Chương 55
Tần Tranh nhìn cậu ngủ, yên tĩnh như một chú mèo nhỏ, hàng lông mày lại khẽ nhíu như đang mơ thấy điều gì không vui. Mà… môi cậu sao lại sưng lên như vậy?
Một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu, nhưng anh vẫn chưa thể bắt được toàn bộ mảnh ký ức.
Trong lúc suy nghĩ rối bời, cơ thể dần lấy lại cảm giác. Có một vài chỗ rất không ổn – đặc biệt là vùng cổ, ngực… và một nơi nhạy cảm khó gọi tên.
Sự cảnh giác lập tức trỗi dậy.
Tần Tranh ý thức được đây không phải phòng mình. Những chi tiết rời rạc dần ghép lại – anh nhớ mình rơi vào kỳ dễ cảm, cố tình đến tìm Tống Đào. Mà đây là phòng Tống Đào...
Anh bị Tống Đào bắt được?
Ý nghĩ đầu tiên trồi lên trong đầu khiến toàn thân Alpha như đông cứng.
Anh mơ hồ nhớ mình đã dùng quần áo của Tống Đào để... làm ổ.
Mặt lập tức đỏ bừng.
Tống Đào chắc chắn đã thấy tất cả!
Chỉ cần nghĩ đến đó thôi, Tần Tranh đã muốn chôn mình xuống đất cho xong.
Nhưng... Tống Đào trở lại khi nào?
Không thể nào có chuyện cậu ấy chỉ đơn giản nằm xuống cạnh mình ngủ một cách an toàn như thế này. Ý nghĩ đó khiến anh bất giác muốn rút tay ra khỏi dưới đầu cậu.
Trong lúc nhấc tay, ánh mắt chạm đến ngực mình––
Cơ thể Alpha bỗng khựng lại.
Anh không mặc gì.
Còn trên ngực… loang lổ những vết đỏ xen lẫn vết xanh tím – rõ ràng là dấu răng. Và không cần hỏi ai là "tác giả".
Hàm dưới dần siết chặt. Đó là biểu hiện rõ ràng nhất cho việc anh đang cố kìm nén cảm xúc đang bốc cháy bên trong.
Tần Tranh không lập tức nổi giận. Anh rất lý trí – ít nhất là lúc này. Chậm rãi ngồi dậy, nhưng chỉ vừa nhấc người lên, cơn khó chịu từ phía dưới lại khiến sắc mặt anh càng thêm nghiêm trọng.
Anh quay đầu, ánh mắt như phủ sương lạnh, nhìn chằm chằm vào Tống Đào. Cả người toát ra sát khí.
Nhưng để chắc chắn, Tần Tranh không vội kết luận. Anh đưa tay xuống... kiểm tra.
Chạm nhẹ thôi cũng khiến nơi ấy mềm nhũn, cảm giác đau rát âm ỉ. Như thể... đã có chuyện gì đó xảy ra ở đây. Vào lúc anh không còn tỉnh táo.
Chuyện này... hoàn toàn khác với những kỳ dễ cảm trước kia. Anh chưa từng mất đi ý thức như vậy.
Nhưng giờ không phải lúc để rối rắm nguyên nhân.
Việc trước mắt – rõ ràng anh vừa bị "chó con" trèo lên đầu.
Chuyện này... mới là vấn đề lớn nhất.
Alpha cả người như bị đóng băng, nhưng nếu quan sát kỹ, có thể thấy thân thể anh đang run nhẹ từng đợt.
Theo bản năng, Tần Tranh với tay tìm hộp thuốc lá.
Tần Tranh sờ vào túi áo, đầu ngón tay còn run nhẹ. Rõ ràng là định tìm điếu thuốc, nhưng chẳng chạm được gì ngoài trống rỗng. Ánh mắt anh dừng lại nơi chiếc bàn phía xa – gạt tàn đầy ắp, hộp thuốc rỗng không, như một lời nhắc nhở cay nghiệt về khoảng thời gian bị bỏ lại.
Anh hít sâu một hơi. Vẫn còn một điều cuối cùng cần xác nhận.
Tần Tranh đưa tay ra sau cổ.
Không cảm thấy miếng cách trở dán quen thuộc.
Chạm vào, làn da trần trụi, và—vết cào đỏ kéo dài.
Anh không nói gì. Chỉ mở màn hình thiết bị, xoay camera lại soi phía sau gáy.
Cảnh tượng phản chiếu trên màn hình khiến người anh lạnh buốt.
So với dấu vết ở ngực, sau cổ còn thảm hơn nhiều. Chỗ tuyến thể đầy vết đỏ tím, gần như không còn mảng da nào lành lặn.
Cậu ta thật sự không chừa lại một chỗ nào.
---
Trong phòng ngủ yên ắng, Tần Tranh đã thay đồ chỉnh tề. Khuôn mặt không biểu cảm, nhưng gân xanh trên tay lại nói lên mức độ phẫn nộ đang dâng trào.
Anh bước tới cạnh giường, cúi người xuống.
Một tay chống bên đầu Tống Đào, tay còn lại vươn về phía cổ cậu—thẳng tay xé lớp cách trở dán sau gáy.
Một vết xước rách da bật máu, nhưng thứ làm Tần Tranh khựng lại chính là cảm giác… kỳ lạ.
Miếng dán trong tay không giống bất kỳ loại nào từng thấy trên thị trường.
Tống Đào đau, tỉnh lại theo phản xạ, lập tức đưa tay che cổ. Nhưng đã quá muộn.
Tần Tranh đã thấy rõ: tuyến thể của cậu không hề bị đánh dấu.
Chưa bị làm dấu.
Cậu ta… thật sự đã dừng lại ở ranh giới cuối cùng.
Tống Đào nhận ra chuyện gì đang xảy ra, không kịp bận tâm Tần Tranh đang tức giận hay ánh mắt tràn đầy nghi vấn, chỉ luống cuống bật dậy tìm miếng cách trở mới.
Tần Tranh muốn ngăn cản.
“Cậu không có gì muốn nói với tôi à?”
“Anh chờ một chút!” Tống Đào nói nhanh, giọng sốt ruột, “Tôi cần dán lại cái đó, không thì anh sẽ bị ảnh hưởng!”
Cậu gạt tay anh ra, lấy miếng dán đặc biệt từ ngăn kéo, dán lên cổ mình bằng động tác thuần thục. Sau đó, như để yên tâm hơn, lại dán thêm một lớp cách trở thông thường.
Tống Đào còn quay lại hỏi: “Anh có cảm thấy buồn nôn, hay như bị say tàu xe không?”
Tần Tranh nhíu mày, không hiểu.
“Tôi có vấn đề với tin tức tố. Loại của tôi khá mạnh.”
Tần Tranh ngẩn ra. Một Omega… sở hữu loại tin tức tố mạnh đến mức gây phản ứng cho Alpha?
Chưa kịp tiêu hóa hết thông tin, sự phẫn nộ trong lòng lại bùng lên khi ánh mắt anh chạm vào vết sưng trên môi Tống Đào.
“Cậu biết tôi tỉnh rồi đúng không?” Giọng anh khàn hẳn đi vì kìm nén.
Một giây sau, cú đấm nặng nề vung ra.
Tống Đào không tránh, chấp nhận cú đòn như một sự chuộc lỗi.
Cậu ngã bật ra sàn, lưng đập mạnh vào mép tủ, một bên má đỏ ửng rồi tím bầm, sưng phồng lên như sắp rách da.
Gò má đau nhói, nhưng Tống Đào vẫn cố hít thở bình tĩnh, khom người, cúi đầu.
“Xin lỗi.”
Thành khẩn. Không chút biện hộ. Dù đau, cậu cũng không lấy đó làm cớ để làm nũng hay kêu than.
Dù sao cũng là mình sai.
Chẳng ai có quyền vì một người đang say mà tuỳ tiện làm điều đó, dù người đó là ai đi nữa.
Tống Đào hiểu đạo lý này.
Và cậu nhận lỗi.
Cũng vì điều này, sự im lặng của Tần Tranh càng trở nên nặng nề hơn.
“Tống. Đào.”
Từng chữ bật ra qua kẽ răng siết chặt, hàm căng như thể sắp gãy.
Tống Đào đã đoán trước điều này, khẽ nói: “Xin lỗi. Nhưng tôi thật sự chưa… đi đến bước cuối cùng.”
Không phải để biện minh. Chỉ là muốn Tần Tranh biết rõ cậu chưa vượt qua giới hạn cuối.
Một bàn tay nắm chặt tóc cậu, kéo mạnh đến mức da đầu tê rát. Tống Đào buộc phải ngẩng lên, đối diện với đôi mắt đỏ rực gần sát trước mặt.
“Cậu nghĩ, chỉ cần nói vậy thì tôi sẽ tha thứ cậu?”
Tống Đào nhìn thẳng vào ánh mắt đó.
Không trốn tránh. Không phản bác.
Cậu biết, mình xứng đáng bị nuốt chửng bởi cơn giận của người trước mặt.
Tống Đào không ngờ đến chuyện lại đi xa như vậy.
Vốn là người giỏi ăn nói, giờ phút này cậu chỉ biết im lặng, không còn cách nào giải thích hợp lý, nói thế nào cũng giống như đang cố tìm cớ cho bản thân. Cuối cùng cũng chỉ thốt ra được một câu vô dụng:
“Xin lỗi…”
Tần Tranh nghiến răng, trừng mắt nhìn cậu. Tay đang nắm tóc Tống Đào ngày càng siết chặt, hệt như muốn bóp nát thứ tình cảm từng tồn tại giữa hai người.
Anh thật sự muốn giết chết cậu lúc này.
Dù chưa đi đến bước cuối cùng, nhưng thân thể anh… phản ứng không thể nào là giả. Những dấu vết, những cảm giác kỳ lạ khắp cơ thể, tất cả đều xác thực đến không thể chối cãi.
Anh rất muốn hỏi: “Tại sao cậu lại làm vậy? Bộ đầu óc cậu không còn tỉnh táo à? Sao có thể đối xử với tôi như thế?”
Dù không coi anh là anh trai… thì ít ra cũng phải xem là một con người chứ?
Nhưng anh lại chẳng nói nổi lời nào. Dù có hỏi được, thì đáp án là gì cũng chẳng thay đổi được chuyện đã xảy ra.
Tần Tranh bỗng thấy mệt mỏi.
Anh biết rõ, bản thân không thể thật sự ra tay giết Tống Đào. Dù có giận đến mức nào đi nữa, thì cũng không thể.
Cái cú đấm vừa rồi, cái cú đánh không hề phản kháng kia, đã là tất cả những gì anh có thể làm.
Tần Tranh buông tay ra, xoay người bước đi.
“Về sau, đừng để tôi gặp lại cậu.”
Lưng Tống Đào khụy xuống, gần như ngã quỵ. Giống như toàn bộ sức lực đều bị rút cạn. Đến khi bóng Tần Tranh gần ra đến cửa phòng, cậu mới phản ứng kịp.
Tống Đào vội lao đến, ôm chặt lấy chân anh.
“Anh không cần tôi nữa sao?”
“Anh từng nói sẽ không rời xa tôi mà, Tần Tranh… Tôi sai rồi, tôi biết tôi sai rồi…”
Cậu vừa ôm chặt lấy anh vừa rơi nước mắt, sống chết không chịu buông tay.
Tần Tranh nghiến chặt hàm, chỉ muốn hất cậu ra, đá văng cậu đi. Anh không muốn nghe thêm bất kỳ một lời nào từ miệng Tống Đào lúc này.
“Xin lỗi… tôi thật sự rất thích tin tức tố của anh… Ca, tôi… tôi bị bệnh… Tôi có bệnh thật…”
Giọng cậu vỡ vụn như một đứa trẻ chẳng biết phải làm gì nữa, nước mắt nước mũi lấm lem, câu cú rối rắm, chẳng đâu vào đâu.
Tần Tranh đột nhiên quay đầu lại, gằn từng chữ:
“Cậu đúng là có bệnh!”
“Tôi phân hoá lúc mười ba tuổi thì xảy ra vấn đề,” Tống Đào nói nhanh, như sợ mình sẽ bị đá văng bất kỳ lúc nào. “Tin tức tố của tôi là loại đặc biệt, rất mạnh. Khi tôi phát tác, không ai chịu nổi, tất cả đều ngất, chẳng ai ở lại với tôi…”
“Cho đến bây giờ, tôi vẫn không khống chế. Tin tức tố tán loạn, dẫn đến…”
Cậu ngửa mặt lên, nước mắt vòng quanh hai mắt, đôi mắt đỏ hoe nhìn Tần Tranh như đang dốc toàn bộ can đảm để thổ lộ bí mật chưa từng nói với ai.
“Tôi nghiện rồi… Tôi thật sự không khống chế được bản thân…”
Cậu bật khóc, đau đớn ôm lấy chân anh.
“Tôi đã cố rồi… tôi đã rất cố rồi…”
Tần Tranh nghe mà lòng như bị ai bóp nghẹt. Từ lời kể chắp vá ấy, anh lờ mờ xâu chuỗi ra một thứ đáng sợ—nghiện tin tức tố, mất kiểm soát, tự ti, sợ hãi…
“Anh đánh tôi đi! Anh đánh tôi thêm vài cái nữa cũng được!”
“Nhưng đừng đuổi tôi, đừng vứt bỏ tôi…”
Một Omega chưa từng có một tuổi thơ bình thường, thiếu thốn tình cảm, lớn lên giữa hoang mang và khát khao… suốt năm năm, tất cả những điều tốt đẹp nhất cậu nhận được đều từ một người: Tần Tranh.
Làm sao cậu có thể quên?
Làm sao có thể chấp nhận mất đi?
Tần Tranh nghe tiếng cậu khóc như xé ruột xé gan, hoảng hốt như bị kéo trở lại những năm tháng xưa cũ.
“Ca ca, hai ta cùng nhau xem hoạt hình nhé.”
“Ca ca, em để phần bánh kem anh thích nhất cho anh nè.”
“Ca ca, trời mưa rồi, ôm em một cái đi.”
“Ca ca, tụi mình đi đắp người tuyết nha.”
“Ca ca, em làm vòng hoa, tụi mình mỗi người một cái.”
“Ca ca, anh sẽ luôn ở bên Tiểu Đào chứ?”
“Ừ.”
“Dù Tiểu Đào không ngoan thì cũng vậy hả?”
“Vẫn vậy.”
“Nếu em làm chuyện anh không thích thì sao?”
“Em vốn toàn làm mấy chuyện như vậy còn gì.”
“Ây da~ hí hí, ca anh tốt nhất ~”
“Chúng ta móc tay nha.”
“Ấu trĩ.”
“Móc nha móc nha~”
“Móc tay thắt cổ, trăm năm không được đổi. Ca sẽ mãi mãi không bỏ Tiểu Đào. Mình sẽ mãi mãi ở bên nhau…”
Mắt Tần Tranh đỏ hoe.
“Đừng ngồi dưới đất nữa, ngồi bên anh đi.”
“Ừm, anh sẽ mua cho em kem em thích, ăn đi.”
“Tiểu Đào đúng là con heo con, lại ngốc nữa.”
“Cùng làm hai người tuyết nhé, một của em, một của anh. Đeo bao tay vào, cẩn thận lạnh.”
“Em đeo màu đỏ, anh đeo màu xanh. Nè, uống thuốc đi, uống xong anh chơi trốn tìm với em. Nhưng sau đó phải ngoan ngoãn đi ngủ, được không?”
Anh từng muốn nuôi lớn một đứa trẻ, nuôi nó thật tốt, thật vui vẻ, thật nghịch ngợm nhưng khoẻ mạnh.
Từng nghĩ sẽ nuôi đứa nhỏ ấy đến năm mười lăm, mười tám tuổi rồi trở thành người trưởng thành rạng rỡ.
Nhưng chỉ mới đến năm mười tuổi… đứa nhỏ ấy đã biến mất.
Kể từ đó, mỗi ngày anh đều tưởng tượng: nếu còn ở bên nhau, Tiểu Đào giờ sẽ trông như thế nào?
Và rồi… cậu xuất hiện, vượt xa tất cả những gì anh từng mơ.
Tần Tranh khàn giọng:
“Đừng khóc nữa. Cậu… để tôi bình tĩnh lại một chút.”