Chương 7
Tống Đào da trắng, tay lại thon dài, thời gian vuốt quá lâu nên những khớp xương ở chỗ nối liền lộ ra lớp phấn nhàn nhạt.
Giờ phút này chính là như vậy.
Tuy nói là phi lễ chớ nhìn, nhưng cậu lại không kiêng nể ai, Tần Tranh – vốn nên là người lý trí nhất – vẫn lỡ liếc qua chỗ không nên xem.
Không ai có thể nhịn mà không nhìn.
Alpha có phần kinh ngạc. Vì Omega kia, dù là kích cỡ hay màu da, đều không giống với mấy Omega thông thường—trắng đến mức ửng hồng, không có chút nào dữ tợn như tưởng tượng.
Omega này hoặc là gan quá lớn, hoặc là thật sự đang tận hưởng. Cậu dùng ngón trỏ thon dài ấn vào đỉnh rồi xoay vòng nhẹ nhàng. Khi đầu ngón tay nhấc lên, kéo theo một sợi bạc óng ánh.
Ngay khoảnh khắc ấy, yết hầu Tần Tranh khẽ động.
Trái tim như bị một viên đạn vô hình bắn trúng. Nhịp tim tăng tốc, máu nóng trào lên, khiến anh phải nghiến răng, gồng mình quay mặt sang hướng khác.
Trầm mặc nhưng dữ dội. Như sắp sụp đổ cả ngọn núi.
Tống Đào như con mèo con đắc ý, cố tình nhìn về phía anh, khóe môi cong lên một cách tinh quái. Cậu không phải không biết xấu hổ, mà là cố tình diễn cho Tần Tranh xem.
Rất có chủ đích.
Trước đây hai người bọn họ lâu lâu lại đánh nhau, cưỡi lên người nhau cũng chẳng ngại. Nhưng giờ trưởng thành rồi, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến người ta đỏ mặt.
Tất nhiên, Tần Tranh tuyệt đối không cho phép bản thân có bất kỳ cảm xúc nào với cậu, cho dù chỉ là dục vọng đơn thuần—đối với anh mà nói, đều là một dạng sỉ nhục.
Thế nên, khi thấy cậu tự đeo gông xiềng cho mình, tự nhẫn nại, tự trói buộc, tự nghi ngờ, tự giày vò—thật sự rất thú vị.
Lớn lên thật tốt quá rồi.
Hiện tại mà không ai liếc nhìn cậu, Tống Đào lại cố ý nâng giọng lên.
Vừa thở gấp vừa cố tình lả lơi.
Một lúc sau, cánh mũi Tần Tranh khẽ động. Anh quay đầu lại, trong đôi mắt đen tuyền kia không thấy đáy, tràn đầy nguy hiểm, từ từ tiến đến gần Tống Đào.
Tống Đào dù bị trói chặt cũng chẳng hề sợ hãi. Cậu như chẳng mảy may lo lắng Alpha sẽ mất lý trí, đánh dấu mình, hoặc điên cuồng mà cưỡng ép.
Ngược lại, cậu còn lớn mật liếm đôi môi khô nóng của chính mình, từ dưới lên trên, liếm đến mức cặp môi đỏ mọng kia trở nên ướt át.
Đó là một lời nhắc.
Nhắc Tần Tranh nhớ rằng chiếc lưỡi kia từng ngang nhiên xâm nhập vào miệng anh.
Tần Tranh mím chặt đôi môi mỏng. Đúng là không thể không nhớ đến đêm đó—chiếc lưỡi kia, linh hoạt mà bá đạo, không ngừng lướt qua khoang miệng anh, cọ lên hàm trên khiến từng cơn tê dại lan ra khắp người.
Giờ phút này, anh lạnh mặt vươn tay về phía nơi Tống Đào đang bận rộn.
Tống Đào trong lòng nhủ thầm: Đây mà cũng bị dính bẫy? Xì, chán phèo, chán phèo.
Nhưng tay Tần Tranh không hề bắt lấy "bạn nhỏ" gì cả, mà là chụp lấy cánh tay của Tống Đào.
Tống Đào nhướng mày nhìn anh chỉnh vòng tay tiết chế pheromone của mình lên mức cao nhất.
Cậu: Hả?
Tần Tranh lại lùi về sau, ngồi lại chỗ cũ, kéo giãn khoảng cách, quay đầu đi nơi khác, không liếc lấy một lần. Sau đó, anh cũng chỉnh vòng tay của mình lên mức cao nhất.
Anh cởi chiếc sơ mi xanh xám, ném qua phủ lên chỗ không nên lộ ra của Tống Đào, còn chính mình thì để lộ phần thân trên rắn chắc.
Tống Đào liếc nhìn vòng tay, thật ra hành động này của Tần Tranh rất thừa thãi.
Pheromone của cậu là loại Beta cường hóa. Lúc phân hoá, cậu từng khiến cả một khu phải sơ tán vì tưởng là khủng bố khí độc. Suýt nữa còn gây ra thương vong.
Sau sự cố đó, cậu mới bị đưa đến bệnh viện. Trong quá trình ấy, xuất hiện biến chứng khiến pheromone của cậu hiện giờ... là loại gây nghiện nhẹ nhưng cực kỳ mạnh.
Bác sĩ dặn cậu: tuyệt đối không được bị thương hay sinh bệnh.
Bởi vì loại pheromone này quá nguy hiểm nên cậu buộc phải dán miếng ngăn pheromone cường lực phát từ bệnh viện. Loại dán này dùng cho các ca đặc biệt, theo quy định đế quốc.
Nếu ai mang loại pheromone này mà không dùng miếng dán, gây hậu quả nghiêm trọng, thì sẽ bị xử theo luật.
Thế nên bình thường Tần Tranh vốn sẽ không ngửi thấy được pheromone của cậu. Cho dù có ngửi thấy, thì cũng chỉ sẽ bị chính mình đánh gục đầu tiên.
Nhưng xem ra, anh vẫn còn lý trí—còn biết phòng ngừa từ sớm.
Mà như vậy mới càng kích thích.
Nếu chỉ cần cậu gọi một câu, là anh như chó con nhào lên thì còn gì là vui?
Tống Đào hứng khởi. Cậu nhanh chóng phản ứng, trong xe vang lên tiếng rên nhẹ.
Chiếc áo sơ mi xanh xám bị dính bẩn một mảng.
Tống Đào sảng khoái ngả người ra sau, toàn thân nhũn ra như nước.
Tần Tranh nhíu mày nhìn vết bẩn trên áo.
Phi hành khí bắt đầu hạ độ cao, từ từ tiếp đất trong trang viên. Xe dừng lại, chuẩn bị mở cửa.
Bạn nhỏ của Tống vẫn đang làm chương trình công khai miễn phí.
Tần Tranh lạnh lùng nói: “Không nhét lại thì tôi đánh chết cậu luôn đấy.”
Tống Đào uể oải đáp: “Nhưng anh trói tay tôi rồi mà.”
Giọng cậu kéo dài, mũi nhẹ khịt, như đang làm nũng.
Thật ra là lười.
Vừa phóng thích xong, đến cả một ngón tay cậu cũng chẳng muốn động.
Xe ngừng hẳn.
Tần Tranh thật sự không hiểu sao cậu lại có thể mặt dày đến vậy. Anh mở thiết bị rồi ra lệnh. Cửa xe bật mở, tài xế xuống.
Nhân viên trong trang viên lần lượt rút lui. Sau khi chắc chắn chỉ còn lại hai người bọn họ, Tần Tranh chẳng nói chẳng rằng, kéo Tống Đào từ trên xe xuống.
Tống Đào không phản kháng. Còn có vẻ hơi hưởng thụ.
Cậu loạng choạng bị kéo đến cạnh bể bơi, quần suýt thì tuột đến tận mắt cá chân.
Một người vai trần, một người... trần truồng, hai người nhìn vào chẳng khác nào mặc chung một bộ đồ.
Lần này Tần Tranh không còn ngượng ngùng. Anh mạnh mẽ đẩy Tống Đào về phía bể bơi.
Tống Đào không ngã đau, chỉ bị đẩy xuống nước.
Cậu còn tưởng anh ngại cậu bẩn nên định dắt cậu đi tắm.
Ai ngờ, vừa nghĩ xong thì đầu bị đè mạnh xuống nước.
“Ục ục...”
Tống Đào không kịp đề phòng, sặc đầy nước. Còn chưa kịp thở thì lại bị lôi lên, tóc rối bù, mặt mũi ướt đẫm, ho chưa xong đã lại bị ấn xuống.
Lặp đi lặp lại.
Đến khi Tần Tranh lần nữa kéo đầu cậu lên, mặt mũi cậu đã trắng bệch.
“Tỉnh rượu chưa?” – anh lạnh lùng hỏi.
Tống Đào thở dốc, không nói nổi lời.
Tần Tranh nheo mắt đầy nguy hiểm. Tống Trì Cảnh mấy năm nay không dạy nổi đứa em này cách làm một Omega tử tế.
Một Omega không nên ra hẻm quán bar để làm chuyện đó với Alpha lạ, cũng không nên tự mình “tự xử” trước mặt Alpha khác.
Trên đường, nếu anh không cố nhịn mà thả cậu xuống, thì chỉ có hai kết cục:
Bị một Alpha làm đến chết.
Hoặc bị cả bầy Alpha làm đến chết.
Nhưng giờ, cậu đang ở trong tay anh. Sau này, anh sẽ dạy cậu.
Dù sao anh cũng là anh trai. Giáo dục em trai là điều đương nhiên.
“Xem ra vẫn chưa tỉnh.”
Tần Tranh nói rồi ném Tống Đào xuống nước.
“Bùm!”
Tống Đào chìm xuống đáy, phun một chuỗi bong bóng rồi trườn về phía trước. Cậu vùng tay bơi lên, trừng mắt nhìn đôi chân Tần Tranh qua làn nước trong suốt.
Sau đó, vươn tay ra kéo.
“Bùm!” – Tần Tranh rơi xuống nước.
Lần này anh hoàn toàn không đề phòng. Theo phản xạ, anh định trồi lên...
Nhưng bị đè đầu.
Tống Đào nghiến răng, tay ấn chặt đầu Tần Tranh xuống nước, không cho anh lấy nổi một hơi.
Tần Tranh vùng vẫy, mắng thầm con chó chết tiệt này.
Sau một hồi giãy giụa, anh mới thoát được, nắm lấy tay Tống Đào rồi vật cậu lại.
Hai người đánh nhau túi bụi trong bể bơi.
Tần Tranh chiếm thế bất lợi.
Chủ yếu là vì Tống Đào... trần truồng! Mỗi lần đá thì “của quý” cũng bay bay loạn xạ!
Nhưng sau khi bị Tống Đào đấm hai cú trời giáng, Tần Tranh không còn quan tâm nữa. Anh thậm chí còn muốn như hồi bé—lôi cậu lại, vả cho vài cái vào mông.
Hai người đánh loạn, khó phân thắng bại.
Tạm thời lùi ra, mỗi người thở hổn hển trong nước, vừa mệt vừa ướt.
Giống như hai con dã thú. Một mũi sưng, một mặt bầm, rồi cùng lúc lao vào nhau.
Ngay khoảnh khắc sắp va chạm, Tần Tranh tung nắm đấm, Tống Đào lại trượt xuống nước.
Tần Tranh không trúng, lao theo.
Bỗng người cứng đờ.
Dưới nước, hai tay ôm eo anh, như hai con cá quấn lấy cơ bụng anh.
Tống Đào dán sát anh, tay cọ qua ngực khiến đầu nhũ cọ lên...
Cậu vòng tay qua cổ Tần Tranh, cười khẽ: “Đừng đánh nữa, tôi mệt sắp chết rồi.”
Như yêu tinh nước, mặt ướt lấp lánh, ngây thơ đến lạ kỳ.
Omega vừa gợi cảm vừa thanh thuần như thế, chỉ có Tần Tranh là còn lạnh mặt, túm lấy gáy cậu.
“Biến.”
Tống Đào cười: “Được rồi được rồi ~”
Cậu lách ra khỏi ngực anh, còn cố tình dùng chân miết dọc cơ bụng anh.
Cậu cười bò lên bờ, nhặt quần, chẳng thèm mặc, cứ thế cởi truồng đi về phía phòng.
Tần Tranh nhìn theo bóng lưng nhảy nhót của cậu, đến khi biến mất mới nhìn xuống phản ứng của mình dưới nước.
Đánh nhau thì adrenaline tăng. Chắc là vì vậy thôi.
Anh nghĩ, chống tay, cơ bắp nổi rõ, bò lên bờ.
Nhưng—Tống Đào là Omega, chiến lực có phải hơi quá cao rồi không?
Tần Tranh không hiểu.
Một đêm yên bình trôi qua.
Sáng sớm, anh rửa mặt xong bước ra khỏi phòng vệ sinh, liền thấy Tống Đào cười toe toét đứng trong phòng ngủ, tay cầm một bộ đồ.
Cậu nói: “Tối qua cho tôi xin lỗi nha.”
Đưa bộ đồ lên: “Ừm, tôi lấy từ tủ anh đó.”
Đôi mắt long lanh vô tội chớp chớp.
Tần Tranh hừ nhẹ, cầm đôi tất trên cùng, bắt đầu thay đồ.
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit/Trans: Tỏi