Chương 68
Tần Tranh bị mấy câu của Tống Đào chọc bật cười. Nghĩ lại thì… cậu đúng là chỉ chiếm được mỗi cái “có tiền” trong danh sách “gen tốt”. Nhưng lời cậu nói thật sự khiến anh không nhịn được tưởng tượng—một đứa nhỏ giống hệt Tống Đào.
Không đúng, là hai đứa nhỏ giống Tống Đào.
Chắc chắn sẽ siêu cấp dễ thương, siêu cấp nghịch ngợm, siêu cấp… khiến người ta phát điên vì yêu mất thôi.
Có được hai đứa nhỏ như vậy, người đó nhất định là người hạnh phúc nhất thế giới.
Tống Đào giơ tay nâng nhẹ cằm anh, dưới ánh trăng nghiêng nghiêng chiếu lên khuôn mặt góc cạnh của Tần Tranh, cậu ngẩng đầu cười:
“Còn anh thì sao? Anh từng tưởng tượng mình có con chưa?”
Cậu thực sự tò mò. Trong đầu Tống Đào, Tần Tranh kiểu gì cũng là loại người sớm muộn gì cũng sẽ có con thừa kế gia nghiệp. Tần gia lớn như vậy, nếu nói là chuẩn bị truyền lại ngai vàng thì cũng không quá đâu.
Tần Tranh bị hỏi đến đỏ mặt, lúng túng chẳng biết trả lời thế nào. Thật ra… trước cả khi cùng Tống Đào xảy ra chuyện, anh đã từng tưởng tượng. Khi đó, tình cảm với cậu vẫn còn mơ hồ, nhưng vào những đêm khuya trằn trọc, hình bóng Tống Đào vẫn hiện lên không dứt.
Và anh cũng từng, thật sự từng, mơ về đứa con giữa hai người.
Không ngờ... cái viễn cảnh tưởng như xa vời ấy giờ lại là sự thật. Chỉ khác ở chỗ: con lại đang ở trong bụng anh.
Nghĩ tới đây, Tần Tranh không biết nên khóc hay cười.
Cẩn thận nhớ lại thì có khi, chỉ vài ngày sau lần gặp lại đầu tiên, anh đã bắt đầu có tâm tư với cậu rồi.
“Nghĩ rồi.” – Anh quyết định thành thật.
“Tôi từng nghĩ sẽ có một cặp, một trai một gái, con cái đủ cả. Như vậy… giống kiểu hoàn mỹ rồi.”
Tống Đào cười tít mắt, cảm giác như vừa đào được một bí mật đáng yêu:
“Nghe anh nói là biết từng nghĩ nhiều lắm rồi nha~”
Tần Tranh theo bản năng đưa tay sờ bụng. Nơi này hiện đang có hai đứa nhỏ, không biết là một trai một gái thật không. Nhưng mà… dù là gì đi nữa, cũng không quan trọng. Anh đã quyết định rồi, và sẽ không thay đổi.
Cằm được đặt trên vai anh, giọng Tống Đào vang bên tai đầy thân mật:
“Còn tôi á? Chắc cũng… hai đứa đi, hai đứa là vừa đẹp.”
Tần Tranh khe khẽ vuốt ve bụng, ánh mắt dịu lại.
Chợt, tay anh bị Tống Đào nắm lấy:
“Ngứa hả? Để tôi gãi cho.”
Nói xong liền thật sự bắt đầu “gãi”, khiến Tần Tranh vừa bất lực vừa cảnh giác, sợ cậu lỡ phát hiện gì.
Tống Đào ngồi đó, chuyên tâm… cào cào. Thật ra dạo gần đây cậu khá mê bụng Tần Tranh. Cảm giác mềm mềm xốp xốp, rất mới mẻ, khiến cậu vừa tò mò vừa thích thú.
“Tôi còn đặt tên cho con rồi đó.” – Cậu nói với vẻ cực kỳ tự hào.
“Một đứa tên là Tần Diệu Nghi, một đứa tên là Tống Lễ. Nghe có sang không?”
Tần Tranh bật cười vì cái tên “Tống Lễ”, nhưng ngẫm lại… đúng là vừa có khí chất vừa êm tai.
“Được đó, tên hay thật.”
Tống Đào càng đắc ý, ghé sát mân mê cằm anh:
“Anh cũng đặt hai cái tên đi, để tôi chấm điểm.”
Tần Tranh nhìn lên trần nhà, trong đầu lại hiện lên hình ảnh siêu âm—hai đứa nhỏ nhỏ xíu, tim đập thình thịch.
“Vậy một đứa là Tần Bình An, một đứa là Tống Nhạc Nhạc đi.”
Tống Đào nghe xong nhăn mặt, chân mày suýt nữa nhíu thành hình bát:
“Gì vậy trời, nghe như nhũ danh vậy á.”
Cậu nằm xuống lại, chui vào lòng anh:
“Vậy thôi, sau này nếu có con, anh đặt tên chính, tôi đặt nhũ danh.”
Tần Tranh không rõ cậu lẩm bẩm gì, trong mắt anh giờ đây chỉ hiện lên hình ảnh hai đứa nhỏ với tay ra như muốn được ôm. Một đứa tóc đen như anh, một đứa mắt xám như Tống Đào.
Anh gần như không chút do dự mà vươn tay ra theo bản năng.
“Tần Tranh, anh làm gì vậy?” – Giọng Tống Đào vang lên ngay sau đó.
Tần Tranh giật mình, hoàn hồn. Hình ảnh vừa rồi như ảo giác, biến mất không dấu vết. Anh nhắm mắt, bắt lấy tay Tống Đào, kéo trở về trước ngực:
“Ngủ thôi.”
Tống Đào ngáp một cái, ngỡ hai đứa nhỏ trong mộng cũng đã ngủ.
——
Tống Đào tiếp tục bận rộn trong phòng thí nghiệm, đồng thời thúc giục Ngụy Tư Kỳ tra tin tức. Bằng mọi giá, cậu phải biết được tình trạng của Tần Tranh.
Cùng lúc đó, Tần Tranh lại đến bệnh viện. Toàn bộ kiểm tra đã hoàn tất, và kết quả xác nhận: tình trạng hiện tại của anh đủ điều kiện để sinh non.
Chuyện này… cần quyết định nhanh chóng.
Dù gì, cái thai đã ba tháng.
Và anh, là một Alpha, cũng không còn trẻ nữa.
Alpha sải bước ra khỏi hành lang, dáng người cao lớn như đang chuẩn bị bước vào một trận chiến không có đường lui.
Tần Tranh vẫn giống như lần trước, lén lút đến khoa sản, cổ tay mang theo vòng tay mô phỏng tín tức tố Omega, còn cố tình xịt thêm chút mùi hương để tránh bị ai chú ý.
Trong khuôn viên bệnh viện, từng thai phụ đi qua, những đứa trẻ sơ sinh lũ lượt nằm thành hàng trong phòng chăm sóc vàng da—phấn nộn, bụ bẫm, yên tĩnh như những thiên thần nhỏ.
Có đứa còn quơ quơ tay chân, trông vô cùng sống động.
Tần Tranh ngẩn người, lần đầu tiên trong đầu anh bật ra một ý nghĩ lạ lùng:
Muốn ôm thử một cái.
Mùi sữa nhè nhẹ trong không khí khiến anh hơi khựng lại, không biết từ bao giờ mình lại có loại xúc động như thế này.
Vương viện trưởng xuất hiện sau lưng anh:
“Dễ thương đúng không? Đứa nào còn chưa biết đi là đáng yêu nhất đấy. Lát nữa lớn lên rồi thì bắt đầu biết làm nũng, biết làm loạn, lúc đó lại thành ‘đáng sợ’.”
Tần Tranh nhìn những đứa bé không rời mắt, giọng khàn khàn hỏi:
“Anh nói con trong bụng tôi rất khỏe… Khỏe như mấy đứa này sao?”
Vương viện trưởng dừng lại, nhìn sâu vào mắt Alpha trước mặt—ánh mắt anh không giấu được sự mong đợi:
“Ừ. Hai đứa nhỏ trong bụng cậu khỏe mạnh, giống như mấy đứa kia.”
Tần Tranh suýt nữa thì rơi nước mắt.
Anh hít sâu một hơi, ép bản thân quay đi:
“Đi thôi.”
Vương viện trưởng không nói gì thêm. Anh ta chỉ nói sự thật—còn mọi lựa chọn, đều là quyền của người làm cha.
---
Cùng lúc đó, Tống Đào đang ở phòng nghiên cứu, mắt dán vào màn hình, dữ liệu xanh lướt như bay qua mắt.
Đột nhiên, một cơn đau ngực khiến cậu sững người.
Tim đập nhanh, lồng ngực nghẹn lại.
Cậu khụy người chống tay lên bàn, môi mím chặt, mặt trắng bệch như giấy. Không biết từ đâu, cảm giác bất an lan khắp người như thủy triều, khiến cậu không thể thở nổi.
Trương lão ở gần đó thấy vậy vội chạy tới:
“Sao thế? Không khỏe à?”
Tống Đào không thể trả lời. Một ý nghĩ hiện lên mạnh mẽ trong đầu—gọi cho Tần Tranh ngay lập tức.
Cậu run rẩy ấn nút gọi, từng tiếng tút vang lên như nhát kéo vào tim.
“Mau tiếp máy đi…”
Cuối cùng, giọng nói quen thuộc vang lên:
“Tôi đang ở nhà.”
Tần Tranh đứng cạnh bàn mổ, bình thản như chưa có gì xảy ra.
Vương viện trưởng lặng lẽ dừng động tác, chờ anh xử lý xong.
“Có chuyện gì sao?” – Tần Tranh hỏi.
Tống Đào vẫn ôm ngực, giọng trầm thấp:
“Không… chỉ là… tôi đột nhiên thấy hoảng hốt. Hoảng tới mức không thở nổi. Trong đầu chỉ có mỗi anh.”
“Anh thật sự không sao chứ?”
Tần Tranh chậm rãi dời mắt khỏi bộ dụng cụ phẫu thuật ánh lên dưới đèn:
“Không sao đâu. Tôi đang họp trực tuyến, không tiện nói chuyện video. Cho tôi 20 phút, tôi gọi lại.”
Giọng anh đều đều, bình tĩnh đến mức gần như không có cảm xúc.
Tống Đào ngẫm nghĩ, cuối cùng đành gật đầu:
“Được, nhớ gọi lại cho tôi.”
Cúp máy, cảm giác đau ngực của Tống Đào cũng dần dịu xuống. Cậu nhận ly nước từ Trương lão, lòng vẫn ngổn ngang.
Trong khi đó, Tần Tranh nhìn xuống bụng, nhẹ nhàng thì thầm:
“Có phải là mấy đứa… đang gọi tôi không?”
“Xin lỗi.”
“Nếu có trách, thì trách tôi… không đủ can đảm làm một người ba.”
Anh quay đầu lại, hỏi Vương viện trưởng:
“Giờ… tôi phải làm gì tiếp theo?”
Vương viện trưởng chỉ về phía giường:
“Mời anh nằm lên. Đặt chân lên hai bên khung giữ này.”
Tần Tranh nằm xuống, ánh đèn mổ trên trần quá sáng, sáng đến mức khiến anh không dám nhắm mắt lại. Một cảm giác bất ổn trào lên trong lồng ngực.
“Rất nhanh thôi.” – Vương viện trưởng chuẩn bị mũi tiêm gây tê. – “Anh cứ xem như là đang ngủ một giấc.”
đứng cạnh bình truyền nước. Chỉ cần lượng thuốc mê ấy chảy hết vào cơ thể, Tần Tranh sẽ chìm vào giấc ngủ—và sau đó, anh sẽ mất đi hai đứa trẻ mà không hề hay biết.
Tần Tranh không thể rời mắt khỏi ống truyền, nhìn chất lỏng kia từ từ chảy xuống. Dường như anh có thể nghe được âm thanh sủi bọt nhỏ vụn, như có một tiếng “oành” nổ ra trong đầu.
Vương viện trưởng vừa định mở miệng nói gì đó—
Tần Tranh bất ngờ ngồi bật dậy, rút phăng kim truyền nước trên mu bàn tay. Mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo.
“Hai đứa nhỏ… tôi không thể bỏ.”
Sau này, mỗi khi nhớ lại giây phút đó, Tần Tranh luôn không thể lý giải hoàn toàn vì sao lại phản ứng như vậy. Có thể là bản năng của người làm cha, hoặc cũng có thể là vì nỗi sợ vô hình—nỗi sợ rằng nếu anh thật sự bỏ rơi con, nơi nào đó, Tống Đào cũng sẽ xảy ra chuyện.
Anh không chắc.
Chỉ biết một điều: ngay khoảnh khắc đó, anh muốn giữ lại con mình. Anh muốn bảo vệ những sinh mệnh bé nhỏ đang lớn lên trong bụng.
---
Tống Đào trong 20 phút đó gần như không làm được gì. Đầu óc cậu rối bời, mọi thao tác đều sai sót. Cậu chỉ chờ cái video Tần Tranh hứa sẽ gửi.
Báo thức vừa reo, tin nhắn video gọi đến.
Tống Đào lập tức nhận. Cậu nhìn thấy Tần Tranh đang ngồi trong xe, nguyên vẹn, thần sắc không có gì khác thường, thậm chí còn phấn chấn hơn mấy ngày trước.
“Anh đang ở đâu vậy?”
Tần Tranh nhìn vào màn hình, có cảm giác như đã trôi qua mấy kiếp.
“Đến công ty một chút thôi. Còn cậu, khá hơn chưa?”
“Thấy anh không sao là tôi yên tâm rồi.”
Tần Tranh nghiêm túc gật đầu.
“Tôi không sao.”
Không chỉ anh không sao—mà con của họ cũng không sao.
Đêm qua anh chỉ hỏi Tống Đào có muốn làm ba không, mà quên hỏi cậu đã sẵn sàng làm ba chưa. Nhưng lúc ngồi trên bàn mổ, trong khoảnh khắc ấy, anh đã hiểu mình muốn giữ con lại đến mức nào.
“Không có việc gì thì tối nay về sớm một chút, nghỉ ngơi đi.”
“Ừ. Tối gặp.”
Tắt video, Tần Tranh nhẹ nhàng đặt tay lên bụng. Trên gương mặt điển trai là vẻ dịu dàng khó tả. Đời anh vốn là một đường thẳng khô khốc, không vướng víu ràng buộc, không chạm được ấm áp. Giờ đây… anh sắp có hai đứa trẻ cùng dòng máu, là người nhà thực sự.
Alpha lại bất giác rơi nước mắt.
---
Một tháng sau, Tống Đào rốt cuộc mất kiên nhẫn, xông tới chỗ Ngụy Tư Kỳ.
Cậu túm cổ áo người kia, ấn mạnh xuống trước loạt màn hình:
“Sao có thể không tra được?! Nói! Có phải cậu mải yêu đương mà quên việc tôi nhờ rồi không?!”
Ngụy Tư Kỳ giơ hai tay đầu hàng, mặt mũi uất ức:
“Tôi vô tội! Tôi thật sự tra rồi! Hai tuần lục hết cả dữ liệu, không có hồ sơ nào của Tần Tranh hết!”
Anh ta ấn tay Tống Đào vào bảng điều khiển, kéo ra hết các tệp bệnh viện.
Tống Đào nhìn mà không hiểu nổi:
“Sao lại không có?!”
Ngụy Tư Kỳ nhún vai, giọng bất lực:
“Có lẽ… Tần Tranh chưa từng để lại hồ sơ nào cả. Dù gì bệnh viện cũng là của ảnh, muốn xử lý gọn một chút cũng đâu khó.”
Câu nói ấy khiến Tống Đào như bừng tỉnh. Đúng rồi. Cậu lo quá nên quên mất chuyện này.
---
Tần Tranh xuất hiện tại công trường xây dựng trạm không gian, khoác áo gió dài rộng, cố che kín phần bụng.
Thời tiết nắng nóng, anh vẫn kín đáo từng li từng tí, bước đi cẩn thận, tránh vấp ngã. Bên trong lớp vải dày, đôi lúc anh lại kéo vạt áo che kín phần bụng hơn nữa.
Giữa trưa, khi đi qua nhóm công nhân đang nghỉ ngơi, có người vô tư nói vợ mình đang mang thai.
Tần Tranh dừng bước, ánh mắt dịu lại:
“Vợ cậu mang thai à?”
Anh công nhân gật đầu, có phần bối rối nhưng vẫn cười tươi.
“Chúc mừng.” – Tần Tranh nói, rồi quay sang lãnh đạo bên cạnh – “Nhà ai có vợ mang thai, công ty phát 200 tệ tiền mừng. Cần hóa đơn viện chứng nhận nhé.”
“Rõ, Tần tổng.”
Anh công nhân vui như trúng số, rối rít cảm ơn. Gió thổi ngang qua, mang theo tiếng cười nhẹ nhàng.
Xong việc, Tần Tranh lên xe. Động tác có phần chậm chạp hơn thường ngày.
Quản Tứ lặng lẽ liếc nhìn, cảm thấy có gì đó… lạ. Tổng giám đốc trước kia mỗi lần bước lên xe đều gọn gàng dứt khoát, dáng người cao ráo được tây trang ôm trọn, còn bây giờ, quần áo toàn loại rộng thùng thình, bước chân cũng chậm, vòng eo thì không thể… uốn cong?
Ngay cả Lộ Dao cũng từng thì thầm:
“Cảm giác sếp dạo này… tròn ra ấy nhỉ?”
Tần Tranh cảm nhận được ánh nhìn kia, theo bản năng kéo khăn quàng xuống che bụng:
“Nhìn gì vậy?”
“Không, không có gì…” – Quản Tứ hoảng hốt quay đầu.
Tần Tranh nhìn cậu ta, trong lòng thầm nghĩ—hy vọng Quản Tứ không nhận ra. Nếu nhận ra, anh chỉ có thể cho nghỉ việc. Dù sao, thời gian làm việc của anh cũng chẳng còn bao lâu nữa.
Chỉ cần thêm một tháng nữa thôi.
“Chào mừng anh về nhà ~”
Tống Đào mặc bộ hầu gái cosplay, đứng ngay cửa cúi người chào, nụ cười ngọt lịm khiến Tần Tranh đứng ngây ra như tượng.
Cậu thật sự... mặc thế này để đón anh?
Chỉ một câu "hoan nghênh", mà Tần Tranh cảm giác tim mình muốn rơi ra ngoài. Vẻ ngoài hệt như từ poster bước ra: váy ngắn, chân dài, tất đen cao đến gối, đường viền ren và lớp váy cách nhau vừa đủ để lộ ra làn da trắng mịn như kem tươi.
Ngay cả cổ cũng đeo thêm một chiếc chuông nhỏ, phát ra tiếng leng keng dịu nhẹ.
Tần Tranh không nhúc nhích nổi.
Là thật đấy à?
Đang mang thai nên nhu cầu thể xác vốn đã cao, nay lại thấy cảnh tượng này… như thể bị đánh trúng điểm yếu ngọt ngào nhất.
Cậu nhóc này, đúng là cố tình.
Tống Đào bước tới, tháo khăn quàng giúp anh, nở nụ cười tinh quái:
“Làm việc mệt rồi nhỉ, anh cần bồi bổ một chút quả đào ngọt để hồi phục sức lực không?”
Nói rồi xoay người nhấc váy xoay một vòng, động tác ngả ngớn mà tinh tế, cuối cùng còn thổi một nụ hôn gió về phía Tần Tranh.
Chỉ một động tác mà toàn bộ mệt mỏi trong người Tần Tranh như tan thành mây khói.
Anh vội vàng vào thay đồ, quần áo hôm nay vẫn là loại rộng thùng thình. Tống Đào hẳn chưa phát hiện ra gì, vẫn tưởng anh tăng cân, chưa từng nghi ngờ cái bụng này lại đang giấu hai đứa bé.
Tống Đào đúng là dễ dụ khị đến bất ngờ.
Khi anh quay lại, Tống Đào đã chủ động nhào tới, tay vòng lên cổ, đôi mắt ướt át như nai nhỏ nhìn thẳng vào anh.
“Anh muốn ăn cơm trước… hay là muốn ăn em trước?”
Đầu ngón tay thon dài điểm lên đôi môi bóng mượt của mình, khẽ mím môi, cậu nhìn anh không hề e dè.
Tần Tranh lập tức ôm lấy cậu, cúi xuống hôn ngấu nghiến:
“Đương nhiên là ăn em trước.”
Hai người dây dưa trong phòng khách hồi lâu, môi sưng đỏ, hơi thở hỗn loạn.
Khi Tần Tranh chuẩn bị đẩy mọi thứ tiến xa hơn, Tống Đào lại bất ngờ xoay người tránh, váy tung lên, làm bộ xấu hổ:
“Tiên sinh, anh thật hư… Em là hầu gái, đâu thể làm những chuyện như vậy ~”
Tần Tranh bật cười, đuổi theo kéo cậu trở về, tay siết lấy cổ tay mảnh khảnh:
“Không sao, tiên sinh sẽ tăng lương cho em.”
Quả là tư duy của người có tiền.
Tống Đào đưa tay anh chạm lên phần tất chân ren đen, ánh mắt khẽ cong, môi cong thành nụ cười quyến rũ:
“Vậy tiên sinh có thể nói cho em biết, rốt cuộc lần trước anh đến bệnh viện là để khám bệnh gì không?”
Động tác của Tần Tranh khựng lại ngay khi tay sắp gỡ chiếc nơ bướm nhỏ trên tất.
Cậu… vẫn chưa từ bỏ chuyện đó?
Tần Tranh vốn nghĩ chuyện đã trôi qua, cậu cũng quên rồi, không ngờ Tống Đào vẫn canh me.
Anh khẽ nghiêng đầu, ghé sát tai Tống Đào, giọng trầm khàn, dỗ ngọt:
“Không phải là không thể nói… nhưng mà—”
Kèm theo đó là một cú cắn nhẹ vành tai khiến Tống Đào rùng mình.
“Chỉ cần em ngoan ngoãn để tôi làm người chủ động… tôi sẽ kể hết.”
Tống Đào nhướng mày, không nói lời nào, tay lại vòng lấy eo anh, ánh mắt long lanh như có điện.
“Nhưng em lại thấy… tiên sinh càng phù hợp ở vị trí bị chiếm hữu hơn đó.”
Ngón tay cậu bất ngờ ấn xuống, khiến Alpha còn đang "công" bỗng chốc đổ sập vào lòng.
Tần Tranh nghiến răng rủa khẽ:
“Chết tiệt… cậu chơi bẩn.”
Tống Đào nhướn mày cười ngạo nghễ:
“Vì em hiểu rất rõ thân thể của anh.”
Cậu ôm lấy anh, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên cổ, lên môi, tiếp tục quấn lấy, khiến Alpha chẳng còn chút sức lực phản kháng.
Tần Tranh hừ một tiếng, trong lòng đầu hàng không điều kiện.
Mọi suy nghĩ phản công đều tan biến thành mây khói. Đến thở còn không kịp thì lấy đâu ra sức làm chủ?
Chỉ là… trong lòng vẫn vương chút suy nghĩ nhỏ:
Nếu được, anh thật sự muốn xé đôi chiếc tất ren này, rồi từ từ cảm nhận từng lớp da thịt bên dưới.
Tống Đào níu lấy tay áo anh, giọng mềm như bún, pha chút đáng thương:
“Nói cho em biết đi mà, anh rốt cuộc đến bệnh viện khám cái gì?”
Tần Tranh lùi nửa bước, khẽ liếc cậu:
“Cậu nhiều tài thế cơ mà, sao không tự đi tra?”
Tống Đào lập tức chuyển tông, ánh mắt chớp chớp, giọng lí nhí như sắp khóc:
“Ca ca à, anh coi như thương em đi, chuyện này em lo tới sắp vỡ đầu rồi, ngủ cũng mơ thấy ác mộng…”
Cậu dụi trán vào đầu vai Tần Tranh, âm thanh như mèo nhỏ cào cào trái tim:
“Em thật sự sợ có chuyện gì xảy ra với anh… đừng rời xa em, đừng lừa em, đừng giấu em nữa…”
Tần Tranh cảm nhận được làn nước mắt nóng hổi lăn trên vai mình, lòng liền mềm nhũn.
Không ổn rồi, cậu ta khóc thật.
Anh lùi ra nửa bước, định giải thích thì chợt thấy Tống Đào nhíu mày, ánh mắt chuyển về phần ngực áo mình, vẻ mặt hơi nghi hoặc:
“Anh… ra mồ hôi nhiều vậy sao?”
Tống Đào vừa nói vừa đưa tay chạm lên, đầu ngón tay khẽ miết qua lớp vải ẩm ở ngực Tần Tranh.
Tần Tranh cúi đầu nhìn theo.
Chỗ ngực áo anh rõ ràng in hai vệt ướt đối xứng nhau. Mà vị trí ấy… không giống như mồ hôi chút nào.
Tống Đào dừng tay, rồi như có linh cảm, đưa ngón tay lên trước mũi ngửi thử.
Một mùi thơm nhẹ, ngòn ngọt, lướt qua khứu giác.
Cậu khẽ chớp mắt.
“...Sữa?”
Giây phút đó, hai người đồng thời nhìn nhau — ánh mắt như có sét đánh ngang trời.
Im lặng ba giây.
Tống Đào chậm rãi nói ra kết luận, giọng như không thể tin nổi:
“Tần Tranh… anh… anh chảy sữa rồi.”
Một câu rơi xuống, cả thế giới Tần Tranh suýt sụp đổ.
Anh đỏ mặt, lùi nửa bước, miệng mím chặt. Không phải là anh không đoán được sớm muộn gì chuyện này cũng bị phát hiện, nhưng sao lại bị vạch trần theo kiểu… chó con ngửi thấy mùi đồ ăn thế này?
Tống Đào há hốc mồm, hai mắt sáng rực, dáng vẻ như sắp phát sáng:
“Có phải là do dị năng mị ma ảnh hưởng không?”
Cậu nói nhưng mắt không rời khỏi ngực Tần Tranh, y như sắp hóa thân thành cún nhỏ trực chờ bát sữa.
Tần Tranh hoàn toàn bất lực.
Cậu ta lúc cần ngốc thì lại cực kỳ chuyên tâm ngốc.
Cậu ta còn chưa phát hiện ra cái bụng anh lớn lên mỗi ngày là vì cái gì.
Tần Tranh thở dài:
“Không chắc… nhưng đúng là vì chuyện này mà anh phải đến bệnh viện.”
“Vậy tức là… đây không phải bệnh? Cơ thể anh không có vấn đề gì?”
“Không có.”
Tống Đào thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng hỏi ra câu mà cậu đã nhịn từ lúc nãy:
“Vậy em có thể uống không?”
Tần Tranh: “…”
Anh không tin vào lỗ tai mình nữa.
Gì cơ?
Cậu ta… muốn uống?!
Một luồng xấu hổ lập tức dâng trào. Anh giật tay, định quay người bỏ đi:
“Cậu mơ đi!”
Nhưng Tống Đào lập tức đuổi theo, quấn lấy như rắn nước:
“Thì anh cũng đâu thể cứ để nó rỉ như vậy hoài? Lãng phí lắm á!”
Cái lý lẽ không biết giấu mặt đó lại khiến Tần Tranh dở khóc dở cười. Trở về phòng, anh bị Tống Đào ép ngồi xuống giường.
Cậu ngồi xổm trước mặt anh, ánh mắt long lanh ướt át:
“Vậy nên, để em giúp. Em uống hết là tốt nhất. Giải pháp sạch sẽ – hiệu quả – không phí phạm.”
Nói rồi, cậu còn liếm môi một cái.
Tần Tranh nhìn thấy động tác ấy, chỉ cảm thấy nhiệt độ toàn thân tăng vọt.
Cái tên chó con này…
Lúc nào cũng làm anh nghẹn lời như vậy.