Mỗi khi Go Wonjae phun ra những lời lẽ độc địa đầy ác ý, Cheongwoo luôn bối rối cúi đầu. Đôi mắt cậu trong veo ngập nước, khuôn mặt khóc lóc bị đôi tay run rẩy che đi, cùng với sự run run nhẹ nhàng của đôi vai gầy guộc, tất cả đều hiện lên trước mắt.
Go Wonjae không biết khát khao là gì. Ngay cả trong thời gian không có ‘mưa’ cũng vậy. Anh cảm thấy bất lực với mọi thứ, vì vậy chưa từng thật sự them muốn bất cứ điều gì.
Thế nhưng, anh lại khao khát đứa trẻ đó.
Đây là một loại cảm xúc mãnh liệt vượt qua “cần thiết”. Chính vì vậy, bản thân anh đã không hề nhận ra mà chỉ biết tham lam theo đuổi để rồi làm tổn thương, trói buộc Yeon Cheongwoo. Chính vì sợ hãi và chán ghét, đứa trẻ đó mới tìm mọi cách để bỏ chạy khỏi anh. Go Wonjae chỉ đơn giản thừa nhận và chấp nhận sự thật này.
Như mọi khi, anh không cho rằng mình đã làm chuyện gì to tát, anh vẫn luôn là một kẻ xấu, một ác nhân đúng nghĩa.
“Vừa nãy anh hỏi tôi là đã nói chuyện gì với Cheongwoo đúng không.”
Choi Gyujin lại lên tiếng. Người đàn ông vẫn im lặng, chỉ dùng khuôn mặt ma quái không chút sinh khí lặng lẽ nhìn cậu.
Choi Gyujin suy nghĩ một chút, nhớ lại cuộc điện thoại với Cheongwoo khoảng một tháng trước.
‘Người khách hành hạ cậu là kiểu người thế nào?’
‘Hả? Là một kẻ xấu, nhưng rất đẹp trai.’
Cheongwoo ấp úng nói nhỏ.
‘Đẹp trai nhưng rất đáng sợ. Đáng ghét nhưng lại khiến tim mình đập nhanh…’
‘Ý cậu là sao?’
‘Mình cũng không biết.’
Sau đó Cheongwoo cố ý chuyển chủ đề, Choi Gyujin cũng không hỏi thêm, nhưng cậu đã nhận ra. Cheongwoo dường như cũng không nhận thức được loại cảm xúc tinh tế đó.
Rốt cuộc là loại tàn khốc nào đã phá hủy tình cảm này, khiến đứa trẻ nhút nhát đó liều mình bỏ chạy trong bão tuyết?
Choi Gyujin hy vọng bạn mình có thể sống tốt. Cậu hy vọng Cheongwoo có thể tránh xa người “vừa xấu vừa đẹp trai” này, sống một cuộc đời tươi đẹp. Vì vậy cậu nhìn đối phương, nhấn mạnh:
“Mỗi lần nói chuyện điện thoại với tôi, Cheongwoo đều nói về chuyện học hành. Cậu ấy rất lo lắng cho sức khỏe của bà nội, nói muốn kiếm thật nhiều tiền để trở thành người giàu có. Nhưng cậu ấy chưa từng nhắc đến anh một lần nào. Dường như hoàn toàn không để ý đến anh.”
Go Wonjae cuối cùng cũng bật cười khổ.
Những đòn liên tiếp khiến anh nhất thời cảm thấy hoa mắt.
_____
“Đĩa đây rồi.”
“Cảm ơn.”
Cheongwoo dừng động tác rửa bát, cúi đầu lễ phép. Sau đó dùng tay đeo găng cao su nhận lấy đĩa, tiếp tục xếp chồng trong bồn rửa. Dù là mùa đông nhưng mồ hôi vẫn không ngừng chảy.
Mỗi ngày tám tiếng,cậu làm thêm rửa bát ở quán ăn lớn nhất chợ, hôm nay đã là ngày thứ tư. Ban đầu vì lương cao nên cảm thấy hứng thú, nhưng sau một ngày làm việc đã hiểu tại sao lương lại cao như vậy.
‘Mệt quá…’
Cheongwoo gần như hồn xiêu phách lạc, máy móc cọ rửa đĩa. Thật sự quá mệt. Đứng tám tiếng khiến lòng bàn chân đau như bị dao đâm, vai cũng sắp gãy, gáy đau nhức không chịu nổi.
Những chiếc đĩa không ngừng đổ về khiến cậu không nhịn được há miệng. Các cô trong bếp nói rằng nhân viên rửa bát ở đây hầu hết không chịu nổi một ngày đã bỏ chạy. Vì đây là vị trí tốt nhất trong chợ, lại là quán ăn ngon 30 năm tuổi, khách hàng cứ ra vào nườm nượp. Vì vậy, công việc rửa bát chất đống như núi.
“Vậy nên bây giờ ngược lại có xu hướng thuê nhân viên theo ngày. Nhưng Cheongwoo không giống tụi thanh niên bây giờ, bất ngờ lại rất kiên trì. Thành thật mà nói, tôi tưởng cậu không chịu nổi nửa ngày đã bỏ chạy.”
Cheongwoo chỉ cười ngượng ngùng, không trả lời.
Thật ra thì thế nào cũng được.
Vì lượng người qua lại rất lớn nên ban đầu cậu còn có chút lo lắng. Nhưng công việc rửa bát cơ bản đều ở trong bếp, không dễ bị người khác chú ý.
Cậu cho rằng với việc bản thân đang ẩn cư, không có môi trường nào tốt hơn thế này. Ngày nghỉ là thứ Hai và thứ Tư. Hơn nữa các cô thỉnh thoảng lại phụ giúp rửa bát, không ngừng nhét vào miệng cậu kẹo khoai lang, thịt chua ngọt, cơm cuộn rong biển mini, thể lực cũng được bổ sung khá tốt.
“Ngày mai nghỉ nhỉ? Còn một tiếng nữa. Cố lên.”
“Đừng đùa nữa.”
Cheongwoo cắn miếng kẹo hồ lô ngọt đến mức sắp nổ, cúi đầu chào. Sau đó đặt chồng đĩa cao như tháp dưới vòi nước rửa sạch.
Cuối cùng cũng đến 10 giờ tối, cả khu chợ trở nên khá vắng vẻ.
Tan ca, Cheongwoo bước ra khỏi quán ăn, vì lo lắng bị người khác nhận ra nên rụt cổ bước nhanh. Hai tay xách đầy những món các cô đóng gói sẵn: tteokbokki, canh cá viên cay nóng và huyết lợn trộn lòng.
Quãng đường đi bộ về nhà trọ chỉ mất 3 phút. Cheongwoo vội vã bước, chẳng mấy chốc đã rẽ vào ngõ thứ sáu.
“Hả?”
Mở cánh cổng màu xanh lá, vừa bước vào sân bê tông chật hẹp, Cheongwoo ngạc nhiên dừng bước.
Hwang Seongyeon đã đến.
“Nghe nói cậu đã bắt đầu làm thêm ở cửa hàng đồ ăn nhẹ, bà nội vừa nói với tôi. Mấy thứ này đều mua từ đó à?”
“Không phải mua đâu, là họ tặng đấy. Mời chúng ta cùng ăn như người nhà.”
“Họ thật tốt bụng quá.”
“Ừ.”
Bà chủ nhà dường như vẫn còn ở chợ.
Hwang Seongyeon chiều nay mới đến Incheon, vừa xong việc phụ ở cửa hàng của bà nội cậu ấy rồi mới về.
Cheongwoo bày những món ăn nhẹ đã được đóng gói lên hiên trước phòng mình, còn Hwang Seongyeon thì lấy bia mua từ cửa hàng tiện lợi gần đó.
Hai người vội vàng tách đôi đũa gỗ, bắt đầu thưởng thức món tteokbokki đỏ rực và hấp dẫn.
“Ừm, ngon quá.”
Tiếng nhai nhồm nhoàm cùng hơi nóng thở ra. Tteokbokki vẫn còn rất nóng.
Cậu đã bao lâu rồi không cảm nhận được sự thư thái như thế này? Cheongwoo khẽ rung chân đang ngồi khoanh tròn, đột nhiên ngẩng đầu lên. Không khí tối nay đặc biệt trong lành, bầu trời đêm sâu thẳm lấp lánh những vì sao.
‘Ngày mai còn phải phải dậy sớm.’
Cậu dự định buổi sáng sẽ đi một chuyến xa, cố gắng liên lạc với bà nội. Để không lộ vị trí hiện tại, đây là cách duy nhất.
Dù đã trốn thoát được gần hai tuần, nhưng vẫn còn quá sớm để lơ là cảnh giác. Cheongwoo vẫn sợ Go Wonjae . Trong mắt anh, cậu giống như một món đồ cần thiết, dù tốn bao nhiêu thời gian và công sức cũng sẽ tìm cách lấy lại. Hơn nữa, nếu lần này bị bắt, có lẽ anh thực sự sẽ bẻ gãy mắt cá chân cậu, đeo vòng cổ và nhốt cậu ở một nơi không ai biết.
Nghĩ đến đây, Cheongwoo bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, vô thức xoa xoa sau gáy.
“Cậu sống ổn chứ?”
Lúc này, Hwang Seongyeon mở túi canh cá viên ra hỏi.
Cheongwoo vội nuốt thức ăn, gật đầu.
“Ổn. Thật sự rất cảm ơn cậu.”
“Cảm ơn? Vì sao?”
“Chúng ta không phải bạn thân thiết gì, nhưng cậu đã giúp tôi rất nhiều.”
Cheongwoo liếm nước sốt dính trên đũa, cúi đầu lẩm bẩm:
“Seongyeon à, cậu đúng là người tốt. Tôi có một người bạn tên Gyujin, rất giống cậu.”
“Ồ? Vậy chắc cậu ta rất đẹp trai nhỉ, cái tên Gyujin đó.”
Biểu cảm của Cheongwoo thoáng chốc đơ ra, nhưng ngay sau đó lại bật cười.
“Ừ, cậu ấy rất đẹp trai.”
Thực tế, Gyujin từ thời đi học đã rất được các cô gái yêu thích. Cậu ấy cao ráo, da dẻ đẹp, gương mặt góc cạnh, ăn mặc lúc nào cũng chỉn chu. Xét những điều này, Hwang Seongyeon dường như cũng khá tương đồng.
“Còn đẹp trai hơn người đó sao?”
Tuy nhiên, câu hỏi cuối cùng khiến Cheongwoo lập tức lúng túng. Cậu chớp chớp đôi mắt to.
Đáng tiếc là không phải vậy. Trong góc nhìn chủ quan của Cheongwoo, trên đời này không có ai đẹp trai hơn Go Wonjae.
Hwang Seongyeon liếc nhìn Cheongwoo đang ấp úng không trả lời được, lặng lẽ mở lon bia.
“Hôm đó, sau khi chia tay cậu ở nhà ga.”
“Ừ.”
“Tối hôm đó, bọn côn đồ từ Công ty Xây dựng EM Construction đã tìm đến.”
Cheongwoo cảm thấy trái tim như bị siết chặt.
Cậu theo phản xạ tiến lại gần Hwang Seongyeon, lo lắng hỏi:
“Cái gì? Họ đi đâu rồi?”
“…Nhà tôi, ở quận Yeonmi-dong.”
Hwang Seongyeon liếc nhìn Cheongwoo đang tiến lại gần mình, sau đó lắc đầu.
“Tóm lại, không biết họ làm sao biết được địa chỉ nhà tôi, thật sự rất rùng rợn, cực kỳ đáng sợ. Họ trực tiếp xông vào lục soát nhà, còn tùy tiện xem điện thoại của tôi. Mẹ tôi sợ đến mức định báo cảnh sát, họ liền đưa ra phong bì tiền.”
Trời ơi. Cheongwoo chỉ biết há hốc miệng.
“Sau đó khoảng năm ngày, có hai ba tên côn đồ luôn lượn lờ quanh nhà tôi, bất kể tôi đi đâu cũng bám theo. Có vẻ họ đã xác nhận trước chuyện chúng ta gặp nhau ở sân ga.”
“Ừ…”
Cheongwoo gật đầu, mặt tái mét.
“Đúng như cậu nói vậy.”
Hwang Seongyeon đưa lon bia cho Cheongwoo, biểu cảm trở nên thoải mái hơn.
“Nhưng, sau khi theo dõi khoảng năm ngày, họ dường như đã từ bỏ. Tôi quan sát thêm vài ngày, phát hiện người giám sát đột nhiên biến mất hết. Vì vậy mới yên tâm đến tìm cậu.”
“Vậy à.”
Cheongwoo theo phản xạ nhận lấy lon bia, thở phào nhẹ nhõm. Lúc đó ở nhà ga giả vờ chia tay rồi lên KTX tạo hỗn loạn quả là làm đúng. Nếu không có lẽ đã bị bắt ngay tại chỗ.
Cheongwoo lo lắng nhìn Hwang Seongyeon.
“Vậy bây giờ chắc không có ai theo dõi nữa chứ?”
“Ừ. Tôi nghĩ họ đã không còn nghi ngờ bên tôi nữa. Thành thật mà nói, người đó làm sao có thể tìm đến đây được? Có lẽ bây giờ họ đã hoàn toàn từ bỏ tìm cậu rồi.”
“…Vậy sao.”
Có lẽ, bây giờ anh đã tìm được người thay thế rồi.
Nghĩ đến đây, Cheongwoo gật đầu một cách bất lực.