Chương 69
Cơ ngực chẳng cần dùng lực mà vẫn nổi rõ, đường nét căng đầy không hề mềm yếu.
Huống chi bây giờ Tần Tranh còn đang mang thai, ngực so với trước kia như lớn hơn một chút, đầu nhũ hồng nhạt ẩn hiện giữa nền da trắng mịn, lắc lư nhè nhẹ như muốn rơi xuống. Khi còn mặc đồ, sữa đã thấm ra lớp vải, giờ không còn quần áo che đậy nữa, dòng sữa trắng từ tốn chảy dọc theo làn da.
Làn da Alpha vốn đã trắng, nhưng lại chẳng thể so được với màu sữa, thế nên tạo ra từng mảng lệch tông đầy mê hoặc.
Những giọt sữa như hạt châu, lăn dài xuống cơ bụng nay đã không còn rõ nét do mang thai, cuối cùng khô lại, để lại từng vệt ẩm mờ ảo.
Tống Đào ngây người nhìn khung cảnh trước mắt, cảnh tượng này mê hoặc tới mức chỉ cần là đàn ông đều không thể không động tâm. Cậu khát khô cả người, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ: muốn uống sữa của anh.
Trong lòng không nhịn được lén cảm thán: Mị ma đúng là quá đỉnh. Mị ma vạn tuế.
“Anh ơi.” Cậu gọi một tiếng mềm nhũn, giọng dính như mật, “Sữa chảy ra mãi như thế, chắc anh cũng thấy khó chịu lắm nhỉ?”
Cậu chớp mắt ngoan ngoãn, khuôn mặt trông như chẳng biết gì, chỉ đơn giản là muốn giúp anh giải quyết vấn đề mà thôi.
Người khác nhìn chắc cũng tin thật, nhưng Tần Tranh thì không. Tuy vậy, đúng là để sữa chảy mãi cũng khá phiền. Hơn nữa, hôm nay Tống Đào đúng là khiến anh có chút động lòng. Nhìn cậu mặc áo thun đen ngồi xổm trước mặt mình, anh thật sự không nỡ từ chối.
Tống Đào nhìn ra sự do dự ấy, ánh mắt anh rõ ràng dừng lại ở phần đùi cậu.
Thế là Tống Đào chủ động hơn một bước. Cậu trèo lên ngồi trên người Tần Tranh, nắm lấy tay anh đặt lên đôi tất đang mang, để anh cảm nhận rõ xúc giác mượt mà bên dưới lớp vải mỏng.
Tần Tranh bị cậu làm cho phân tâm ngay lập tức. Cậu liền tranh thủ lúc anh lơ đễnh, cúi người, mở miệng...
Dòng sữa suýt chảy xuống bị cậu nhanh tay cuốn lấy. Tần Tranh cả người run lên, nhìn Tống Đào nhưng không nói lời nào, chỉ càng thêm tập trung xoa nắn đôi chân thon dài của cậu.
Tống Đào thay đổi vị trí ngậm mút, mùi sữa thoang thoảng quanh miệng, ngon đến mức khiến người ta mê mẩn.
Tần Tranh không còn ngăn cản nữa, cậu cũng chẳng nể nang, há miệng ngậm trọn rồi mạnh mẽ hút vào. Sữa lập tức dâng lên, tràn đầy khoang miệng, cậu tham lam nuốt từng ngụm.
Quả thật quá ngon.
Là loại sữa ngon nhất trên đời.
Tần Tranh thở gấp, cảm giác vô cùng đặc biệt. Anh có thể rõ ràng cảm nhận được dòng sữa đang bị hút ra, không đau, không ngứa, chỉ là một cảm giác lạ lùng đến mức làm người ta muốn run lên.
Khiến anh... có chút phấn khích.
Bàn tay to của Alpha nắm lấy phần tất chân, chỉ cần kéo nhẹ một cái đã xé toạc, lớp vải mỏng để lộ ra làn da trắng nõn bên trong.
Cảnh tượng ấy khiến người ta như muốn bốc hỏa.
Tần Tranh luồn tay vào phần tất bị rách, mạnh mẽ bóp lấy phần thịt mềm mại, đầy đặn.
Alpha cảm thấy... thỏa mãn tột độ.
Tống Đào uống sữa một bên chưa đủ, lại chuyển sang bên còn lại, như một đứa trẻ ham chơi chẳng chịu ngồi yên ăn cơm. Cậu mút đến mức hai bên đều ướt đẫm, sữa còn nhiều hơn cả lúc đầu, không có cậu tiếp, cứ thế tuôn ra không dứt.
Trong miệng cậu là dòng sữa ngọt, đôi mắt không chịu yên, vừa liếm vừa mút, sữa dính khắp nơi như thể đang vẽ tranh bằng chất lỏng trắng ngần.
Rồi cậu đưa bàn tay ướt sữa từ eo anh lần xuống...
Hướng đến nơi cậu yêu nhất trên người anh.
Tần Tranh “xoẹt” một tiếng xé luôn phần vải áo thun, mở ra một khoảng lớn. Anh đỏ mặt nhìn Tống Đào vừa ăn vừa nghịch ngợm trước mặt, thì thấy cậu bất ngờ mạnh mẽ hút một ngụm sữa thật sâu, ánh mắt tràn đầy trêu chọc, sát lại gần, đặt lên môi anh một nụ hôn.
Tần Tranh lập tức bị mùi sữa lấn át, chưa kịp phản ứng, cổ họng đã vô thức nuốt trọn dòng sữa đầy miệng — là sữa của chính anh.
Alpha đỏ bừng cả mặt.
Tống Đào dán môi vào anh, thì thầm một câu:
“Anh à, sữa ngon không?”
Cậu nhìn vẻ mặt đỏ hồng của anh, tự hỏi rồi tự trả lời: “Ngon lắm. Là sữa ngon nhất trên thế giới.”
Tống Đào bắt đầu suy nghĩ xa hơn.
Tần Tranh cảm nhận rõ sự thay đổi, nhưng rồi chợt nhớ ra hiện tại mình còn đang mang thai, lại là mang song thai... Lần trước đã phải vào viện vì quá sức, không thể để chuyện này lặp lại lần nữa.
Nhưng từ chối Tống Đào, cũng cần một lý do hợp lý — mà anh lại chẳng có.
Tuy nhiên, tuyệt đối không thể để cậu làm bậy như mọi lần.
“Chờ đã.”
Tần Tranh nghĩ ra một cách.
Tống Đào hiếm khi được nhìn Tần Tranh từ góc độ này, không thể không công nhận — đẹp thật sự.
Rất ngọt ngào. Hấp dẫn.
Cậu thích.
Khuôn mặt tuấn tú kia dù là ở góc nào cũng không bị ảnh hưởng, ngược lại còn làm nổi bật bờ vai rộng và lồng ngực rắn rỏi. Quan trọng nhất là, anh còn đang chảy sữa — từng giọt tí tách rơi lên người và mặt Tống Đào.
Ánh mắt hai người giao nhau, đúng lúc một giọt sữa rơi xuống, dừng lại ngay nơi khoé môi Tống Đào. Cậu nhanh chóng liếm lấy, hành động ấy khiến Tần Tranh đỏ mặt. Anh vội đưa tay lên, định che lại để sữa không tiếp tục chảy ra nữa.
Vậy mà... cậu vẫn đang ăn món cậu yêu thích nhất.
Từng đợt gần rồi lại xa, Alpha như một giấc mơ khó nắm bắt, nhưng Tống Đào lại cố tình muốn bắt được. Cậu đưa tay chạm vào hoa văn bạc trên da anh, như thể đang tự tuyên bố rằng mình đã hoàn toàn làm chủ Alpha này.
Tí tách.
Lại một giọt sữa rơi lên người Tống Đào. Hoá ra là sữa chảy quá nhiều, tay Tần Tranh đã không thể ngăn lại được, sữa rỉ ra từ kẽ ngón tay.
Khoảnh khắc này, Tống Đào chắc chắn sẽ khắc ghi cả đời.
Cậu nghĩ bụng: sữa của Alpha nhiều như vậy, nếu có con thì chắc chắn không lo chuyện ăn uống.
—
Tần Tranh đang tắm trong phòng vệ sinh, toàn bộ sữa đều bị Tống Đào uống sạch, không rõ bao lâu mới có thể ra sữa lại, mà vấn đề này... đúng là hơi nan giải.
Cảm giác như còn nghiêm trọng hơn cả việc đang mang thai.
May mà đầu óc Tống Đào giờ toàn nghĩ mấy chuyện không đứng đắn, vẫn chưa nhận ra điều đó.
Anh khẽ bật cười. Chẳng lẽ đến lúc sinh con rồi mà cậu vẫn tưởng mình vừa bồng được hai đứa nhỏ về nhà?
“Dân chúng chúng ta hôm nay thật vui~ thật vui nha thật vui~” Tống Đào vừa hát nghêu ngao vừa thay ga trải giường và vỏ chăn, thỉnh thoảng còn liếm nhẹ khoé miệng, như thể vẫn còn nếm được vị ngọt của sữa ban nãy.
Há Há.
Ngon lắm, thơm lắm.
“Trên người em còn lưu lại mùi sữa của anh~ là chiếc mũi của em phạm tội~ không nên ngửi thấy được mùi ngực của anh~ lau khô hết để ngủ cùng anh~”
Tần Tranh vừa bước ra khỏi phòng tắm đã nghe được đoạn hát quái lạ đó. Tống Đào cũng không hổ là phối hợp hoàn hảo với lời ca, lăn một vòng lên giường rồi vỗ nhẹ vào chỗ bên cạnh mình.
“Gối đầu nhanh vào chỗ~”
Tần Tranh thở dài trong lòng: thật đúng là không ai trị nổi cậu.
Dù nghĩ là vậy, nhưng anh vẫn gối đầu vào chỗ được vỗ kia, hai người lập tức ôm lấy nhau.
Tống Đào thật ra rất tò mò vì sao hôm nay Tần Tranh lại chủ động như vậy. Nhưng cậu sợ nếu mình hỏi, sau này anh sẽ không chủ động nữa.
Mà điều khiến cậu tò mò hơn chính là bộ ngực từng tiết ra sữa kia — giờ nhìn kỹ lại, chẳng thấy dấu hiệu gì là sắp “ra sữa”.
“Cái này xảy ra lâu chưa?” Cậu vẫn chưa nhận ra trước đó, đúng là có hơi thiếu tinh tế. Đến mức Tần Tranh phải đi gặp bác sĩ vì chuyện đó.
Tần Tranh đáp: “Chắc khoảng một tuần.”
Lời nói dối bật ra không cần suy nghĩ.
Tống Đào thầm nghĩ: Ừm, vậy cũng chưa phải quá lâu. “Bác sĩ nói sao?”
Tần Tranh đoán chắc viện trưởng Vương sẽ nói đây là hiện tượng bình thường, dù sao thì... anh cũng đang mang thai.
“Không có cách nào cả.” Anh đáp.
Tống Đào ngẩng lên nhìn anh. Alpha lúc này không có vẻ gì là mất kiểm soát, có vẻ đã chấp nhận mọi chuyện — từ việc mình tỉnh lại thành mị ma, thành Omega, Alpha đều đã đón nhận được.
Với một Alpha từng trải như anh, có lẽ cũng không đến mức khó tiếp thu.
Nhưng Tống Đào lại thấy Tần Tranh có chút tội nghiệp. Sao hết chuyện rối ren này tới chuyện khác đều rơi vào người anh thế? Ngoại trừ việc yêu nhau với cậu ra.
“Nếu anh cần em làm gì, nhất định phải nói. Em tuy thông minh đấy, nhưng đôi khi vẫn có lúc... hơi khờ khạo. Nếu em sơ suất điều gì, nhất định phải nhắc em nhé.”
Tống Đào nghiêm túc nói.
Không ai hoàn hảo cả, chẳng ai là con sâu trong bụng người khác.
Tần Tranh chợt phát hiện một điều. Anh nhéo nhẹ vào khuôn mặt tinh xảo của Omega nằm bên cạnh: “Cậu đúng là nếu không tự khen mình một lần thì chắc chịu không nổi nhỉ?”
“Đây là em nói thật chứ bộ?”
“Thành thật ở đâu? Tống Đào à, cậu là người ngốc nhất thế giới luôn đấy.” Tần Tranh nói với giọng đầy ẩn ý.
Tống Đào nhất thời không hiểu, liền rúc vào nũng nịu: “Vậy thì anh còn ngốc hơn, vì anh lại đi yêu một người ngốc nhất như em.”
Nghe cũng hợp lý thật sự.
Hai người đã quen với việc ôm nhau thủ thỉ trước khi ngủ, không cần mục đích, chỉ là tùy hứng kể vài chuyện, đó là khoảng thời gian thư thả nhất trong ngày.
Hai người thường nói chuyện rất lâu, khi thì bàn về tiến độ nghiên cứu của Tống Đào, lúc lại nhắc đến tình hình công việc của Tần Tranh. Cũng có khi chỉ đơn giản là tám chuyện ai đó, ai đó nữa... Trò chuyện một hồi, rồi ngủ quên lúc nào chẳng hay.
Tối nay cũng vậy.
Tống Đào vừa ở bên Tần Tranh vừa liếc nhìn tin nhắn từ Tô Hà, chủ đề là chuyện của Ngụy Tư Kỳ và cô chị gái kia của hắn – hai người đã nghiên cứu cả buổi chiều về roi da, nến thơm, còng tay... khá là tập trung.
—
【“Tiểu Tô Hà ~ tìm được bạn cùng phòng mới rồi à, chúc mừng nha! Hành động nhanh quá ha. Tối gặp nha~”】
Tống Đào đảo mắt: “Chờ một chút.”
Cậu ngưng trò chuyện với Tô Hà, quay lên cầu thang gọi với:
“Tần Tranh, tôi có thể rủ Tô Hà tới nhà mình chơi không?”
Tần Tranh đang làm việc sau bàn viết, hơi do dự, nhưng nghĩ lại thì... đây là lần đầu Tống Đào muốn mời bạn về nhà. Dù sao nơi này cũng là nhà của cả hai người. Anh mà từ chối thì cũng không hợp lý lắm.
“Tuỳ cậu.”
Được sự đồng ý, Tống Đào hớn hở nhắn lại cho Tô Hà:
“Vậy cậu kéo thêm cả Tư Kỳ qua nhà tôi luôn nhé.”
Tô Hà lập tức hớn hở, còn lén hỏi:
“Vậy... tình ca của cậu có ở nhà không đó?”
“Đương nhiên có chứ. Ảnh sẽ cùng tôi tiếp đón hai cậu.”
Vừa dứt cuộc gọi, Tống Đào đã lao thẳng tới thư phòng, chống hai tay lên bàn, nhìn chằm chằm Tần Tranh.
“Tần Tranh, bạn tôi 8 giờ tối sẽ tới, tôi muốn công khai mối quan hệ của chúng ta với bọn họ.”
Tuy yêu lén có phần kích thích thật, nhưng cứ giấu mãi cũng thấy bí bách, mù mịt chẳng khác gì khói phủ.
Không đợi Tần Tranh phản ứng, cậu nói tiếp rất biết điều:
“Đương nhiên, tôi là một Omega sẽ giữ đúng vai trò của mình. Không để lộ cho ai biết đâu.”
Tần Tranh hiểu rõ tâm tư nhỏ này của cậu, cũng có thể thông cảm.
Nếu cậu đã không để tâm đến danh phận, chỉ cần hai người biết là đủ, anh cũng chẳng muốn ngăn cản. Dù sao… người vợ này, anh vẫn muốn được cưng chiều.
Một Omega hiểu chuyện thế này, Alpha đúng là không có cớ từ chối.
“Được rồi, tôi sẽ cho người chuẩn bị một chút.” Nếu là bạn tốt của Tống Đào, tất nhiên phải tiếp đãi chu đáo.
“Không cần rườm rà đâu, đơn giản thôi, không khéo bọn họ lại thấy ngại. Chỉ cần làm nhiều món ngon một chút, cho bọn họ ăn no là được rồi. Toàn mấy đứa ham ăn ấy mà ~”
“Không thành vấn đề.”
“Anh là nhất ~”
8 giờ đến rất nhanh. Tô Hà và Ngụy Tư Kỳ mang theo quà, bước vào biệt thự nhà họ Tần.
Tống Đào ra tận cửa đón:
“Ô ô ô, mấy đứa lớn thật rồi, biết mang quà tới nữa chứ!”
Cả hai người chỉ ném cho cậu ánh nhìn khinh bỉ.
Ngụy Tư Kỳ là cậu ấm, nên không quá ngạc nhiên. Tô Hà thì có chút choáng ngợp trước căn biệt thự rộng lớn, trong khoảnh khắc cảm giác như lọt vào thế giới cổ tích.
“Cậu nên sống ở nơi như thế này mới đúng chứ.” Tô Hà thiệt tình cảm thán.
Tống Đào khoác vai cậu, cười toe:
“Tin tôi đi, sau này cậu cũng sẽ sống trong căn phòng như thế này.”
Hai Omega liếc nhau cười, cả không khí cũng như dịu lại.
Ngụy Tư Kỳ hỏi: “Tần Tranh có ở nhà không?”
“Có chứ. Hôm nay tôi còn có chuyện trọng đại muốn công bố nữa.”
Tô Hà khẽ chạm khuỷu tay vào Tống Đào: “Đám người đứng ở đằng kia là vệ sĩ thật à?”
“Ừ. Ở đây bảo vệ đông lắm.” Tống Đào nghĩ thầm: tụi này đôi lúc cũng hơi cản trở cậu và Tần Tranh làm chuyện tình cảm. Cậu vẫn luôn muốn thử một lần kiểu mạnh bạo tình thú, nghĩ đến thôi đã thấy phấn khích. Nhất định phải tìm dịp.
Tần Tranh đã đợi sẵn trong phòng. Trước khi các bạn tới, Tống Đào còn dặn dò:
“Cứ gọi ảnh là ‘anh Tranh’ là được rồi.”
Vì thế, vừa bước vào, Tô Hà đã lễ phép cúi người gần như 90 độ:
“Chào anh Tranh!”
Ngụy Tư Kỳ thì nhớ lại chuyện cây gậy đánh lưng hôm trước, giọng gọi có phần miễn cưỡng.
Tần Tranh không để tâm:
“Chào các cậu, cứ tự nhiên nhé. Đây cũng là nhà của Tống Đào, các cậu cứ thoải mái.”
Anh và Tống Đào, chính là chủ nhân chung của nơi này.
Để tránh khiến hai người bạn thấy gò bó, Tần Tranh nói chuyện xong liền lên thư phòng.
Anh vừa đi khỏi, Tô Hà liền kéo tay áo Tống Đào, thì thầm:
“Anh cậu dạo này có hơi... tròn ra không?”
Cậu còn làm động tác chỉ vào vòng eo.
Phải công nhận mắt Omega đúng là sắc bén. Ngụy Tư Kỳ lại có cảm nhận khác:
“Tôi không thấy béo. Chỉ cảm giác anh cậu hình như dịu dàng hơn trước, khí chất cũng nhẹ nhàng hơn.”
Tống Đào sống chung với Tần Tranh mỗi ngày, nên không cảm thấy sự thay đổi rõ như vậy.
“Được rồi, không ai được mơ mộng về anh tôi nữa.” Cậu nâng cằm, giọng rõ ràng mang theo ý tuyên bố.
“Bởi vì tôi sắp công bố chuyện trọng đại —”
Tô Hà lập tức che miệng, như thể đã đoán được chuyện gì sắp xảy ra.
Tống Đào chống tay hông, kiêu ngạo nói:
“Tôi và anh Tranh — đang yêu nhau.”
Tô Hà bật dậy nhảy cẫng lên:
“Tôi biết mà! Biết ngay mà!!”
Đã đến mức công khai thế này thì đúng là đã thành chuyện đã rồi. Tô Hà nhẹ cả lòng, cuối cùng cũng chắc chắn Tống Đào không bị Alpha nào lừa gạt.
Người duy nhất sững sờ há hốc miệng chính là Ngụy Tư Kỳ. Câu “tôi và anh tôi đang yêu nhau” nghe thế nào cũng thấy sai sai.
“Cái gì cơ?”
Cậu còn cố tình nghiêng tai, tưởng mình nghe lầm.
“Tôi nói lại cho rõ.”
Tống Đào cất giọng lớn hơn, nói chậm rãi từng chữ:
“Tôi và anh tôi – chính là Tần Tranh – đang yêu nhau. Bọn tôi là một cặp.”
Ngụy Tư Kỳ tròn mắt kinh ngạc:
“Cậu… cậu cua được Tần Tranh hả?!”
Cậu ta dựng ngón cái lên: “Trời ơi, đỉnh luôn đó, anh em!”
Tống Đào trừng mắt phản bác ngay:
“Nói linh tinh gì thế! Anh tôi là Alpha chính hiệu, mạnh mẽ thế kia sao bị tôi đè được? Trước kia tôi nói vậy chỉ là đùa thôi! Bọn tôi yêu nhau bình thường, không phân vai gì hết.”
Cậu nói vậy cũng là cố tình nói to – chắc chắn Tần Tranh trên lầu nghe thấy.
Quả nhiên, trên tầng, Tần Tranh bật cười. Anh xoa nhẹ bụng, dường như cảm nhận được nhịp tim nhỏ xíu của hai sinh linh bé bỏng bên trong.
Tần Tranh bất chợt nghĩ – anh có nên cho Tống Đào tự mình phát hiện chuyện này không? Biết đâu, chính sự tùy hứng này lại khiến Tống Đào bỏ lỡ quá nhiều khoảnh khắc quý giá với hai đứa bé.
Ngụy Tư Kỳ vẫn tiếc rẻ:
“Thật đáng tiếc... Tôi còn tưởng có cơ hội thấy Alpha vênh váo kia bị ‘dìm’. Tưởng tượng thôi cũng vui chết được.”
Ba người vừa trò chuyện vừa đi dạo quanh nhà cũ của Tần gia.
Không bao lâu, bữa tối đã chuẩn bị xong.
Tần Tranh từ trên lầu bước xuống, ánh mắt đầu tiên liền tìm đến “chó con” của mình. Vừa khéo, ánh nhìn ấy lại chạm trúng đôi mắt nai con kia.
Có câu: nếu bạn nhìn thấy người ta đang nhìn mình, có lẽ là vì người ta đã nhìn bạn từ trước rồi.
Anh chẳng nhớ mình đọc câu ấy ở đâu, nhưng lúc này lại thấy thật đúng.
Nụ cười ngọt ngào khẽ hiện nơi đuôi mắt cả hai. Tống Đào kéo ghế cho anh, Tô Hà và Ngụy Tư Kỳ dù đã biết thân phận bạn trai của Tần Tranh, vẫn không dám lơ là thái độ.
“Xin lỗi,” Tần Tranh nói nhẹ, “gần đây sức khỏe tôi không tốt, tôi không uống rượu được.”
Đến lúc này, Tống Đào mới sực nhận ra – đúng là dạo này anh không hút thuốc, cũng chẳng đụng tới rượu.
Tô Hà xua tay: “Không sao, không sao đâu!”
Cả bữa ăn, Tần Tranh cố gắng hòa nhã hết mức, còn chủ động đùa giỡn vài câu với hai người bạn, khiến họ dần thấy thoải mái hơn.
Dưới bàn, Tống Đào nắm chặt tay Tần Tranh, hiểu rõ – anh đang vì cậu mà làm tất cả.
Với thân phận như Tần Tranh, ai cần phải khách sáo với người khác?
Sau vài vòng rượu, Tô Hà đã bắt đầu ngà ngà say. Cậu nắm ly rượu lớn, nói líu ríu:
“Tranh ca, anh nhất định phải tốt với Tiểu Đào của tụi em. Anh mà đã hái đóa hoa này, phải giữ gìn cho tốt, đừng để cậu ấy chịu khổ… bằng không… bằng không…”
Dù say, cậu vẫn nhớ mình chẳng có tư cách uy hiếp Alpha như Tần Tranh.
“Bằng không… tôi đem Tiểu Đào về nuôi luôn á!”
Tần Tranh mười ngón đan vào tay Tống Đào, chỉ dịu dàng nói:
“Yên tâm.”
Không cần ai dặn, chuyện đối xử tốt với Tống Đào là điều anh đã tự dặn lòng từ lâu rồi.
Tống Đào giật ly rượu khỏi tay Tô Hà:
“Cậu đừng uống nữa!”
Ngụy Tư Kỳ cũng chẳng tỉnh táo hơn, khoác vai Tống Đào:
“Yên tâm, tôi chống lưng cho cậu. Cậu tôi cũng quyền lực chẳng kém nhà họ Tần. Cậu là anh em tôi, tôi bao cậu.”
Tống Đào liếc nhìn Tần Tranh:
“Bọn họ say rồi, anh đừng để bụng.”
Tần Tranh đương nhiên không để bụng. Có điều, anh hơi ghen – ghen với những năm tháng đó, khi người ở bên cạnh Tống Đào không phải là anh.
Tống Đào thì cảm động đến đỏ cả mắt. Cậu có hai người bạn tốt thế này, lại có Tần Tranh ở bên, còn có ba ba nữa… Cậu đúng là quá hạnh phúc rồi.
Cậu lau mắt, đứng dậy:
“Được rồi, hai tên sâu rượu kia, đi ngủ!”
Người hầu được gọi đến phụ đưa hai vị say xỉn về phòng khách.
“Anh, em đưa bọn họ qua phòng đã.”
“Ừ.”
Tống Đào vừa dìu vừa lẩm bẩm:
“Uống gì mà uống lắm thế không biết…”
Tô Hà thì cười khì khì, Ngụy Tư Kỳ lại ô ô khóc. Tống Đào đã quá quen với bộ dạng này mỗi khi họ say.
Cậu dặn dò người hầu ca trực đêm:
“Phiền anh để ý tình hình hai người họ, nếu ai nôn hay cần nước thì hỗ trợ giúp tôi.”
“Vâng, thưa cậu.”
Cuối cùng xong việc, Tống Đào phủi tay về phòng:
“Xong rồi, lo cho hai ông thần đó mệt muốn gãy lưng. Tiểu Tranh ơi, lại đây đấm lưng cho tôi đi!”
Tần Tranh không nói không rằng, đấm phát “đông” một cái làm Tống Đào suýt ói cơm.
Tống Đào lăn ra sô pha, làm bộ rên rỉ:
“Xong rồi xong rồi, đau rồi… phải có một cái thơm, một ngụm sữa, một lần ‘thực chiến’ mới hồi phục nổi…”
Cậu vừa nói vừa lăn lộn, đúng kiểu mỹ nhân lắm trò.
Tần Tranh đè cậu lại lên sô pha:
“Cậu đứng đắn chút. Tôi có chuyện nghiêm túc muốn nói.”
Tống Đào lập tức ngồi nghiêm chỉnh. Không lẽ... anh sắp cầu hôn cậu?
Cậu kích động nhìn chằm chằm Tần Tranh.
Tần Tranh nhìn vào gương mặt ngóng chờ ấy, thở nhẹ một hơi. Không biết khi nói ra, phản ứng của Tống Đào sẽ thế nào... Mong là không khiến anh thất vọng.
“Chuyện gì vậy?” Tống Đào hỏi.
Tần Tranh nắm lấy tay cậu, đặt lên bụng mình.
“Cậu cảm thấy gì không?”
Tống Đào khó hiểu, khẽ gãi gãi.
“Cơ bụng anh không còn rõ như trước nữa?”
“Vậy cậu biết vì sao không?”
“Vì… anh yêu tôi, ăn uống đầy đủ nên béo lên à? Không sao, có cơ bụng hay không tôi vẫn yêu anh mà.”
Cậu cúi người, hôn một cái lên bụng anh.
Tần Tranh bật cười. Cái miệng của Tống Đào thật biết dỗ người.
“Ngốc à.” Anh khẽ nói, giọng bỗng nghiêm lại, trong mắt lấp lánh hồi hộp.
“Ở đây có hai đứa bé. Là con của chúng ta.”
Tống Đào chưa kịp hiểu, còn đưa tay vào áo anh sờ thử:
“Đâu ra hai đứa bé?”
Tần Tranh suýt nghẹn.
“Là ở trong bụng anh – hai đứa bé. Tôi mang thai rồi.”
“Cậu sắp làm ba.”
Tống Đào sững người.
Cậu nhìn anh chằm chằm, ánh mắt dại ra.
Rồi từ từ, tầm mắt cậu rơi xuống bụng anh.
“...Có hai đứa bé thật sao?”
“Ừ. Đã hơn bốn tháng rồi.”
Tần Tranh siết nhẹ tay cậu.
Tống Đào vẫn nhìn bụng anh, tay khẽ run lên. Cứ như vừa cảm nhận được nhịp tim từ hai đứa nhỏ.
Tần Tranh không thể nào nói dối chuyện này. Nếu anh nói có hai đứa bé… thì nhất định là thật.
Cậu bỗng ngẩng đầu, mắt đỏ hoe, kích động hỏi:
“Tôi… sắp làm ba?”
Giọng cậu đã nghèn nghẹn.
“Ừ.” Tần Tranh gật đầu, “Cậu làm ba rồi. Cậu vui không?”
Tống Đào đột ngột ôm chầm lấy anh, bật thốt lên:
“Tôi làm ba rồi! Tôi làm ba rồi!! Tôi có con! Có tận hai đứa!!”
Vừa nói, cậu vừa khóc òa lên.
Phản ứng ấy khiến mọi lo lắng trong lòng Alpha kia tan biến hoàn toàn.
Anh không cần hỏi nữa.
Bởi vì Omega của anh – thật sự, rất yêu thương những đứa bé ấy.