Ác Nhân Truyện - Chương 29

Chương 29

“Vậy, cậu muốn uống gì?”

“…”

Phía quầy thu ngân vang lên tiếng nói chói tai. Bà chủ quán trà từ từ ngẩng cằm nhìn chằm chằm Cheongwoo. Bà vừa nhai kẹo cao su, vừa phát ra âm thanh kỳ lạ, là một phụ nữ trung niên.

Lớp trang điểm đậm và mái tóc uốn xù khiến Cheongwoo nhất thời có chút sợ hãi. Cậu do dự khẽ hỏi:

“À, cái này… ở đây… có mang đi được không?”

“Không được.”

Cheongwoo xấu hổ ngậm miệng. Bà chủ dùng ánh mắt “dùng điện thoại của người khác thì phải gọi đồ” quan sát cậu.

‘…Dù sao cũng khát rồi.’

Cậu quyết định nhân cơ hội uống nhanh rồi đi.

Cheongwoo khịt mũi, lặng lẽ nhìn thực đơn, phát hiện có trà gừng đu đủ. Đây chính là thứ cậu vừa muốn uống.

“Vậy cho cháu một cốc trà gừng đu đủ.”

“Trà gừng đu đủ? Cho mấy thìa mật ong? Ít nhất phải cho bốn thìa mới ngọt.”

“À… vậy thì cứ cho đi ạ.”

Cheongwoo ngoan ngoãn gật đầu.

Sau khi gọi đồ, cậu nhìn xung quanh, phát hiện trong quán rất ấm áp. Cơ thể vẫn mệt mỏi rã rời nên cậu muốn trong lúc chờ chế biến đồ uống ngồi nghỉ một chút. Do dự một lát, cậu cẩn thận ngồi xuống chiếc bàn gần nhà bếp.

Sau đó, cậu lấy ra mảnh giấy vừa ghi địa chỉ nhà Gyujin, xem thật kỹ. Đang xem thì đột nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh.

Cheongwoo giật mình từ từ ngẩng đầu thì lại nhìn thấy một người đàn ông ngồi ở bàn phía trước đang đặt tay lên lưng ghế sofa, nhìn xuống cậu.

“Cậu từ đâu đến?”

Người đàn ông từ từ ngước mắt, ánh mắt sáng quắc khác thường, rõ ràng là một người đàn ông trung niên say xỉn. Từ chiều đến giờ không biết uống bao nhiêu rượu, cả người toát ra mùi rượu nồng nặc. Ánh mắt anh ta như nước canh béo ngậy quét qua cơ thể Cheongwoo.

“Cậu xinh thật đấy. Bao nhiêu tuổi rồi? Có bạn trai chưa?”

Cheongwoo hoảng hốt chỉ động môi. Đỉnh đầu người đàn ông hói một mảng lớn, phản chiếu ánh sáng càng khiến người ta khó chịu. Cheongwoo từ từ lùi lại, cẩn thận trả lời:

“À… tôi hai mươi mốt tuổi.”

“Hai mươi mốt tuổi. Không tồi.”

“…”

“Khi tôi hai mươi mốt tuổi…”

Người đàn ông thở dài một tiếng, bắt đầu kể lể về quá khứ không ai hỏi. Trà đu đủ sao lâu thế? Đã qua năm phút rồi. Cheongwoo liếc nhìn nhà bếp, nhanh chóng gấp mảnh giấy lại bỏ vào túi.

Cậu định đứng dậy rời đi, người đàn ông đột nhiên đứng lên, ngồi phịch xuống ghế bên cạnh Cheongwoo. Cheongwoo giật mình, vai co rúm lại.

“Ông làm gì vậy…? Sao lại tự tiện ngồi đây?”

“Hả? Sao cậu sợ thế. Tôi chỉ thấy cậu giống con trai tôi thôi. Tôi không phải ông chú kỳ quặc đâu, chỉ là người mở cửa hàng kim khí bên cạnh. Nhân tiện nói luôn, con trai xinh thế này ra ngoài dễ bị thiệt thòi lắm. Nhìn gần mới thấy mặt cậu giống bánh nếp, bánh nếp.”

“À, không đâu, tôi không bị thiệt thòi đâu. Vậy nên, làm ơn tránh ra…”

Tuy nhiên, người đàn ông không những không tránh ra, ngược lại còn ôm lấy vai Cheongwoo. Sự tiếp xúc cơ thể khiến cậu cảm nhận được hơi thở kinh tởm. Người đàn ông đã bắt đầu thở gấp.

Mùi hôi thối hỗn hợp của thuốc lá và rượu khiến người ta buồn nôn tràn ngập không khí. Người đàn ông liếm ngón cái và ngón út, rồi đột nhiên đưa tay ra trước mặt Cheongwoo.

“Cậu biết đây là gì không?”

Anh ta dùng tay làm hình dáng điện thoại, chính xác hơn là nắm tay giơ ngón cái và ngón út, lắc qua lắc lại.

“Đây vốn là kỹ xảo con gái thích. Nhưng mấy hôm trước tôi đã làm với một thằng nhóc. Nó nói cần tiền tiêu vặt. Cậu có cần tiền tiêu vặt không?”

“Không, không cần. Làm ơn tránh ra!”

“Vậy sao? Dù sao thằng nhóc đó cũng là con trai, tôi làm thế này cho nó, nó vui lắm. Cứ thế nhúng ngón út vào nước bọt rồi đút vào phía sau, dùng ngón cái xoa nhẹ phía dưới tinh hoàn…”

Bụp!

Mặt người đàn ông đập vào bàn, Cheongwoo hét lên một tiếng.

“Á!”

Người đàn ông đang nghịch ngón tay một cách thô tục đột nhiên bị một lực đánh lên sau gáy, trực tiếp ngất đi. Cảnh tượng đột ngột khiến mắt Cheongwoo tràn ngập kinh ngạc. Bàn tay to lớn đè lên người đàn ông chính là Go Wonjae đang ngậm điếu thuốc.

Anh vẫn dùng bàn tay đầy máu đè lên người đàn ông, hơi nghiêng đầu nhìn về phía này.

“Xin chào.”

Đôi mắt mở to của Cheongwoo như sóng gợn. Cậu hoảng hốt lùi lại, nhưng bên cạnh là vách ngăn, không thể thoát ra. Cheongwoo vừa khóc vừa không biết từ lúc nào đã bò xuống gầm bàn.

Nhìn thấy cảnh này, Go Wonjae khẽ cười, nhíu một bên mày. Bàn tay đè lên sau gáy người đàn ông dần dần dùng lực làm người đàn ông toàn thân run rẩy.

“Chuyện gì vậy? Các người là ai!”

Bà chủ quán trà trong nhà bếp hét lên. Lúc này, cửa quán trà bị đẩy mạnh, một nhóm đàn ông mặc vest đen ùa vào. Quán nhỏ lập tức chật kín người.

“À… không có gì để nắm.”

Go Wonjae nắm tóc người đàn ông định kéo dậy, nhưng tặc lưỡi. Anh vỗ nhẹ lên đỉnh đầu sáng bóng của người đàn ông, từ từ lùi một bước. Bước đi vẫn vô cùng ung dung. Người đàn ông nằm sấp trên bàn lưng co giật, thỉnh thoảng co rúm, có vẻ bị chấn động não.

‘Alo, cảnh sát à? Ở đây có người lạ đột nhập…’ Bà chủ quán vội vàng gọi điện. Trưởng phòng Choi nhanh chóng tiến tới tịch thu điện thoại của bà, khẽ đưa danh thiếp.

Trong lúc xử lý tình huống, Go Wonjae bỏ thuốc lá, cúi xuống nhìn người đàn ông nằm bất tỉnh trên bàn. Tay người đàn ông vẫn giữ nguyên tư thế thô tục lúc nãy. Anh bình thản mở miệng:

“Trưởng nhóm Jung.”

“Vâng, thưa giám đốc.”

“Cắt ngón tay người này.”

“Vâng, thưa giám đốc.”

Nhân viên đi theo nhanh chóng đỡ người đàn ông bất tỉnh dậy rồi lôi đi. Họ đặt người đàn ông lên bàn đối diện.

Go Wonjae vứt thuốc lá xuống đất, dùng đế giày dập tắt. Sau đó, anh hơi nghiêng đầu nhìn xuống dưới, đôi chân co rúm trong không gian tối dưới gầm bàn lọt vào tầm mắt.

“Làm sao đây.”

Lời thì thầm trầm thấp khiến ngón chân Cheongwoo co rúm lại.

“Bây giờ tôi không có tâm trạng chơi đùa với em.”

Gu Wonjae lạnh lùng bổ sung một câu, quỳ một gối, cúi người chui xuống gầm bàn. Thế là, bóng lưng Cheongwoo đang quỳ co rúm hoàn toàn lộ ra trước tầm mắt anh.

“Cheongwoo.”

“…”

“Làm gì vậy, nhấc mông lên.”

“…Ư.”

Cơ thể co rúm lại run rẩy. Mặc dù có thể lập tức nắm lấy mắt cá chân kéo cậu ra, nhưng Go Wonjae không làm vậy. Anh chỉ dùng ánh mắt vô tình quan sát.

“Hụ.”

Sự im lặng kéo dài, Cheongwoo dần dần lấy lại ý thức. Cậu nuốt hơi thở gấp gáp.

‘Tại sao lại vướng vào chuyện như thế này.’

Cậu lại nhớ đến câu hỏi này.

Rốt cuộc cậu đã làm gì sai để phải chịu đựng những thứ này? Cậu rốt cuộc…

Mí mắt đỏ lên. Cheongwoo cắn chặt hàm dưới run rẩy, ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt, cẩn thận quay đầu.

Xuyên qua vai Go Wonjae, cậu liếc nhìn tình hình bên ngoài. Người đàn ông vừa bị thuộc hạ ấn xuống bàn vẫn đang giãy giụa. Cheongwoo cảm thấy mình cuối cùng đã nhìn thấy bộ mặt thật của Go Wonjae, đến hơi thở cũng trở nên khó khăn. Cắt ngón tay?

“Đừng…”

Cậu vô thức giấu hai tay sau lưng, lắc đầu.

“Tôi, tôi muốn đến chỗ bạn, thưa giám đốc… xin hãy thả tôi đi. Làm ơn.”

“Tôi sẽ không giết em đâu.”

Trong tình huống này còn nói những lời như vậy. Go Wonjae từ từ nghiêng đầu, dường như không hiểu tại sao Cheongwoo lại như thế.

“Em cũng nên học hậu quả của việc bỏ trốn rồi.”

Giọng nói lạnh lùng trầm khàn khiến sắc mặt Cheongwoo càng thêm tái mét. Lúc này, bên ngoài bàn vang lên tiếng hét.

Á! Á!

Hơi thở càng trở nên gấp gáp. TrốngnNgực đập quá mạnh, miệng căn bản không thể ngậm lại. Cheongwoo thở hổn hển lắc đầu, quá… quá đáng sợ. Tiếng hét của người đàn ông giống như tiếng kêu của con hoẵng nghe được mấy tiếng trước.

“Tôi, tôi thực sự không làm gì sai… tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao luôn…”

Cheongwoo mặt mày tái mét, lẩm bẩm không thành lời. Hàm dưới run đến mức răng đánh lập cập.

Cheongwoo và Go Wonjae đã ngủ cùng nhau, xong nhận tiền của anh ta. Vốn nghĩ chuyện đến đây là kết thúc thế nhưng giờ lại muốn nhốt người. Cậu không thích như vậy nên đã bỏ trốn. Dù sao đi nữa, việc bỏ trốn bản thân nó không có gì sai.

“Ồ. Em không làm gì sai sao?”

Giọng hỏi lại rất nhẹ nhàng.

Tuy nhiên, giọng điệu càng nhẹ nhàng này lại khiến Cheongwoo càng thêm sợ hãi. Cậu cảm thấy nếu phản bác, thực sự sẽ xảy ra chuyện lớn. Vì quá sợ hãi nên việc nói năng cũng không tránh khỏi lắp bắp.

“Tôi, hình như… có chút… không rõ lắm…”

Go Wonjae dùng ánh mắt vô tình nhìn Cheongwoo không nói nên lời. Dưới mái tóc rối bù là khuôn mặt tái mét đẫm nước mắt, chiếc áo khoác nhà máy bẩn thỉu và đôi tay nhỏ run rẩy. Còn có hơi thở màu xanh nhạt đã đóng băng.

“Nên xử lý em thế nào đây.”

Lời độc thoại trầm thấp tiếp tục. Mắt Cheongwoo nổi gợn sóng, thở hổn hển bất an. Tiếng thở ngắt quãng vang lên trong không khí.

Chỉ cần ngoan ngoãn ở vị trí được chỉ định, mọi người đều sẽ thoải mái hơn. Go Wonjae khinh thường những yếu tố cần thiết tự ý rời khỏi vị trí. Thực tế, anh rất ít khi cảm thấy cần thứ gì đó. Trước khi anh nhận ra mình cần thứ gì, mọi thứ đã thuộc về anh rồi.

Vì vậy đứa trẻ này rất mới mẻ. Vừa thú vị, lại vừa khiến người ta khó chịu không rõ lý do.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo