Ác Nhân Truyện - Chương 74

Chương 74

Vấn đề căn bản làm phiền Go Wonjae không phải là sự cạn kiệt khí vận hay suy giảm năng lực, mà là cảm giác chán chường. Đối với một người chẳng còn hứng thú với bất cứ thứ gì, việc duy trì cuộc sống hàng ngày tự nó đã là một cực hình.

Tuy nhiên từ khi gặp đứa trẻ này, chưa một giây phút nào anh cảm thấy nhàm chán. Mỗi ngày đều như một chuyến tàu lượn.

“Amidan sưng rất nghiêm trọng.”

Sau hành vi tình dục cưỡng bức, Cheongwoo đột nhiên lên cơn sốt cao. Bác sĩ khách sạn chẩn đoán cậu bị cúm.

Đứa trẻ thậm chí không thể mở nổi mắt. Từ nôn mửa và ớn lạnh từ tối qua dần trở thành cơn sốt cao nghiêm trọng, toàn thân nóng như quả cầu lửa, ngay cả tiêm truyền dịch cũng khó mà chịu nổi.

“Ừm, ngoài ra còn có nhiều viêm nhiễm kèm theo. Có triệu chứng viêm dạ dày… À, để tôi kiểm tra thêm.”

Bác sĩ dùng que thép không gỉ dẹt đè lưỡi Cheongwoo, kiểm tra từ khoang miệng đến sâu trong cổ họng. Sau đó đặt ống nghe vào giữa cổ áo ngủ. Có lẽ vì vừa lạnh vừa khó chịu, Cheongwoo nhăn mặt đau đớn.

Go Wonjae cảm thấy miệng khô khốc.

Anh không ngờ tình trạng thể chất của đứa trẻ tệ đến vậy. Nghĩ đến việc mình luôn ép cậu ăn và tùy tiện quan hệ tình dục, lồng ngực anh đột nhiên thấy nghẹn lại. Biểu hiện bồn chồn của anh là những đường gân xanh trên mu bàn tay không ngừng nổi lên rồi xẹp xuống.

Sau khi xử lý xong, bác sĩ thu xếp đồ đạc, nói bằng giọng điệu công việc đề nghị:

“Theo dõi nhiệt độ bất cứ lúc nào, nếu sau truyền dịch vẫn tiếp tục sốt, nhất định phải nhập viện điều trị.”

Sau khi bác sĩ rời đi, Go Wonjae lặng lẽ ngồi bên giường lau mồ hôi, đo nhiệt độ cho Cheongwoo.

Yeon Cheongwoo dường như vì suy nhược mà bắt đầu xuất hiện ảo giác. Bàn tay lạnh chạm vào trán nóng bừng. Đứa trẻ mơ màng mở mắt, đồng tử vô định nhìn lên trần nhà, quen miệng lẩm bẩm:

“Bà nội, bà nội…”

Bàn tay to của Go Wonjae nhẹ nhàng nâng má đỏ ửng của Cheongwoo.

‘Rốt cuộc, tại sao em cần gia đình đến vậy?’

Trong câu hỏi lặp đi lặp lại, đôi mắt đen như lắng đọng chìm xuống.

Anh muốn cướp đoạt tất cả thứ quý giá từ Cheongwoo, chỉ để lại mình trong thế giới của cậu. Anh biết loại tình cảm này vừa vô lý vừa dị dạng.

‘Vì khí vận của em quá thuần khiết, bốn phương đều nhòm ngó; vì em quá đẹp quá đặc biệt, chỉ cần sơ sẩy là đủ loại côn trùng tụ tập bu quanh; bởi vì nếu buông lỏng, em sẽ không sợ trời không sợ đất chạy khắp nơi, nên tôi mới giám sát quản lý, thỏa mãn dục vọng dị dạng của mình.’

Anh cho rằng đây là sự ám ảnh hợp lý. Dù khiến Cheongwoo đau khổ, anh cũng cho rằng không sao.

‘Người khác chạm vào em, em ghét. Nhưng khi giám đốc chạm vào, em không ghét.’

Khoảnh khắc nghe câu nói này, như có tiếng chuông cảnh tỉnh vang lên.

Vốn dĩ trong cuộc sống của anh, không tồn tại khái niệm thích hay ghét. Là tông tôn của gia tộc Go sống trên thế giới này, tình cảm là thứ không cần thiết và bẩn thỉu.

‘Nhìn thấy Giám đốc… em thấy khổ tâm quá.’

Thế nhưng, nhận thức này đã bị phá vỡ.

Sự thực là cậu bé không hề ghét anh, tất cả chỉ là hiểu lầm – khi cậu dùng giọng nói buồn bã giãi bày, trái tim vốn đóng băng bởi cơn giận không thể hiểu nổi bấy lâu đã tan chảy như dòng sông mùa xuân, chảy trôi một cách bất đắc dĩ.

Dù buồn cười, nhưng sự thật đúng là như vậy.

‘Tổng hợp các dữ kiện phát hiện, khi thiếu gia trò chuyện với giám đốc Shin, đứa trẻ đó từng một mình đến Mo-dan-jeong.’

Go Wonjae luôn cho rằng cậu vì hận mình nên mới bỏ trốn.

Anh tưởng rằng một kẻ xấu xa như mình từ đầu đến cuối, không thể nào được đứa trẻ này chấp nhận. Nên nghĩ rằng chỉ cần chiếm hữu cả nỗi hận thù tột cùng của cậu dành cho mình là đủ. Anh không cần biết cậu có ghét anh hay không, điều đó chẳng có giá trị gì.

Nhưng sự thật không phải vậy.

‘Từ giờ tôi chỉ muốn quan hệ với người tôi yêu.’

Dù sau khi bỏ trốn, bị bắt về, đứa trẻ này thực ra luôn chìa bàn tay yếu ớt về phía Go Wonjae.

‘Tôi không muốn ở cùng người không có tình cảm nữa.’

Đó là một yêu cầu cho tình cảm chân thật.

Anh chỉ nhìn thấy những lời lẽ đầy ương ngạnh – không muốn ở cùng anh, cực kỳ ghét sự tồn tại của anh. Cứ như vậy bỏ lỡ tấm lòng ẩn sau đôi mắt buồn của đứa trẻ này. Không nhìn ra điều thực sự cần thấy.

Sự giác ngộ muộn màng khiến ánh mắt Koo Won-jae trở nên lạnh lẽo. Mọi thứ như đang sụp đổ, tan biến vào hư vô. Nhưng cảm giác này không phải tuyệt vọng.

Thành trì kiên cố anh dựng lên cả đời, giờ bị đứa trẻ tên Cheongwoo không thương tiếc phá hủy. Có lẽ đây mới là câu trả lời chân chính. Là sự giải thoát, là niềm an ủi.

“…Giám đốc.”

Trong khoảng thời gian này, qua những lần chạm tay và trán, nhiệt độ dường như đã hạ chút ít.

Chẳng biết từ lúc nào, Cheongwoo đã bắt đầu chớp mắt đỏ ngầu thường xuyên.

Go Wonjae dùng đốt ngón tay khẽ chạm vào má nóng bừng của đứa trẻ.

“Ừ.”

“Anh không thể xin lỗi em sao?”

Go Wonjae chỉ bình tĩnh lắng nghe.

“Em cũng hy vọng anh có thể coi em như một con người… không phải món đồ trong mắt anh, mà là người đáng được anh tôn trọng một chút.”

Khuôn mặt người đàn ông hơi cúi xuống quan sát dường như thoáng hiện nụ cười khổ nhạt.

“Anh sẽ không xin lỗi.”

“…”

Hít sâu một hơi, Wonjae dùng giọng điệu trầm hơn bình thường bình thản nói:

“Nhưng anh muốn nói với em, anh cũng từng đau khổ. Khi mất em trong trận bão tuyết đó, đó là lần đầu tiên trong đời anh mất đi lý trí.”

‘…Rõ ràng tất cả đều vì sinh khí.’

Cheongwoo không còn sức suy nghĩ đột nhiên bị tò mò thúc đẩy, lại mở miệng:

“Giám đốc thật sự nhìn thấy sinh khí sao?”

“Ừ.”

“…Khí vận của em thế nào?’

Go Wonjae nhìn chằm chằm một chỗ sau vai Cheongwoo, im lặng một lát rồi trả lời:

“Rất đẹp.”

Như màu sắc hòa quyện giữa bầu trời, sóng biển và ánh sáng bình minh nơi chân trời xa thẳm.

Có phải là ở tận cùng cơn buồn ngủ lười biếng ấy không? Trong khung cảnh rực rỡ của Do-Won-Hyang nơi chỉ có họ tồn tại, anh đã từng mỉm cười một mình khi nhìn thấy bóng lưng nhỏ bé vội vã chạy đi với hạt sồi nhặt được trên tay, hai má phúng phính. Từ buổi chiều rực rỡ ấy cho đến giờ, sắc màu này vẫn luôn nâng đỡ sinh mệnh của Go Wonjae .

”Đẹp đẽ thực ra là giám đốc…”

Yeon Cheongwoo khẽ lẩm bẩm một cách tinh nghịch.

Lần đầu tiên gặp người đàn ông này, cậu đã kinh ngạc biết bao. Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, cả thế giới như biến mất.

Go Wonjae là vẻ đẹp đầu tiên mà Cheongwoo biết đến. Là điều đầu tiên cậu mong chờ, là rung động đầu tiên cảm nhận được, cũng là cái tên gắn liền với nỗi tuyệt vọng và thất vọng xa xôi đầu tiên trong đời.

“Nhưng anh cũng là kẻ xấu xa nhất thế giới.”

Ánh lệ lấp lánh trong mắt Cheongwoo.

“Em hy vọng giám đốc là người tốt. Có lẽ ngay từ đầu em đã biết rồi. Thực ra anh là người tàn nhẫn, xấu xa vô cùng…”

Giọng nói nhẹ nhàng vốn đang rì rầm dần lắng xuống. Có lẽ do thuốc phát huy tác dụng, mí mắt Cheongwoo bắt đầu sụp xuống.

Go Wonjae từ từ nuốt một ngụm nước bọt.

Như những hạt mưa mỏng manh tĩnh lặng đang rơi xuống vực sâu khô cằn nứt nẻ trong lòng. Dần thấm vào, ngấm sâu, chảy trôi, cho đến khi tràn đầy – một cảm giác khó tả.

Trong phòng ngủ lan tỏa hương thơm bạc hà.

Go Wonjae nằm bên cạnh Cheongwoo, từ từ ôm lấy thân hình mềm mại đang nóng ran của cậu. Anh vén những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi, dùng đôi môi mình làm ẩm đôi môi khô nứt của cậu bé. Nhắm mắt, hít thở, cảm nhận, nuốt vào. Như cơn mưa trong vắt tuôn xuống khu vườn khô hạn không ngừng nghỉ.

‘Em rất buồn…’

Go Wonjae vẫn ổn.

‘Em nhìn thấy giám đốc là cảm thấy khó chịu.’

Nhìn thấy Cheongwoo là thấy điều tốt đẹp.

______

Cheongwoo vốn có thể chất tốt, dù bị cảm cũng thường chỉ sốt nhẹ rồi khỏi. Nhưng có lẽ vì trải qua quá nhiều khổ cực trong thời gian bỏ trốn, cơ thể đã suy yếu đến cực điểm, không thể chống chọi lại bệnh tật, liên tục ba ngày sốt cao không hạ.

Cảm giác như cơ thể đang bị kéo vào một vực sâu không đáy. Toàn thân đau nhức như bị đánh, cơn buồn ngủ tràn đến như thủy triều. Trước mắt còn xuất hiện ảo giác các vật thể lơ lửng.

Cứ như vậy, cơ thể liên tục ướt đẫm rồi lại khô ráo đến sáng ngày thứ hai. Dường như cậu đã thoáng gặp Go Wonjae, nhưng không phân biệt được đó là thực hay ảo.

“Yeon Cheongwoo.”

Nghe thấy tiếng gọi trầm khàn, cậu mở mắt ra, thấy Go Wonjae đang ngồi trên ghế bên giường.

Anh dường như chuẩn bị ra ngoài, mặc chiếc áo vest đen gọn gàng. Dưới ánh sáng ban mai, dáng ngồi bắt chéo với đôi chân dài thanh lịch trông như một cảnh trong phim.

Sự yên tĩnh không kéo dài lâu.

“Đến giờ anh vẫn chưa từng tò mò nên chưa hỏi.”

Người đàn ông chống khuỷu tay lên tay vịn, đầu ngón tay chạm nhẹ vào nhau, bình thản lên tiếng.

“Em thực sự muốn điều gì?”

Ánh mắt lạnh lùng giống ngày thường nhưng hôm nay dường như có chút khác biệt. Mang theo hơi ấm xa lạ. Có lẽ chính vì vậy, lại càng không giống thực tế.

Dù sao cũng như đang trong mơ, Cheongwoo thỏ thẻ:

“Sống một cuộc sống bình thường…”

“…”

“Sống một cách bình thường, vì thế mà hạnh phúc.”

Khóe miệng Go Wonjae thoáng nở nụ cười nhạt.

Cuộc sống bình thường mà hạnh phúc. Có lẽ đó là một thế giới không có kẻ ác.

“Được.”

“…”

“Anh ra ngoài một chút.”

Go Wonjae khoác áo khoác đứng dậy. Yeon Cheongwoo sững sờ, chỉ biết chớp mắt.

Sau đó, tiếng bước chân kiên định và thong thả dần xa đi.

‘Nói đi đâu nhỉ?’

Vừa nghe tiếng bước chân, Cheongwoo vừa chìm vào nghi hoặc, không biết từ lúc nào lại rơi vào giấc ngủ sâu.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo