(OxA)Omega muốn ăn thịt Alpha - Chương 57

Chương 57
 
Tần Tranh chẳng những không rời khỏi căn phòng, mà còn từ phòng khách trở lại phòng ngủ. Nằm xuống chưa bao lâu, anh đã ngủ mất giữa đống mùi hương ngập tràn của Tống Đào.
 
Kỳ dễ cảm đúng là không dễ vượt qua.
 
Tống Đào gửi tin nhắn báo bình an cho Tô Hà:
【Xin lỗi nhé, anh ấy vẫn muốn ở lại thêm hai ngày nữa.】
 
Tô Hà trả lời:
【Không sao đâu~ Cậu không biết chứ, bên này họ sắp xếp cho tôi phòng tổng thống khách sạn 5 sao luôn đấy! Hehe, tôi thật sự mong Tần Tranh dễ cảm kỳ suốt đời luôn~】
 
Tống Đào:
【Đừng. Như thế thì thảm cho anh ấy quá.】
 
Tô Hà:
【Ơ kìa, đau lòng rồi nha~ Cẩn thận đó, đừng để bị anh ấy bắt nạt nha.】
 
Tống Đào thực sự rất đau lòng cho Tần Tranh. Cậu không biết anh đã trải qua những gì, cuối cùng mới có thể chọn cách không truy cứu chuyện kia với cậu.
 
【Yên tâm.】
 
Cậu không trò chuyện thêm với Tô Hà nữa, sợ làm ồn đến người trong phòng ngủ, liền tắt máy.
 
Tống Đào co một chân lên, ngồi trên sofa, mắt vẫn không rời cánh cửa đã đóng chặt kia.
 
Anh thật sự tin tưởng cậu đến mức đó sao? Sau chuyện như vậy mà còn dám ở lại đây, dám ngủ trong phòng cậu?
 
Tần Tranh, anh thật sự không thể ngoan ngoãn một chút sao?
 
Tống Đào nghĩ, cảm xúc của cậu dành cho Tần Tranh có lẽ đã biến đổi. Từ sau khi thấy dáng vẻ như vậy của anh, cậu không còn có thể giữ lòng phẳng lặng như trước.
 
Chỉ là, dù biết mình đã sai, nhưng…
 
Cảm xúc đó vẫn dâng lên.
 
Cậu với Tần Tranh, có một loại ham muốn nguyên thủy nhất – cũng là bản năng nhất.
 
Tống Đào nhìn ly nước mật ong trên bàn trà – thứ Tần Tranh không hề đụng vào. Cậu cầm ly lên, chạm môi vào mép ly. Nước đã nguội lạnh, vị ngọt lắng xuống đáy ly, nhưng với cậu… vẫn rất ngon.
 
Cậu có thể chấp nhận việc Tần Tranh cùng người khác làm những chuyện thân mật đó không?
 
Không thể.
 
Cậu có thể chịu được cảnh người khác nhìn thấy bộ dạng của Tần Tranh khi phát tình, khi yếu ớt, khi lộ rõ khát vọng không?
 
Không thể.
 
Cho nên, câu trả lời, từ đầu đến cuối, chỉ có một.
 
 
Một giấc ngủ này, Tần Tranh không hề an ổn. Một giấc mộng khó mở miệng khiến anh choàng tỉnh. Anh thở dốc, nhìn ra khung cửa sổ đen kịt ngoài kia.
 
Mơ thấy mấy chuyện liên quan đến Tống Đào cũng đã đành, đằng này… anh còn mơ thấy mình là người ở dưới!
 
Không thể nào!
 
Tần Tranh cảm thấy không thể ở lại đây nữa, anh cần tìm một nơi để lấy lại bình tĩnh.
 
Mở cửa ra, trước mắt anh là một đôi chân dài.
 
Quay đầu lại, thấy Tống Đào đang tựa lưng vào tường cạnh cửa, ngồi trên sàn ngủ mất.
 
Anh nhìn cậu thật lâu.
 
Cậu vẫn luôn chờ ở đây sao?
 
Tất cả cảm xúc vừa rồi vì giấc mơ dường như tan biến hết. Tần Tranh ngồi xổm xuống bên cạnh Omega đáng thương đang ngủ, không cách nào không chú ý đến những vết bầm xanh tím trên gương mặt cậu.
 
Chậc.
 
Là anh quá xúc động.
 
Tần Tranh nhẹ nhàng ôm Tống Đào từ nền đất lên, bế trở lại phòng ngủ.
 
Khi đặt cậu xuống giường, vẫn còn nghe Tống Đào trong vô thức thì thầm một câu: “Xin lỗi…”
 
Tần Tranh thở dài trong lòng, rồi rời khỏi căn phòng trong bóng tối dày đặc.
 
Tống Đào mở mắt.
 
Cậu tỉnh lại từ lúc được ôm rồi. Với tâm trạng thế này, làm sao có thể ngủ an ổn?
 
Chỉ là như không có lý do gì rõ ràng, vẫn luôn giữ cậu ta lại nơi này.
 
Nhưng xem ra cậu ta không còn ý định làm lại từ đầu, vậy thì cũng tốt.
 
Những điều còn lại, cứ để thời gian trả lời.
 
 
“Ui, cơn gió nào đem được người bận rộn như con tới đây vậy.” Tống Trì Cảnh đỡ cái bụng căng tròn, vừa nói chuyện vừa vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh ra hiệu cho Tống Đào ngồi xuống.
 
Tống Đào cười ngoan ngoãn: “Đương nhiên là gió của ba rồi.”
 
Cậu đi đến ngồi cạnh Tống Trì Cảnh, quan sát sắc mặt của ba, người có vẻ mập hơn trước, sắc da hồng hào, tinh thần cũng không tệ.
 
“Dạo này ba cảm thấy sao rồi?”
 
“Dạo này tuy không còn buồn nôn nhiều, nhưng người thì sưng kinh khủng, mang thai đúng là chuyện phiền phức.”
 
Tống Trì Cảnh nói vậy nhưng nét mặt lại đầy hạnh phúc, nhẹ nhàng xoa bụng: “Nhưng mà vì con, thế nào cũng đáng cả.”
 
Lúc mới báo tin có thai cho Tống Đào, cậu từng khuyên ba đừng giữ lại, dù gì tuổi tác cũng đã cao, mà mang thai thì nội tiết thay đổi, rất dễ khiến người ta nảy sinh bản năng làm mẹ.
 
Cuối cùng, Tống Trì Cảnh vẫn giữ đứa bé lại, hơn nữa ba với lão Ngô tình cảm rất tốt, cũng muốn có một đứa con là kết tinh tình yêu của cả hai.
 
“Nhưng mà sau này con đừng có vội vã cưới xin rồi đẻ con gì hết.” Tống Trì Cảnh nhìn đứa con bảo bối lớn của mình, thật ra anh không dành nhiều thời gian bên Tống Đào. Trước kia vì kiếm sống, sau này lấy được lão Tần thì cũng không cần lo chuyện cơm áo cho con nữa, nên ba mới mặc kệ bản thân sống cho mình một chút, đắm chìm vào chuyện tình cảm.
 
“Con cái mà muốn thì đã có thể không quay lại được, muốn cả đời đi theo mình luôn. Nên đừng hấp tấp. Con cứ sống hết mình cho tuổi trẻ đi, nhưng mà tuyệt đối đừng để bị Alpha nào đó dụ dỗ, biết chưa?”
 
Tống Đào nhớ đến Tần Tranh: “Biết rồi mà.”
 
Cậu ăn tối xong mới rời khỏi, chớp mắt lại đã hơn một tuần không liên lạc với Tần Tranh.
 
Từng thử nhắn tin qua: 【Hôm qua bên công viên Thủy Thượng có bắn pháo hoa, mà ở phòng thí nghiệm thì không thấy được.】
 
【tiểu miêu khóc thút thít.jpg】
 
Tần Tranh không hồi đáp. Tống Đào đi trong làn gió đêm se lạnh, hè hình như sắp trôi qua rồi.
 
Về đến nhà, Tô Hà cũng có mặt.
 
Hai người cùng xem phim bằng máy chiếu trong phòng khách. Tô Hà thỉnh thoảng liếc trộm Tống Đào. Từ lần Tần Tranh đang trong kỳ dễ cảm mà chạy đến nhà họ rồi rời đi, Tống Đào vẫn cứ uể oải, vết bầm lớn trên mặt đến giờ vẫn chưa hoàn toàn tan.
 
Chắc chắn là bị Alpha đang phát điên đánh cho. Tuy Tống Đào không thừa nhận, nhưng trong lòng Tô Hà đã mặc định Tần Tranh là kiểu người dùng bạo lực gia đình.
 
Chỉ là, gần đây Tống Đào vừa lờ đờ vừa không muốn ăn, khiến Tô Hà rất lo.
 
“Cậu không phải đang mang thai đấy chứ?”
 
Lời cậu nói làm người im lặng cũng không yên. Tống Đào phải mất một lúc mới hiểu cậu đang nói với mình. Khiếp sợ lẫn khó hiểu – nếu có người mang thai thì phải là Tần Tranh chứ.
 
Tống Đào gõ nhẹ đầu Tô Hà một cái: “Lại nghĩ bậy rồi.”
 
Tô Hà vẫn không tin một Alpha đang trong kỳ dễ cảm và một Omega trắng trẻo như tuyết mà ở chung lại chẳng xảy ra chuyện gì.
 
Dù sao Tống Đào không thừa nhận, cậu cũng chỉ biết khuyên: “Cậu còn nhỏ, đừng có dại dột.”
 
Vừa dứt lời, ánh sáng ngoài cửa sổ bỗng chớp lóe. Tô Hà bị thu hút, chạy ra ban công: “Mau tới đây, có người bắn pháo hoa!”
 
Tống Đào ánh mắt sáng lên, tim đập thình thịch, chạy theo ra ban công.
 
Tô Hà reo lên: “Oa, nhiều ghê, pháo hoa đẹp quá!”
 
Tống Đào bước ra, pháo hoa rực rỡ phản chiếu vào trong mắt, rất nhiều người cũng chạy ra ngẩng đầu ngắm nhìn trời đêm tràn đầy ánh sáng.
 
Tô Hà ngạc nhiên: “Hôm nay là ngày mấy vậy? Sao lại đột nhiên bắn pháo hoa nhiều thế, công viên Thủy Thượng chẳng phải hôm qua mới bắn rồi sao? Chính phủ trúng mánh hả?”
 
Tống Đào như cảm nhận được điều gì.
 
Cậu gửi tin cho Tần Tranh: 【Pháo hoa đẹp lắm.】
 
Đó là một màn trình diễn pháo hoa cực kỳ xa hoa, kéo dài hơn ba tiếng, hình dáng không ngừng thay đổi, đủ loại pháo hoa liên tục xuất hiện, gần như chiếm trọn cả bầu trời đêm của Tái Khoa thành.
 
Người ta nói, đây là màn trình diễn pháo hoa lớn nhất từ trước tới nay tại Tái Khoa. Có người tính sơ sơ cũng phải mất cả chục triệu mới đủ.
 
Tống Đào không thể chờ thêm nữa. Thứ được châm ngòi không phải pháo hoa, mà là trái tim rung động của một người trẻ tuổi.
 
Cậu sợ Tần Tranh không thấy được mình, nên chủ động liên hệ Quản Tứ.
 
Quản Tứ biết gần đây sếp đang áp lực nặng, lén phản bội, báo cho Tống Đào vị trí của Tần Tranh.
 
Dưới bầu trời đầy pháo hoa, Tống Đào chạy về phía anh.
 
Trên đường có không biết bao nhiêu người đang quay phim, chụp ảnh, thậm chí còn có người thành tâm khấn nguyện.
 
Mọi người đều đoán xem, màn pháo hoa này là vì ai? Là do ai bắn?
 
Tống Đào lái moto, lao vút về phía anh giữa bầu trời đêm.
 
Tần Tranh đang ngồi bên cửa sổ sát đất, chăm chú nghiên cứu một phương án khai phá ở vùng đất mới. Ánh sáng pháo hoa bên ngoài đã ở rất xa, gần như không tác động gì đến anh.
 
“Thùng thùng ——”
 
Anh ngạc nhiên ngẩng lên. Sao lại có người gõ cửa? Nếu là Quản Tứ hay cấp dưới, chắc chắn sẽ liên hệ trước mới phải.
 
Anh quay đầu nhìn ra sân. Đám vệ sĩ vẫn đang ở nguyên vị trí, vậy mà có người gõ cửa mạnh đến thế, bọn họ cũng chỉ liếc mắt một cái rồi quay đi.
 
Chẳng lẽ… cố tình mặc kệ?
 
Tần Tranh cầm lấy vũ khí tự vệ, bước ra mở máy theo dõi.
 
Và rồi, anh thấy một khuôn mặt đỏ bừng đang dán sát vào mắt mèo, gần như áp trọn đầu vào. Nhìn như… một cái đầu ngoài hành tinh to đùng.
 
Anh mở cửa. Một làn hương mát nhẹ nhàng phả tới, theo phản xạ, anh giơ tay ôm lấy người đang nhào vào lòng mình.
 
Khoảnh khắc ấy, có một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ dâng lên trong anh.
 
Vì người anh ôm là Tống Đào.
 
Tống Đào ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực như nai con:
“Tần Tranh, pháo hoa đẹp lắm.”
 
“Cho nên… mình hôn nhau đi.”
 
Alpha đỏ cả vành tai, muốn đẩy cái người đang nói linh tinh kia ra.
 
“Đừng có điên.”
 
Tống Đào không buông, cứ bám lấy anh:
“Không điên.”
 
“Tần Tranh, tôi muốn hôn anh.”
 
“Trên đường tới đây tôi cứ muốn gần anh mãi.”
 
Muốn gần anh đến phát điên.
 
Tần Tranh nhận thấy "cún con" này đúng là quá không lễ phép, cả vành tai đỏ lên, màu hồng lan cả sang má. Nhưng cái đỏ ấy dường như không giống phẫn nộ, mà là thứ cảm xúc khó nói thành lời.
 
“Vậy thì… cậu nghĩ tiếp đi.”
 
Anh dứt khoát đẩy Tống Đào ra. Tuy mấy ngày nay đã nghĩ thông suốt – tình cảm anh dành cho Tống Đào là thật, là một loại yêu đương có kèm dục vọng – nhưng anh vẫn chưa định bước qua ranh giới đó.
 
Anh trở lại ghế sofa, lạnh lùng nói:
“Tôi còn phải làm việc, đừng làm loạn nữa.”
 
Tống Đào chẳng hề tỏ ra nhụt chí, cũng không cố bám lấy anh thêm. Cậu chỉ đi rót nước uống rồi vào phòng tắm.
 
Sau khi tắm xong, cậu khoác một chiếc áo choàng dài, ngồi xuống bên cạnh Tần Tranh.
 
Cặp chân dài thon trắng muốt của Omega lập tức lọt vào tầm mắt Tần Tranh.
 
Anh vội dời mắt. Nhưng khi nhìn về phía trước, lại càng thấy quá đáng hơn – vạt áo choàng lỏng lẻo, để lộ một vùng ngực rộng. Da của Omega vốn mỏng, giờ lại ửng hồng, trông tràn đầy sức sống.
 
Áo choàng màu đen.
Làn da màu trắng.
Thế nên phần da hồng kia cứ như phát sáng trong mắt anh.
 
Tống Đào cầm một lon bia lạnh, đôi chân dài duỗi ra lười nhác dựa vào sofa.
 
Cậu dường như hoàn toàn không nhận ra mình hiện giờ quyến rũ tới mức nào. Cứ thế mà uống bia, chẳng hề nhìn Tần Tranh lấy một lần. Cậu thấy nóng, như có ngọn lửa cháy âm ỉ trong người, nên càng uống bia nhiều hơn.
 
Tần Tranh thu lại ánh mắt, không nhìn cậu nữa.
 
Trong khoảnh khắc, anh bắt đầu hoài nghi – có phải Tống Đào cố tình quyến rũ anh không?
 
Nếu Tống Đào biết suy nghĩ đó, nhất định sẽ hét lên oan uổng. Cậu thật sự không có ý dụ dỗ, thậm chí còn cảm thấy: cần gì phải dụ? Dù sao Tần Tranh cũng là của cậu rồi mà?
 
Cậu chỉ thấy nóng. Thật sự rất nóng.
 
Cậu cảm nhận tuyến thể đang dần nóng lên, hơi ngứa. Rõ ràng trong đầu không có bất kỳ suy nghĩ xấu xa nào, chỉ ngồi đó uống bia thôi, mà…
 
Lại có phản ứng.
 
Đầu bắt đầu mơ màng, thân thể cũng ngày càng mềm rũ, dần dần nghiêng sang một bên.
 
Tần Tranh lạnh nhạt nói:
“Vậy thì đi ngủ đi.”
 
“Đừng nằm đây chướng mắt.”
 
Tống Đào phản ứng chậm một nhịp mới nhận ra cơ thể mình đang có vấn đề. Cậu mở môi, giọng lắp bắp vì rượu:
 
“Tần Tranh, tôi…”
 
Tần Tranh nhìn sang, cau mày. Làn da lộ ra bên ngoài của Omega đã chuyển hết thành màu hồng phấn.
 
“Cậu thấy không khỏe ở đâu?” Anh lập tức thu lại vẻ lạnh lùng, đưa tay về phía cậu.
 
Tống Đào nắm lấy tay anh, mặt đỏ lựng:
“Tôi… tôi hình như… sắp vào kỳ phát tình.”


Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo