ một hơi, rồi lẩm bẩm:
“Không đau, không đau đâu.”
 
Tần Tranh vẫn ngủ say, không hề phản ứng.
 
Cậu tiếp tục bôi thuốc, áp lại sợi tóc đen bám cổ như một cách dỗ dành ngốc nghếch.
 
Nhưng đến khi nhìn xuống phần ngực Alpha – nơi chi chít dấu răng, sắc mặt cậu liền trở nên nặng nề. Không thể giấu được nữa rồi.
 
Tần Tranh mà tỉnh lại, chắc chắn sẽ nổi điên.
 
Cậu... thật sự đã khiến mọi thứ rơi vào tình trạng tệ hại đến vậy sao?
 
Nếu khi đó cậu đủ tỉnh táo, chắc đã không như thế này.
 
Che mặt, Tống Đào thở dài. Nếu đây là cậu lúc tỉnh mà làm, có lẽ cậu còn thấy tự hào.
 
Nhưng lúc này...
 
“Haiz…” – cậu buông tiếng thở nặng nề.
 
Tần Tranh, chắc chắn sẽ không tha thứ cho cậu. Nhất là với tình trạng... nơi đó – giờ đã sưng đỏ đến tội.
 
Trông thật... tội nghiệp.
 
Tống Đào lúc trước hừng hực bao nhiêu thì giờ đây hối hận bấy nhiêu. Chỉ tiếc là lương tâm trỗi dậy đã quá muộn, những chuyện cần xảy ra thì đều đã diễn ra rồi.
 
Cậu thật cẩn thận bôi thuốc cho Tần Tranh. Nhưng cả chuyện này cũng là thử thách độ kiềm chế của bản thân – bởi vì nơi ấy... vẫn chưa chịu yên phận.
 
Không rõ là đang tiếp nhận thuốc hay đang "ăn" lấy tay cậu nữa.
 
Lúc này, Tống Đào bất giác nghĩ: chuyện này có thể trách cậu được sao? Đổi lại ai khác, liệu có chịu nổi? Đặt tình huống ngược lại – nếu người nằm đây là cậu, cậu cũng chẳng tin nổi Tần Tranh có thể nhẫn nhịn.
 
Vậy nên, đây là lỗi của Tần Tranh.
 
Ai bảo anh ấy tự tiện chạy tới? Ở nhà chờ ngoan ngoãn chẳng phải tốt hơn sao.
 
Hơn một tiếng đồng hồ sau, Tống Đào mới dọn dẹp xong xuôi từ người Tần Tranh đến căn phòng hỗn loạn. Cậu đi tắm nước lạnh, ngâm mình nửa tiếng chỉ để hạ hỏa.
 
Cậu nghĩ, có lẽ hai người chỉ còn lại khoảng thời gian tĩnh lặng này. Ít nhất trước khi tất cả sụp đổ, hãy giữ lấy chút yên bình này.
 
Trở lại phòng ngủ, Tống Đào lại cảm thấy phiền. Cậu lấy điếu thuốc ra, lần này không phải để thư giãn mà gần như là để giải tỏa áp lực.
 
Omega chậm rãi nhả khói, thỉnh thoảng lại thở dài. Những gì cậu làm với Tần Tranh tối nay, nếu đảo ngược tình thế, chính cậu cũng không thể tha thứ cho người kia.
 
Cậu không biết phải làm sao nữa.
 
Hộp thuốc lá vơi dần, cảm giác bất an lại nhiều thêm. Cậu chưa bao giờ cảm thấy mờ mịt đến thế, như thể cả con đường phía trước chỉ là một màu đen kịt.
 
Cậu không nghĩ ra nổi lý do nào khiến Tần Tranh có thể tha thứ.
 
Đầu bắt đầu đau như muốn nổ tung, cổ họng khô khốc, cậu đành uống vài viên thuốc an thần rồi ngoan ngoãn quay lại nằm cạnh Tần Tranh.
 
Hai người mặt đối mặt. Cậu kéo cánh tay anh lại làm gối đầu, khoảng cách gần đến mức chỉ cần nghiêng nhẹ là mũi sẽ chạm vào nhau.
 
Tống Đào đưa mắt nhìn từng đường nét trên gương mặt Tần Tranh – từ đôi mày, sống mũi cao đến làn môi sưng đỏ kia.
 
Bất chợt, như có chút tức giận dồn nén:
“Kỳ thật anh nên cảm ơn tôi.”
 
Nếu đổi lại là người khác, chắc chắn đã không chỉ dừng lại ở mức đó.
 
Cậu vuốt nhẹ khóe môi nứt của Tần Tranh, giọng nói hơi khàn:
“Cho nên tỉnh dậy rồi... đừng trách tôi, đừng giận tôi, đừng đẩy tôi ra... có được không?”
 
Âm điệu ấy như một lời cầu xin.
 
Nỗi sợ bủa vây, khiến Tống Đào bất giác co mình lại, giống như hồi còn nhỏ vẫn thường hay chui vào lòng Tần Tranh tìm cảm giác an toàn.
 
Cậu cũng không rõ hai người thay đổi từ khi nào. Có lẽ là vì trưởng thành, mà người trưởng thành thì thường dễ bị dẫn dắt bởi ham muốn điên cuồng.
 
Chính thứ ham muốn ấy biến người thành dã thú.
 
Nhưng... tình cảm quý giá vẫn khiến cậu lùi bước, khiến dã thú trong lòng dần hóa lại thành người.
 
“Xin lỗi anh...”
 
Trong bóng tối yên tĩnh, vang lên một tiếng xin lỗi khàn khàn và ngắt quãng.
 
Tống Đào – một Omega từng kiêu ngạo, nay thực sự sợ mất người.
 
Cậu cứ thế chìm vào nỗi lo lắng và bất an, rồi dần thiếp đi dưới tác dụng của thuốc.
 
Từ đêm tối đến rạng đông, rồi lại đến khi hoàng hôn buông.
 
Phòng khách, mấy chú mèo con vẫn vui chơi náo nhiệt. Còn trong phòng ngủ, cuối cùng cũng có một người tỉnh dậy.
 
Nhưng không phải Tống Đào.
 
Là Tần Tranh.
 
Cơ thể Alpha vốn có khả năng hồi phục vượt trội, nên anh không hôn mê quá lâu. Khi mở mắt ra, điều khiến anh bất ngờ chính là – bản thân không cảm thấy mệt mỏi.
 
Mỗi lần qua kỳ nhạy cảm, anh thường rã rời cả người. Nhưng lần này... trái lại, tinh thần lại tỉnh táo đến kỳ lạ.
 
Một hiện tượng... thật bất thường.
 
Dù đây là lần đầu trải qua kỳ dễ cảm kể từ khi thức tỉnh thành mị ma, một số cảm giác khác biệt cũng vẫn nằm trong mức có thể lý giải. Có lẽ là bình thường thôi – Tần Tranh thầm nghĩ, nhưng suy nghĩ nhanh chóng bị gián đoạn bởi cảm giác ấm nóng áp sát nơi lồng ngực.
 
Anh cúi đầu, bắt gặp một mái đầu mềm xù đang rúc sát vào người. Gương mặt thoáng nghiêm lại, phản xạ đầu tiên là muốn đẩy người kia ra. Nhưng vừa thấy rõ ai đang nằm đó, cử động ấy bỗng khựng lại giữa chừng.
 
Tống Đào?
 
Tống Đào sao lại ở trong phòng anh?

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo