Ác Nhân Truyện - Chương 73 - H+

Chương 73 – H+

Đến vành tai cũng run rẩy như không chịu nổi sự kích thích vì bị ngậm lấy. Go Wonjae siết chặt cổ tay đang giãy giụa, dùng lưỡi miết lên núm vú căng cứng. Ngay lập tức, dịch tuyến tiền liệt của ai đó tuôn ra không ngừng. Hậu môn tự động mở rộng lớp niêm mạc nóng bỏng, bắt đầu nuốt lấy đầu dương vật to lớn.

“Thành thật một chút đi, Yeon Cheongwoo.”

Giọng nói trầm thấp thì thầm bên tai đang nóng bừng, rồi một nụ hôn nhẹ đáp xuống.

Sau đó, anh đẩy hông vào sâu hơn.

“A…!”

Cheongwoo giật mình run rẩy, các ngón chân co quắp không ngừng. Ngực cậu ửng hồng nhô lên, run nhẹ trong không trung.

“Ưm… buông ra, buông tôi ra…”

“Suỵt… đừng cựa quậy.”

Go Wonjae ép chặt tứ chi đang ra sức giãy giụa, đẩy vào càng lúc càng sâu. Chất lỏng tiết ra từ nơi tiếp xúc đã thấm ướt đẫm chiếc quần lót vắt ngang đùi.

“Đừng động đậy.”

“…Ưm…”

“Thả lỏng đi, như em đã được dạy ấy.”

Giọng nói dịu dàng chỉ dẫn. Mỗi khi anh dùng giọng điệu này, Cheongwoo lại càng trở nên hoảng hốt, không biết phải làm sao. Cuối cùng, cơ thể vốn cứng đờ từ từ thả lỏng.

Yeon Cheongwoo khẽ quay đầu, nhẹ nhàng điều chỉnh hơi thở. Hàng mi dài in bóng dày đặc trên mí mắt mỏng manh. Bụng nhỏ mềm mại nhấp nhô. Dường như cậu đang cố gắng thả lỏng để giảm bớt đau đớn.

Bên trong vẫn chưa thực sự ẩm ướt, còn hơi khô ráp. Go Wonjae nắm lấy hai chân Cheongwoo đẩy gập lên ngực gầy guộc của cậu. Lỗ hậu mở ra, bên trong càng trở nên sâu và chật hẹp hơn. Từ từ tách rời những lớp thành bên trong chật chội, dương vật cứng rắn ép phẳng mọi bức tường thịt mềm mại.

“Ưm… hừm.”

Cheongwoo thở ra hơi thở nóng bỏng, run rẩy giãy giụa trong chốc lát.

Go Wonjae ôm chặt cậu bằng hai tay như đang vỗ về một đứa trẻ. Cơ thể mềm mại nhỏ bé chìm vào vòng tay mạnh mẽ của người đàn ông.

“Thả lỏng thêm chút nữa.”

“Không… không được nữa… tôi chịu không nổi…”

Anh hôn nhẹ lên trán ướt đẫm mồ hôi của Cheongwoo – người đang lắc đầu từ chối trên vai mình. Lại một lần nữa đẩy hông, kiên nhẫn tiến sâu vào bên trong. Đưa hông lên xuống, cọ xát qua lại, những nhịp đẩy dày đặc khiến vòng ba nhỏ bé đang tiếp nhận dương vật không ngừng run rẩy.

Cứ như vậy đợi một lát.

Thành thịt xung quanh đầu dương vật chôn sâu bên trong trở nên dính ướt như quả mận chín. Toàn bộ phần bụng dưới của Cheongwoo co bóp, dính chặt vào từng đường gân trên thân dương vật. Khi Go Wonjae cố gắng rút ra, toàn bộ thành bên trong như muốn nuốt chửng, ôm chặt lấy dương vật.

Đôi mắt Go Wonjae đỏ lên vì khoái cảm thái quá, lười biếng nghiêng đầu.

“Lâu không gặp, vẫn ăn khéo như vậy, thật là ngon lành.”

“…Ư, không phải.”

‘Chẳng ngon tí nào.’

Cheongwoo lẩm bẩm như một đứa trẻ, đẩy đùi Go Wonjae, vặn vẹo mông.

“Xin hãy dịu dàng một chút… làm ơn, dịu dàng thôi…”

Go Wonjae cuối cùng cũng khẽ cười.

“Được rồi, dịu dàng.”

Rồi anh bắt đầu đẩy vào kéo ra thật chậm rãi. Cheongwoo nuốt nước bọt, nín thở. Theo từng tiếng cọ xát nhẹ nhàng, người đàn ông nhẹ nhàng đung đưa hông, rồi dừng lại ở một điểm nhất định.

Động tác va chạm nhẹ nhàng vào điểm đó vừa kích thích vừa tinh nghịch. Dây hãm ở đầu dương vật căng cứng chà xát lên nụ thịt nhô lên, bắt đầu dùng lực nghiền nát chỗ nhô ra đó.

“…”

Yeon Cheongwoo co rúm cổ lại, hơi thở đứt quãng. Như một chú mèo, cậu nhẹ nhàng cọ trán vào vai người đàn ông. Mùi hương bạc hà càng lúc càng nồng nàn.

Người đàn ông khẽ nhếch mép, gọi thầm vào vành tai Cheongwoo:

“Bảo bối.”

Danh xưng xa lạ ấy khiến Cheongwoo cảm thấy như bị tát một cái thật mạnh.

Mí mắt cậu từ từ mở ra.

‘Hãy nói không đi.’

“Nói ‘đừng’ đi.”

Không khí đặc quánh rung động. Giọng nói trầm khàn pha lẫn tiếng thở dài khẽ khiến người ta nghẹt thở. Cheongwoo mở to mắt run rẩy, chỉ biết không ngừng rơi lệ mà không thốt nên lời.

“Lặp lại câu nãy giờ đi.”

Đôi đùi săn chắc của Go Wonjae ép vào giữa hai chân thon của Cheongwoo, khoảng cách giữa hai chân càng thêm rộng rãi. Đồng thời, đầu dương vật dùng lực đè ép lên xuống chỗ sâu bên trong. Cheongwoo nức nở, lấy tay bịt miệng mình. Hơi nóng quen thuộc mà đáng sợ tích tụ ở vùng bụng dưới.

“Tôi ghét anh… ghét đến chết đi được…”

Go Wonjae hơi rút ra rồi đột ngột dùng lực đẩy mạnh vào. Giọt nước mắt văng tung tóe, miệng Cheongwoo há ra không kiểm soát. Tinh hoàn căng chắc đạp mạnh vào phía dưới cửa sau, dương vật to lớn ép thẳng vào cuối trực tràng.

“Ưm… a…!”

Eo cậu run lên dữ dội. Thân hình trắng như tuyết sợ hãi ngọ nguậy trong hoảng loạn, da dần ửng hồng khắp người. Trực tràng nóng bỏng co thắt, sốt sắng mút lấy đầu dương vật của Go Wonjae. Lông đen dày đặc của người đàn ông dính vào vùng đáy chậu ướt đẫm của Cheongwoo.

Go Wonjae đẩy sâu dương vật đến tận gốc, nhẹ nhàng cọ xát lên xuống.

“Tôi tuyệt đối không thể thích người như anh được.”

“Xin anh, dừng lại đi…”

Yeon Cheongwoo trong sợ hãi dùng đôi chân trắng muốt đẩy tấm ga giường tìm cách thoát ra. Người đàn ông thô bạo kéo cơ thể nhỏ bé đang cố trốn chạy lại, ôm chặt vào lòng, rồi dùng lực đâm sâu hơn nữa.

“A…!”

Trước mắt choáng váng. Bị sức nặng của người đàn ông đè xuống, Cheongwoo không tự chủ mà dùng hai tay ôm lấy lưng đối phương, đôi chân cũng quặp chặt lấy eo anh.

“Xin tha đi, Cheongwoo.”

“Ưm… ưm…”

“Cầu xin tôi vứt bỏ em đi.”

Không có bất kỳ phản ứng nào. Yeon Cheongwoo chỉ biết nén nước mắt, bám chặt lấy người đàn ông. Giọng nói trầm đục như kim loại, bàn tay nóng bỏng và ánh mắt lạnh lùng, cùng khối lượng khổng lồ lấp đầy phía dưới khiến lồng ngực cậu đau như muốn vỡ vụn.

‘Tại sao lại làm những chuyện này?’

‘Rõ ràng đã nói không cần quan tâm đến cảm xúc, vậy cớ gì cứ phải sỉ nhục, chà đạp, khiến người ta khóc lóc mãi?’

Ngay khi dòng suy nghĩ hỗn loạn tràn ngập nỗi oán hận đau thương, Go Wonjae – người vẫn không ngừng đâm mạnh vào bên dưới Cheongwoo – đã thô bạo nắm lấy mái tóc ướt đẫm của cậu. Cùng với tiếng hét nhỏ, đôi môi Cheongwoo mở ra, chiếc lưỡi đỏ hồng thè ra yếu ớt.

Người đàn ông hung bạo ngậm lấy nó, Cheongwoo tuyệt vọng để thoát ra. Chỗ giao hợp phát ra tiếng “sột soạt” như liếm đáy bát, chất lỏng không ngừng chảy dọc xuống theo khe mông.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Go Wonjae gần như rút hoàn toàn dương vật ra.

Rồi với một cú đẩy cùng tinh hoàn đập mạnh, anh ấy đâm sâu vào bên trong Cheongwoo.

“Ưm…”

Đôi mắt Cheongwoo mất đi sự tỉnh táo, rơi vào trạng thái ngây ngất. Bên trong bị đập đến co thắt run rẩy, nuốt chửng thân dương vật nóng bỏng của anh. Go Wonjae nuốt hơi thở nặng nề, cẩn thận chà xát từng nếp gấp mềm mại.

“Ư… a… ư…”

Dương vật khổng lồ lấp đầy khoang bụng sâu, nhịp thở Cheongwoo trở nên gấp gáp. Người đàn ông tham lam đưa lưỡi vào miệng cậu, đuổi theo chiếc lưỡi nhỏ đang chạy trốn, rồi hút vào miệng mình mà cắn xé. Cheongwoo điên cuồng lắc đầu.

“Ư… ừm… kia…”

Cậu bé da trắng mắt mờ dại khóc nức nở. Go Wonjae mút lấy đôi mắt sưng húp của cậu, liếm nhẹ hàng mi. Lúc này, bàn tay nhỏ nhẹ bắt đầu vỗ, véo khắp nửa thân trên.

“Đó, ưm…ư…”

Có lẽ nỗi buồn trào dâng, Cheongwoo bắt đầu khóc nức nở. Go Wonjae dùng một tay nâng khuôn mặt đỏ ửng của cậu lên.

Đôi mắt mơ hồ và khuôn mặt ướt đẫm đỏ như viên sỏi nung. Ánh mắt Go Wonjae trở nên thăm thẳm.

“Dùng khuôn mặt này.”

Anh dùng phần dưới cơ thể đang căng cứng đập mạnh vào háng non nớt của Cheongwoo.

‘Đét!’

Chỗ giao hợp văng ra chất lỏng trong suốt. Miệng Cheongwoo há ra.

“Lại còn siết chặt như vậy.”

“Ư…”

“Bảo là không muốn?”

Giọng điệu bình thản ấy khiến Cheongwoo cảm thấy bản thân trở nên vô cùng thảm hại.

“Giả dối cũng phải có giới hạn.”

Một kẻ dù bị đối xử thô bạo như vậy nhưng cơ thể vẫn tận hưởng, chỉ là trên miệng nói không muốn, một tồn tại ngang bướng.

Trong vô vàn sự chế nhạo, chà đạp và tổn thương, Go Wonjae vẫn giữ được ánh mắt trong suốt lạnh lùng. Từ lần đầu gặp mặt đến giờ,ánh nhìn ấy chưa từng thay đổi, nhưng giờ đây lại mờ đi vì những giọt nước mắt không thể kiềm chế. Dĩ nhiên, người khóc là Cheongwoo, như mọi khi.

“… Em không ghét.”

Cheongwoo như chấp nhận số phận trả lời.

Giọng quá nhỏ, Wonjae không nghe rõ, từ từ dừng động tác.

“Tình cảm? Thứ đó có quan trọng gì.”

Trái tim nắm chặt bấy lâu vỡ vụn, nỗi buồn đè nén bấy lâu như thủy triều trào ra. Cheongwoo ngước đôi mắt to đẫm lệ trong suốt.

“Người khác chạm vào em, em ghét. Nhưng khi giám đốc chạm vào, em không ghét.”

Bản thân cậu cũng không biết đang nói gì, lời nói lộn xộn.

“Em… em cũng cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ. Chỉ có việc không ghét giám đốc khiến em sợ… Vì quá sợ hãi nên…”

Go Wonjae bất động quan sát Cheongwoo.

Anh cũng không hiểu đứa trẻ này đang nói gì. Trên mặt hiện lên một loại biểu cảm cứng cứng nhắc kỳ lạ, như đang tức giận.

“Tại sao không nói ngay từ đầu là vì nguyên nhân khí vận?”

Yeon Cheongwoo khó khăn đẩy Go Wonjae ra, ngồi dậy.

Ánh mắt của anh đông cứng, lạnh lùng như kim loại.

Cheongwoo dùng nắm đấm ướt đẫm đập liên tiếp vào ngực anh. Đôi môi run rẩy thổ lộ tâm tư khó hiểu xen lẫn tiếng khóc.

“Sao lại giả vờ tất cả là lỗi của em? Sao lại lừa dối em, giam cầm em? Sao lại giả vờ đối xử tốt với em? Sao trước mặt người khác lại ôm em, nói em đáng yêu, sao lại đối xử với em như thứ quý giá…?”

Nhìn gương mặt đẫm nước mắt, nhịp thở của Go Wonjae cũng dần trở nên gấp gáp.

Bàn tay đánh anh cũng dần mất sức. Từ sâu trong cơ thể, một luồng nhiệt cuộn lên. Cheongwoo mơ hồ nhận ra mình như đang lâm vào cơn bạo bệnh. Hàng mi ướt nhẹp từ từ khép lại.

‘Giả dối cũng phải có giới hạn.’

Đúng vậy. Cheongwoo luôn nói dối Go Wonjae, chưa từng bộc lộ chân tâm.

“Em rất đau lòng…”

Vì thế, cậu yếu ớt thú nhận.

“Nhìn thấy Giám đốc… em thấy khổ tâm quá.”

Lần này, là lời nói chân thật không chút giả dối.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo