Chương 58
Đây là một tình huống rất nguy hiểm.
Tần Tranh lập tức trở nên nghiêm túc. Làn da Tống Đào ửng hồng đến mức không còn bình thường, như lớp phấn đào phủ lên bánh hấp, đôi mắt giống như nai con long lanh nước, cả người không còn chút phòng bị nào, nằm bệt trên ghế sofa.
Dấu hiệu rõ ràng nhất là bàn tay đang nắm chặt lấy tay anh – nhiệt độ cơ thể cậu rõ ràng cao hơn hẳn bình thường.
Omega trong trạng thái thế này tuyệt đối không nên ở cạnh một Alpha. Tần Tranh dự định đưa Tống Đào về phòng ngủ, rồi gọi người tới chăm sóc.
Nhưng Tống Đào mở miệng:
“Cho tôi một chút tin tức tố đi, Tần Tranh.”
Giọng cậu mềm như nước, như muốn tan chảy trên người anh. Từ lần đầu tiên ngửi được mùi tin tức tố của Tần Tranh, cậu đã có phản ứng. Giờ thì càng không chịu nổi, cơ thể đang khao khát được trấn an.
Lúc này, Tống Đào nghiêng đầu áp lên tay anh như một con thú nhỏ, khẽ ngửi:
“Tôi khó chịu quá, Tần Tranh.”
Tần Tranh nhìn cậu. Biểu cảm đáng thương này không phải đang giả vờ – vì thế càng khiến anh thấy đau lòng. Anh thật sự không thích thấy Tống Đào héo úa, uể oải như vậy. Anh hy vọng cậu luôn tươi tỉnh, hoạt bát, mạnh khỏe.
Là Alpha, đương nhiên anh hiểu rõ cơ thể Omega sẽ phản ứng ra sao. Trong kỳ phát tình, tin tức tố từ Alpha có thể giúp giảm cảm giác khó chịu, đồng thời trấn an tinh thần rất hiệu quả.
Chỉ là một ít tin tức tố thôi, miễn là giữ được lý trí thì sẽ không xảy ra chuyện gì.
Tần Tranh ngồi xuống cạnh Tống Đào, tháo miếng dán cách ly tin tức tố rồi thả ra một ít.
Tống Đào mềm nhũn tựa vào ngực anh, vùi đầu vào cổ anh, mũi gần như chạm vào tuyến thể, hít lấy mùi hương quen thuộc một cách tham lam.
Đây là hành động vượt quá giới hạn. Một Alpha phóng thích tin tức tố cho một Omega, còn Omega lại vùi vào mà hít lấy như nghiện. Trên mặt Tần Tranh không thể hiện gì, nhưng cả người anh cũng đã đỏ bừng.
Tay anh đặt trên đùi bắt đầu siết lại. Tuyến thể – nơi từng bị cắn lại ngứa ran lên lần nữa, rồi đột nhiên… có gì đó mềm mềm, hơi ướt, lướt qua.
Toàn thân Tần Tranh cứng đờ. Vùng cổ nổi hết da gà.
Tống Đào vẫn lặng lẽ nhìn anh, ánh mắt mơ màng. Vậy mà vẫn chưa đủ – chỉ hít mùi thôi vẫn chưa đủ. Cậu luôn là người có lòng tham, nhất là trong tình huống đặc biệt như bây giờ, đầu óc đã chẳng thể suy nghĩ mạch lạc, chỉ còn hành động theo bản năng.
Tống Đào mở miệng.
Tần Tranh lập tức siết chặt đầu gối. Anh không nói lời nào. Dưới ánh sáng từ cửa sổ sát đất, bóng hai người in rõ lên sàn – một kẻ đang tựa vào vai anh, như ma cà rồng há miệng nhắm ngay vết cắn cũ, cắn xuống, rồi mút lấy. Máu rịn ra, thấm vào môi Tống Đào. Cùng lúc, tin tức tố Alpha bỗng trở nên đậm đặc.
Tống Đào khẽ rên một tiếng.
Tần Tranh khom người, siết mày lại. Anh đang tỉnh táo, nên cảm nhận rõ ràng từng luồng máu bị hút khỏi tuyến thể. Đau không? Với Alpha, không tính là đau, thậm chí còn có phần kích thích.
Từ lúc nào, Tống Đào đã vòng tay ôm lấy cổ anh, tham lam nhấm nháp “đặc sản” thuộc về anh, rồi từng chút trèo lên người anh.
Tần Tranh không đẩy cậu ra. Trái lại, anh còn vòng tay qua eo, sợ cậu ngồi không vững mà ngã xuống.
Chỉ là bị cắn một cái thôi. Sau lần trước, Tần Tranh đã dần chấp nhận được chuyện này. Hơn nữa, anh tin lần này mình vẫn giữ được lý trí, sẽ không để sự việc đi quá xa. Còn những thứ khác… thì cứ để anh chiều chuộng Omega đang khó chịu này một chút.
Tống Đào dụi đầu vào cổ anh, giọng khàn khàn đầy mê loạn:
“Tần Tranh, anh thơm quá...”
Tần Tranh: "..."
Anh không biết nên tiếp nhận kiểu khen ngợi này hay không. Nhưng rõ ràng, chó con này thật sự mê mùi tin tức tố của anh. Nghĩ vậy thôi mà tâm trạng cũng nhẹ nhàng hơn. Trong lúc không để ý, Tống Đào đã dịch môi xuống… ngay chỗ yết hầu.
Con chó con thích cắn người ấy, chính xác cắn vào đó.
Một tiếng rên bất ngờ bật ra. Yết hầu là điểm nhạy cảm của Tần Tranh, nhưng anh chưa từng nghĩ sẽ có ai lại cắn nơi này. Vậy mà bây giờ, còn bị cắn như đang… gặm.
Tần Tranh hít một hơi thật sâu, nắm tay Tống Đào siết lại rồi lại buông ra, quyết định không so đo.
Anh còn hơi ngửa đầu ra sau, phối hợp một chút – để Omega nhỏ đang trong kỳ động dục này được thoải mái hơn. Để cậu ấy vui, thì kỳ động dục này cũng dễ vượt qua hơn.
Tống Đào cắn nhẹ một lúc rồi chậm rãi lần đến cằm của Tần Tranh, ngậm lấy. Đôi mắt màu xanh xám dừng lại nơi môi anh – đó là nơi ngọt ngào nhất, có một âm thanh mơ hồ từ nơi sâu trong ký ức thôi thúc cậu như vậy.
Thế là cậu không hề do dự, hôn lên.
Toàn thân Tần Tranh run lên, theo bản năng siết lấy eo Tống Đào, định đẩy cậu ra. Nhưng Tống Đào lại bất ngờ rên khẽ một tiếng khiến anh khựng lại. Chỉ cần chần chừ một giây, đôi môi của anh đã hoàn toàn bị chiếm lĩnh – bá đạo mà cuồng nhiệt, bị hôn đến không còn phương hướng.
Tiếng hôn dồn dập, ướt át vang lên rõ ràng bên tai, khiến đầu óc Tần Tranh gần như trống rỗng. Nghĩ tới nghĩ lui, dù gì cũng không phải lần đầu, thêm vài lần thì sao chứ, dù sao cũng là con chó nhỏ này cứ làm loạn trước!
Ranh giới của Tần Tranh càng lúc càng bị kéo xuống.
Anh buông lỏng lực tay, buông luôn cả đôi môi, ban đầu chỉ là mặc kệ để Tống Đào muốn làm gì thì làm, nhưng dần dần chính anh cũng bị cuốn theo. Bàn tay lớn trượt về sau đầu Tống Đào, chủ động tăng thêm sự dây dưa cho nụ hôn đó.
Thích một người, làm sao mà có thể cứ mãi khắc chế?
Thích là muốn lại gần, muốn dính lấy, muốn chiếm lấy từng tấc da thịt của người ấy.
Đây là lần đầu tiên hai người trao nhau một nụ hôn thật sự dịu dàng, say đắm. Đầu lưỡi quấn lấy nhau, luẩn quẩn dây dưa, họ hôn nhau, mút môi nhau, cảm giác hoàn toàn khác với những lần trước đó.
Tần Tranh vẫn giữ tỉnh táo, vì vậy từng luồng tê dại lan khắp cơ thể đều khiến anh cảm nhận rõ hơn. Giống như hàng vạn tia điện nhỏ chạy loạn khắp người, làm Alpha càng lúc càng phấn khích, càng bị hút vào. Tay anh đặt sau đầu Tống Đào cũng dần siết chặt.
Tống Đào thì mơ hồ hơn. Cậu không nghĩ được nhiều như vậy, chỉ biết muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Yết hầu khẽ động, nuốt xuống, rồi bàn tay không tự giác di chuyển xuống dưới, mò tới nơi nhạy cảm nhất của Alpha.
Tần Tranh khẽ nâng mí mắt, định ngăn lại.
Chuyện này bắt đầu đi hơi xa rồi. Là một Alpha, anh tự nhận không phải người dễ mềm lòng, cũng không phải không biết chừng mực, hơn nữa thực sự thấy... không cần thiết phải làm tới mức này.
Anh giơ tay nắm lấy cổ tay Tống Đào, định ngăn cản, nhưng cậu lại quá bướng, dù bị giữ chặt cũng vẫn cố dùng mấy ngón tay còn cử động được mà lần mò.
Tần Tranh siết mạnh hơn. Nhưng… gần như ngay lúc ấy, luồng điện tê dại chạy dọc sống lưng lại càng mạnh mẽ. Có một thoáng, anh thật sự nghi ngờ liệu mình có bị điện giật đến mất mạng không.
Cảm giác choáng váng bao phủ, trong khi trên trán anh dần hiện ra đôi sừng mảnh mang màu tím – đặc trưng khi mị ma rơi vào trạng thái cảm xúc mãnh liệt. Cánh và đuôi vẫn chưa xuất hiện, nhưng dấu hiệu quá rõ ràng.
Tống Đào mơ mơ màng màng chú ý đến đôi sừng đó, đáng yêu vô cùng. Thế là sau khi kết thúc nụ hôn say đắm, cậu cúi đầu, há miệng cắn luôn chiếc sừng nhỏ của Tần Tranh.
Tống Đào chính là một con mèo nhỏ ham ăn.
Mà sừng của mị ma lại là một trong những chỗ cấm đụng vào nhất.
Tần Tranh lập tức cảm thấy cơ thể như nhũn ra. Cơn choáng lơ lửng tràn tới, chỉ là cánh và đuôi không tiện để lộ ra vì đang mặc quần áo, khiến anh hơi bức bối.
Trong mắt anh giờ phút này chỉ còn lại làn da trắng ngần của Omega – như ngọc dương chi được phủ lên lớp phấn nhẹ, vừa đẹp vừa khiến người muốn… cắn thử một miếng.
Chỉ một giây thôi, anh đã suýt buông tay. Nhưng vào khoảnh khắc cuối cùng, Tần Tranh vẫn rút tay lại. Anh không thể chạm vào một Omega đang phát tình, lý trí mơ hồ thế này.
Chỉ là khi vừa cúi đầu nhìn xuống… lại phát hiện Tống Đào đang bóp ngực anh một cách rất tự nhiên.
Alpha giật mình. Có phải… dung túng Tống Đào quá rồi không?
Nhưng nghĩ lại, ngực đối với Alpha cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Cứ để cậu nghịch một chút cũng không sao.
Khi Tống Đào chịu buông chiếc sừng ra, dịch mặt qua chỗ khác, Tần Tranh lại không chịu được sự xa cách đó.
“Cậu thành thật một chút.”
Nhưng đến mức này rồi, lời nói kiểu vậy nghe như... chẳng còn tác dụng gì.
Quá muộn rồi.
“Tôi muốn ăn.” – Tống Đào cực kỳ cố chấp, thẳng thừng nhìn chằm chằm vào anh, còn rất thèm thuồng mà liếm môi.
Cậu nhớ rất rõ, chỗ đó… ăn rất ngon.
Tần Tranh lần này nhất quyết không nhượng bộ. Chưa nói đến việc mối quan hệ giữa hai người vốn đã chông chênh như đi dây, dù có ổn định hơn đi nữa, thì anh vẫn là anh, không phải mẹ đâu.
Không cần phải đút Đào ăn đâu, mà còn là đút kiểu đó!
“Ăn cái đầu cậu ấy.” – Alpha mặt đỏ bừng, gắt lên một câu, vừa tức vừa hoảng.
Không ngờ Tống Đào lại còn đáp trả:
“Ngon thật mà.”
Ngón tay nhẹ nhàng chạm vào, xoa xoa:
“Miệng anh ngon, sừng anh ngon, cả… cái đó cũng ngon…”
Tống Đào nghĩ một lúc, rồi buồn buồn nói thêm:
“Chỉ tiếc là... mới ăn được bằng tay.”