(OxA)Omega muốn ăn thịt Alpha - Chương 6

Chương 6
 
“Cậu cứ gọi nó là Hắc Bạch Kị Sĩ, muốn theo họ ai thì tuỳ.”
Tống Đào đặt tên xong cho con rể, rồi lại quay sang nhìn cái đứa còn lại – con mèo mặt đơ ra ngờ nghệch. Trời ơi, trong đầu nó ngoài “Cục bột chưa ủ, dở dở ương ương” thì chẳng còn cái gì khác.
 
“Thôi gọi vậy nghe xui xẻo thấy ớn. Gọi là Ủ Bột Màn Thầu đi. Ủ ủ phát phát, phát tài phát lộc luôn~”
 
Cậu cực kỳ hài lòng với cái tên mới này, còn phong luôn cho nó danh phận hoàng tộc: em trai công chúa Hắc Tuyết, tiểu cữu cữu của mấy bé mèo con, xét ra cũng coi như ngoại tộc nhà mèo rồi.
 
Vừa đặt tên xong thì Tô Hà – hôm nay không tăng ca – cũng vừa về tới nhà. Vừa nhìn thấy Tống Đào là anh hỏi ngay:
 
“Trán cậu bị sao thế? Nhìn bầm quá trời.”
 
“Không có gì đâu, đụng nhẹ thôi mà, tại nhìn thì hơi nghiêm trọng xíu.”
 
“Chờ anh nấu trứng rồi lăn lên trán, cho bớt sưng.”
 
Tống Đào lập tức nhào tới ôm tay Tô Hà, vừa lắc vừa nũng nịu:
“Anh Tô Hà của em là Omega vừa hiền lành vừa xinh đẹp nhất trên đời luôn đó ~”
 
Tô Hà bị cậu nịnh đến nỗi phổng mũi, ngẩng cao cằm kiêu ngạo. Hai Omega đứng cạnh nhau như hai khối bánh kem mềm lắc lư lắc lư, nhìn vừa yêu vừa buồn cười. Có điều Tống Đào hơi cao quá, làm cái ôm vai trông như... trẻ con vỗ đầu người lớn vậy.
 
Từ hôm đó, trong nhà không chỉ có ba con mèo con mà còn có thêm hai đại miêu. Tống Đào chủ động gánh thêm 300 tệ tiền thuê nhà. Trừ phòng ngủ của Tô Hà và ông ngoại ra, những chỗ còn lại đều do cậu lo quét dọn.
 
Tìm được bạn cùng phòng chịu nuôi cả đàn mèo, cậu vui âm thầm mỗi ngày.
 
---
 
Tối hôm sau.
 
Tống Đào đến nhà Ngụy Tư Kỳ lấy đôi vớ cảm ứng. Hai người hẹn gặp ở quán bar quen. Vừa ngồi xuống, Ngụy Tư Kỳ đã cầm rượu chìa ra, nhưng khi thấy cái bầm tím trên trán cậu thì lại rụt tay lại:
 
“Cậu bị gì vậy? Nhìn ghê quá.”
 
Tống Đào vẫn thản nhiên nhận lấy chai, ngửa đầu làm một hơi. Trong cơ thể mấy ngày nay lại dấy lên cảm giác quen thuộc: nóng rực, bứt rứt, như có gì đó đang gào thét bên trong chưa được giải toả.
 
Tính ra cũng tới kỳ rồi. Mấy hôm nay vừa bận lo cho Tần Tranh dưới nửa thân, vừa phải dạy đám mèo cách đi vệ sinh, nào còn thời gian lo chuyện mình.
 
Ánh đèn trong quán bar cứ thay đổi liên tục, nhưng không đèn nào đủ sáng để soi rõ đôi mắt xám xanh kia. Cậu ngồi đó, toát ra khí chất vừa nồng nặc dục vọng, vừa đầy u uất – như sắp thiêu rụi cả thế giới. Đến nỗi mấy người định bắt chuyện cũng ngập ngừng rồi bỏ cuộc.
 
“Tôi vừa làm xong nhiệm vụ huy chương.”
Cậu nhếch môi, rút đôi vớ từ túi áo khoác ra rồi nhét lại, động tác lười nhác.
 
Ngụy Tư Kỳ nghe đến đó liền hiểu ra ngay, trượt ghế tới gần, giọng gay gắt: “Ngay cả Omega mà hắn cũng ra tay? Loại người đó không đáng làm Alpha! Là tôi, tôi khinh!”
 
Anh chỉ trỏ khắp nơi như đang vẽ bản đồ giang sơn, miệng lẩm bẩm mấy câu lộn xộn – đúng kiểu rượu vào lời ra.
 
Trong khi đó, cồn làm cơ thể Tống Đào càng thêm khô nóng. Làn da trắng bắt đầu ửng đỏ, trông như trái cây chín mọng, chỉ muốn cắn một phát cho đã.
 
Một Omega trang điểm đậm đi tới, định làm quen. Tống Đào chỉ giơ tay, để lộ vòng trắng – dấu hiệu rõ ràng của Omega.
 
Người kia sững sờ. Cậu toát ra khí chất Alpha từ dáng ngồi đến ánh mắt, lại cao ráo, nét mặt sắc sảo – đúng là dễ nhầm.
 
Thế là đối phương chuyển ngay mục tiêu sang Ngụy Tư Kỳ – người cũng có ngoại hình không tệ, phong độ rõ ràng.
 
Ngụy Tư Kỳ tươi cười giơ tay, vòng tay xám – Beta.
 
Omega thất vọng bỏ đi.
 
Anh hừ mũi:
“Chê tôi là Beta hả? Tôi còn chê hắn là Omega đó! Phát dục là phát điên, nhạy cảm thất thường, so với tụi tôi thì đúng là một trời một vực!”
 
“Cậu nói xem, có phải tôi nói đúng không?”
 
Tống Đào mặt không cảm xúc, giơ tay lắc lắc vòng trắng. Ngụy Tư Kỳ sững người rồi mới vỗ trán:
“À quên... Cậu là O mà. Nhưng cậu khác chứ. Cậu không có cái kiểu thèm khát Alpha. Tôi ủng hộ cậu hết mình!”
 
Anh nắm chặt tay làm động tác “cố lên”.
 
Tống Đào gác tay lên bàn, mắt liếc về phía quầy bar: “Cậu thấy cái anh mặc vest kia thế nào?”
 
Alpha vai rộng eo thon, đường nét sắc sảo, chừng hơn ba mươi, kiểu đàn ông trưởng thành gọn gàng.
 
Tống Đào ngắm một vòng, gật đầu: thuận mắt đấy.
 
Từ sau sự cố lúc phân hoá, tuyến tin tức của cậu bị phán là cường độ thấp – dễ kích thích, khó kiểm soát. Ban đầu cứ nghĩ nhịn chút là được, ai dè càng nhịn càng khổ. Cảm giác như có con thú hoang gào thét từ tận xương, từng tế bào đều rực cháy.
 
Trước kia bác sĩ kê thuốc ức chế mạnh, nhưng về sau phải chuyển sang thuốc duy trì – công hiệu kém hẳn. Cậu đành tự xử. Nhưng càng xử càng vô hiệu, đến chính cậu cũng thấy nản: chắc phải kiếm hàng xịn giải cứu mới được.
 
Chưa bao lâu, ánh mắt cậu đã bắt gặp ánh mắt Alpha kia. Cả hai nhìn nhau đầy ám muội.
 
Ngụy Tư Kỳ cũng liếc qua:
“Nhìn rất có khí chất nhưng tôi nghĩ không phải kiểu chịu nằm dưới.”
 
Tống Đào liếm môi, đá mắt sang:
“Miệng hắn chắc chắn chịu được.”
 
Cậu vuốt tóc, khẽ nhếch môi cười:
“Được phục vụ tôi bằng cái miệng đó hả? Hắn phải cảm ơn số phận đi.”
 
Alpha cầm rượu bước lại.
 
Ngụy Tư Kỳ hỏi nhỏ: “Sau đó cậu định sao?”
 
Tống Đào cười xấu xa:
“Làm xong thì đá hắn đi.”
 
Ngụy Tư Kỳ giơ ngón cái:
“Hay đấy nhưng cũng tàn độc quá rồi.”
 
Alpha đi tới, mời rượu:
“Không biết tôi có vinh hạnh mời cậu một ly?”
 
Tống Đào nhận lấy, đứng lên. Alpha phải ngước nhìn – chiều cao cậu quá nổi bật. Hơi chột dạ, hắn muốn rút lui thì cậu đã nói:
 
“Cảm ơn ly rượu. Nhưng tôi hơi gấp nên vào thẳng vấn đề nhé?”
 
Cửa sau quán bar mở. Tống Đào đi trước, Alpha theo sau.
 
Hẻm nhỏ tối mù, đèn lờ mờ. Alpha vừa định hôn, Tống Đào đã đè vai hắn xuống.
 
“Mút cho tôi trước đã nào.”
 
Giọng cậu ra lệnh. Alpha chỉ khựng lại một giây, rồi ngoan ngoãn ngồi xuống — thậm chí còn tỏ ra sốt sắng.
Có thể khẩu cho một Omega như thế này, với hắn mà nói, chẳng khác gì được ban phúc.
 
Tống Đào chống tay lên tường, cúi xuống nhìn Alpha đang tháo thắt lưng mình – như một chú chó ngoan. Cậu tụt mood nửa phần.
 
Ngay lúc đó, sau gáy lạnh buốt. Cậu bị kéo ngược ra sau. Từ khoé mắt, cậu nhận ra người đến là ai.
 
Tiểu. Tần. Tranh.
 
Mới hai ngày không gặp mà đã mò tới. Đàn ông đúng là chả ai kiên nhẫn.
 
Alpha kia khó chịu, định lên tiếng: “Anh là—”
 
Chát!
 
Tần Tranh vung tay đánh thẳng, túm đầu Alpha đập mạnh lên tường. Máu chảy đầm đìa. Hai bảo vệ xuất hiện, kéo hắn đi.
 
Tần Tranh lạnh như băng quay sang Tống Đào: “Cậu nghĩ mình là ai? Một Omega cũng dám làm trò mèo mả gà đồng. Lá gan không nhỏ.”
 
Giọng anh trầm trịch, nhả từng chữ: “Loại. Không. Có. Liêm. Sỉ.”
 
Tống Đào lảo đảo nhào tới, giẫm lên giày da bóng loáng, đổ vào ngực anh như không xương. Mắt lờ đờ, cười ngây:
 
“Anh còn đẹp trai hơn hắn... anh liếm cho tôi đi.”
 
Cậu cọ người như mèo con làm nũng.
 
Mặt Tần Tranh đỏ ửng, theo bản năng muốn lùi lại nhưng lại thấy quá yếu thế, đành nghiến răng nhẫn nhịn.
Cằm siết chặt, đường viền quai hàm sắc như lưỡi dao.
 
Đối diện với cái tên lưu manh này, anh thấy... cho hai bạt tai còn bẩn tay.
 
Tống Đào cảm nhận được ngực Tần Tranh phập phồng. Cơ bắp rắn chắc.
 
Thật sự trưởng thành rồi. Cơ ngực to quá trời.
 
Tần Tranh túm cậu lôi ra xe, đẩy vào ghế.
 
“Muốn chơi công khái trên xe à?”
 
Cậu còn tỏ vẻ hí hửng.
 
Mặt Tần Tranh tái mét. Anh báo địa chỉ, tài xế kéo vách ngăn.
 
Tống Đào trườn qua, chưa kịp nói gì thì miệng đã bị bịt bằng cà vạt đen, trói thành nơ sau đầu. Tần Tranh sau đó tháo luôn dây lưng, trói hai tay cậu lại rồi... đẩy ngược ra xa.
 
Một người ngồi trái. Một người ngồi phải. Giữa là ranh giới rõ ràng.
 
Tần Tranh đang giận cực kỳ. Anh vừa tan họp đã phi tới – chỉ vì tờ giấy chó con kia không chịu ghi rõ “bao giờ gả cho ông chú đó”.
 
Dù gì cũng từng bước chân vào nhà họ Tần, mà bây giờ bắt gả cho lão già? Thể diện anh Tần Tranh để đâu?
 
Nào ngờ vừa đến lại chứng kiến cảnh tượng kia. Trong khoảnh khắc đó, anh suýt nữa thì giết người.
 
Tống Đào ngồi im bên cửa xe, người bứt rứt khó chịu, ánh mắt đầy oán giận.
 
Bị cắt ngang chuyện tốt, cậu bực không để đâu cho hết.
 
Cậu lén lấy đồ từ túi, bắt đầu tự xử. Tiếng động rất nhỏ, nhưng Tần Tranh nghe thấy. Quay sang – đồng tử co rút.
 
Tống Đào hơi ngửa đầu, lộ ra chiếc cổ trắng và trái cổ hồng phớt. Môi mím lại, hàng mi rung rung. Ngón tay... không ngừng chuyển động.
 
Nhanh, và gấp gáp.
 
Một tiếng “hừ” bật ra từ cổ họng cậu.
 
Tần Tranh chỉ nghĩ một điều duy nhất:
 
Tống Đào này... không xem mình là Alpha, thậm chí còn không xem mình là người.

Nhóm dịch Bunz Zm 
Edit/Trans: Tỏi
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo