Chương 36: Yêu em nhiều hơn (kết thúc)
Dù Hạ Thành bị điện giật đến ngất xỉu, phiên tòa vẫn tiếp tục.
Nhiếp Tử Hành chưa từng bước vào toà án mà không chuẩn bị kỹ càng. Sau nhiều vòng xét xử, cuối cùng anh cũng khiến tên cặn bã ấy lĩnh án ba năm tù giam.
Ngoài ra, tòa còn buộc Hạ Thành bồi thường cho Du Cảnh Minh khoản tổn thất tinh thần và hoàn trả nợ cũ, tổng cộng ba trăm nghìn tệ (1 tỷ 80 triệu đồng)
Khi rời tòa, trời vẫn chưa trưa.
Ánh nắng vàng ươm trải dài, gió đầu đông mát rượi. Hai hàng ngô đồng khẽ xào xạc trong nắng nhẹ.
Nhiếp Tử Hành siết nhẹ bàn tay đang nắm lấy tay Du Cảnh Minh, nghiêng đầu cười:
“Anh đòi được ba trăm nghìn cho Cá nhỏ của anh rồi.”
Alpha cụp mắt, nhìn tay hai người đang đan chặt, giọng đáp rất khẽ:
“Ừm.”
Nhiếp Tử Hành cúi xuống, hôn lên khóe môi mềm:
“Có điều, trăm nghìn kia chắc không đòi lại được.”
Cậu hơi ngẩng cằm để anh hôn, lẩm bẩm:
“...Không sao.”
Nhiếp Tử Hành không nói nữa, chỉ lẳng lặng kéo cậu vào xe.
Lúc lên xe, anh lấy từ ghế phụ ra hai quyển sổ đỏ thẫm, đặt lên lòng Du Cảnh Minh đang ngơ ngác.
Là sổ hộ khẩu.
Trang thứ ba, màu ô xanh ngọc, ghi rõ tên Nhiếp Tử Hành.
Cột giới tính: Omega.
Du Cảnh Minh lập tức đỏ mắt.
Nhiếp Tử Hành lấy từ túi áo một chiếc hộp nhung đỏ, mở ra là hai chiếc nhẫn nam đơn giản mà tinh tế:
“Cảnh sát Du, anh muốn nhập hộ khẩu nhà em. Có thể nhận nuôi anh không? Việc gì anh cũng làm được.”
Alpha chớp mắt, ánh nước long lanh đọng trên hàng mi:
“Anh chuẩn bị từ bao giờ vậy...?”
“Là từ cái hôm em say khướt, ôm anh đòi cưới. Từ lúc đó, anh đã bắt đầu tính rồi.”
Anh vừa nói, vừa cầm một chiếc nhẫn, đeo vào tay cậu:
“Vừa khít. Anh lén đo lúc em ngủ đấy.”
Du Cảnh Minh đỏ mặt. “Lén đo lúc ngủ” là cái quỷ gì, cậu biết thừa.
Mặt cậu như sắp bốc khói, nhưng vẫn chìa tay ra.
Nhiếp Tử Hành nhẹ nhàng đeo nhẫn vào ngón áp út, rồi hôn khẽ lên ngón tay ấy:
“Cá nhỏ là của anh.”
Du Cảnh Minh khịt khịt mũi, dụi đầu vào ngực anh, nhỏ giọng làu bàu:
“Có ai cầu hôn trong xe đâu… chật chội muốn chết.”
Nhiếp Tử Hành bật cười, ôm eo cậu kéo sát lại, cúi đầu hôn tiếp:
“Xe kín mà, ôm hôn gì cũng được. Còn em, muốn làm thêm gì nữa không?”
Alpha vùi mặt vào ngực anh, nhỏ giọng:
“Cầu hôn xong thì… phải làm tiếp chứ…”
Nhiếp Tử Hành xoa lưng cậu, bất đắc dĩ lắc đầu:
“Du Du, anh đã bảo là phải ăn thanh đạm cả tuần mà. Em còn lén ăn cay hôm qua đúng không?”
Alpha cứng đờ, lúng búng:
“Chỉ một miếng thôi... đồng nghiệp cho, không sao đâu...”
Nhiếp Tử Hành không nhịn được cười.
Du Cảnh Minh ngẩng đầu, trừng mắt:
“Cười gì?”
Anh chạm nhẹ lên mũi cậu, cười ranh mãnh:
“Cười em nghiện cay nặng.”
Du Cảnh Minh: …?!?!
Cảm xúc xấu hổ lấn át luôn cả cơn giận:
“Nhiếp Tử Hành!”
“Anh sai rồi, anh sai rồi!” Nhiếp Tử Hành vội vã ôm cậu: “Anh nghiện, nghiện nặng, kỹ thuật cũng dở, không biết chăm Cá nhỏ của mình.”
“Anh còn nói nữa—!”
Nhiếp Tử Hành vội im bặt.
Một lát sau…
Tiếng cười giòn tan vang vọng trong khoang xe.
“Nhiếp Tử Hành!”
“Vợ ơi, anh không cười nữa đâu, thề luôn!”
…
Ăn trưa xong, hai người chạy thẳng đến Cục Dân chính.
Điền đơn, chụp ảnh, nhận sổ đỏ.
Bốn giờ chiều về đến nhà, Du Cảnh Minh vẫn ôm hai quyển sổ đỏ, như chưa hoàn hồn.
Alpha nhà cậu, rõ ràng còn đang lâng lâng mộng mị.
Nhiếp Tử Hành cởi áo khoác, bước tới trước mặt cậu.
Du Cảnh Minh ngẩng đầu, nhìn anh:
“Anh Nhiếp, tụi mình kết hôn rồi đó.”
Nhiếp Tử Hành nhận lấy sổ đỏ, đặt lên bàn trà, cúi người ép sát lại:
“Ừm... Tiểu Cảnh Minh, tụi mình kết hôn rồi.”
Anh cúi đầu, hôn nhẹ lên cằm cậu:
“Từ nay, Cá nhỏ là của anh, mãi mãi.”
Alpha bị đẩy ngã lên sofa.
Những nụ hôn dịu dàng dọc theo xương quai xanh, cổ, rồi môi.
Du Cảnh Minh khẽ rên.
Pheromone quen thuộc bao phủ, như muốn tuyên bố chủ quyền.
Ngay khi nhiệt độ tăng vọt, Alpha lại bất ngờ chặn anh lại.
Nhiếp Tử Hành khàn giọng:
“Sao thế, bảo bối?”
Alpha thở gấp:
“Ai bảo em nghiện… Hôm nay em không muốn. Đừng chạm vào em.”
Nhiếp Tử Hành: …HẢ?
Muốn quay về vài tiếng trước để tự vả.
“Vợ ơi… anh sai rồi. Là anh nghiện! Mỗi ngày đều nghiện, được chưa?”
Du Cảnh Minh quay mặt đi:
“Không phải anh nghiện. Là em. Em quyết định… cai nghiện từ hôm nay.”
Nhiếp Tử Hành: …
“Vợ ơi… hôm nay tụi mình lấy giấy kết hôn đó! Động phòng hoa chúc! Một đời chỉ có một lần—”
“Không.”
“...Vợ ơi, em sẽ hối hận đấy.”
“Ừ.”
Nhiếp Tử Hành: “Anh hối hận rồi! Hối hận quá trời luôn!”
“Vợ à, anh không cười em nữa, không trêu em nữa, thề đó…”
“Cá nhỏ của anh ngoan vậy, dịu dàng vậy, sao nỡ giận anh chứ? Hửm?”
“Vợ ơi…”
Anh đem hết vốn liếng lời ngon tiếng ngọt ra năn nỉ. Cuối cùng, Alpha cũng chịu mềm lòng, lẩm bẩm:
“Em đi tắm trước.”
Chạy vào phòng tắm, nhanh như gió. Nhiếp Tử Hành còn chưa kịp hô “Tắm chung”.
Đến lượt anh, chưa đầy mười phút đã xong, tóc còn chưa kịp sấy khô.
Ra ngoài thì thấy Alpha đang ngồi trên sofa, chỉ quấn mỗi lớp chăn mỏng.
“Vợ ơi.” Anh bước lại gần, thấy cảnh kia tim như hóa nước: “Muốn làm ở sofa hả?”
Du Cảnh Minh mặt đỏ bừng, đưa cho anh một túi nilon.
Dưới tay áo rộng, lấp ló vòng kim loại bạc.
Nhiếp Tử Hành nhận lấy túi, rồi nhẹ nhàng vén tay áo cậu.
Còng tay.
Trên cổ tay trắng muốt, là một cặp còng bạc.
Ánh mắt Nhiếp Tử Hành tối sầm.
“Bảo bối, em...”
Du Cảnh Minh vội rụt tay, giấu người vào chăn:
“Em muốn được anh đánh dấu hôm nay… Nhưng Alpha hay phản kháng khi bị đánh dấu, nên em… trói lại cho chắc.”
Nhiếp Tử Hành kéo chăn ra. Nhìn xuống mắt cá chân… cũng bị còng.
Sắc mặt anh đen thui:
“Chìa khóa.”
Du Cảnh Minh co người:
“Nếu hôm nay anh không đánh dấu, em sẽ không đưa.”
“CÁI GÌ? Du Cảnh Minh, em giỏi lắm! Em tin không, anh đi mua cưa bây giờ, cưa hết cho rồi!”
Anh giận thật, quay người định đi.
Du Cảnh Minh hoảng hốt, bật dậy muốn kéo anh lại — quên mất tay chân bị trói — ngã lăn ra đất.
Nhiếp Tử Hành không còn giận nổi nữa, nhào tới ôm lấy cậu:
“Ngã ở đâu rồi? Đau không? Cho anh xem.”
Alpha chỉ lắc đầu, vùi vào ngực anh:
“Anh ơi, đừng đi…”
“Anh không đi. Được rồi. Bảo bối ngoan, để anh xem có bị đau không nào.”
“Không cần… Đánh dấu em đi. Em muốn.”
Nhiếp Tử Hành thở dài, siết chặt cậu:
“Đánh dấu đau lắm, em biết không? Anh không nỡ.”
Anh là Omega, không có răng nanh. Nhưng muốn đánh dấu, vẫn phải cắn.
Cắn tuyến thể của một Alpha, vừa đau vừa nguy hiểm… Du Cảnh Minh vẫn gật đầu.
Ánh mắt cậu nhìn anh, ngoan ngoãn mà kiên định:
“Em muốn trao cho anh.”
…
Sau một hồi giằng co không kết quả, Nhiếp Tử Hành bế cậu vào phòng ngủ.
Trong túi nilon là đầy đủ dụng cụ: bông, thuốc giảm đau, băng cá nhân…
Anh nhẹ nhàng lau tuyến thể sau gáy cậu bằng cồn, để mình tiết pheromone trấn an.
“Ngồi được không? Hay nằm?”
“Em… đều được…”
“Vậy ngồi nhé? Anh ôm em, đừng sợ…”
Cậu gật đầu nhỏ xíu.
Chưa bắt đầu mà môi đã tái nhợt vì căng thẳng.
Nhiếp Tử Hành nhẹ nhàng vuốt ve, trấn an từng chút.
Từng cái chạm dịu dàng…
Từng nụ hôn triền miên…
Cuối cùng, trong tiếng thở gấp run rẩy, anh cúi xuống, cắn vào tuyến thể sau gáy cậu.
…
Một lần đánh dấu rất dài.
Pheromone Alpha tan rã, ngập trong không khí.
Sau khi cởi còng tay, còng chân, Alpha nhào vào lòng anh, thân thể run nhẹ.
Anh ôm chặt cậu, hôn lên môi nhợt nhạt kia, thầm nói với chính mình—
Yêu em. Sẽ yêu em nhiều hơn.
Từng phút, từng giây, từng ngày, từng năm…
Yêu Cá nhỏ, độc nhất của anh.
(Hết)