Chương 37
Chớp mắt, đã một năm trôi qua.
Giữa tháng Hai, ngay sau lập xuân, không khí Tết Nguyên Đán rộn ràng cũng bắt đầu lan khắp nơi. Nhiếp Tử Hành và Du Cảnh Minh tranh thủ kết hợp nghỉ phép năm với ngày nghỉ kết hôn, xin liền một mạch rồi bay thẳng đến một hòn đảo phương Nam.
Dù là tháng Hai, nhưng khí hậu nhiệt đới nơi đây vẫn đủ khiến người ta phải mặc áo cộc tay.
Ngày đầu tiên đặt chân lên đảo, hai người kéo nhau đến khu chợ hải sản lớn nhất, gọi hẳn một mâm siêu to gồm cua, tôm hùm, hàu, sò—toàn đồ tươi roi rói, mua xong nấu liền tại chỗ, ăn ngay không chờ.
Du Cảnh Minh ăn đến bụng tròn vo, kết quả là tối đó bắt đầu nôn mửa.
Sáng hôm sau, cậu nằm bẹp như xác sống. Trên bàn chỉ có nước dừa ngọt và vài viên ô mai mơ chua là được động tới.
Nhiếp Tử Hành vừa thương vừa buồn cười.
Thấy đĩa ô mai đã vơi mất một phần ba, anh lập tức cầm lên, thu hồi.
“Không ăn nữa. Nhìn cái đống giấy gói kia đi. Em định sâu răng luôn à? Từ bao giờ em trở nên mất tự chủ vậy, Du Tiểu Minh?”
Ăn hải sản trúng thực còn chưa đủ, giờ lại muốn tự huỷ bằng ô mai?
Du Cảnh Minh thấy anh cất ô mai thì buồn xo, tay còn định với theo.
Cậu chẳng nói gì, chỉ cụp môi, mặt tội nghiệp không chịu được.
Nhiếp Tử Hành thở dài, xoa bụng cậu: “Rồi rồi, vài viên thôi mà. Đừng làm mặt thê thảm vậy chứ. Bụng còn khó chịu không? Có muốn ăn cháo không? Sáng giờ em chưa ăn gì rồi. Không thể sống bằng nước dừa với ô mai được đâu.”
Du Cảnh Minh cụp mắt, lí nhí:
“Em muốn ăn đồ nướng…”
Nhiếp Tử Hành suýt sặc.
Nếu không phải ngửi thấy mùi pheromenon tủi thân, anh thật sự tưởng cậu đang cố tình trêu mình.
“Hôm qua mới ói vì hải sản, hôm nay đã đòi đồ nướng? Em định hủy luôn dạ dày à?”
Du Cảnh Minh cũng đưa tay sờ bụng mình...
Sờ một cái thì dừng lại.
Cậu kéo áo lên, cúi nhìn bụng với vẻ mặt ngơ ngác.
Nhiếp Tử Hành: ???
“Sao vậy, bảo bối?”
Alpha đẩy tay anh ra, nghiêm túc hít sâu rồi bắt đầu... kiểm tra.
Nhiếp Tử Hành: ...???
“Em làm gì thế? Thở đi nào, bảo bối.”
“Cơ bụng của em đâu mất rồi…?”
Nhiếp Tử Hành nhìn theo ánh mắt cậu.
Ờ thì... bụng cậu đúng là mềm hơn trước thiệt.
Cơ bụng từng nét giờ mờ nhạt, mà cũng phải ráng hóp vào mới thấy.
Anh sờ mỗi tối còn chẳng nhận ra thay đổi, vậy mà giờ nghe Du Cảnh Minh nhắc mới thấy đúng là có khác.
“Em mập lên rồi…” Cậu bĩu môi. “Về làm cảnh sát chưa tới hai năm mà đã lên ký…”
Nhiếp Tử Hành lập tức ôm cậu vào lòng:
“Ở đồn cảnh sát chắc chắn không luyện nghiêm như hồi học viện rồi. Về nhà anh tập cùng em, vài buổi là có lại cơ bụng liền.”
Du Cảnh Minh dụi mặt vào ngực anh, lặng lẽ gật đầu.
Nhiếp Tử Hành nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, giọng khẽ khàng:
“Muốn ăn cháo gì nào? Cháo gà, cháo bò hay thập cẩm?”
“Gì cũng được.”
“Vậy anh gọi cháo thập cẩm cho em, anh ăn cháo gà nha.”
“Vâng.”
“Gọi thêm rau nhé? Cải thìa luộc... chịu không?”
Giọng anh vừa dịu vừa ngọt, nhưng người trong lòng lại im re.
Anh không nhịn được vỗ nhẹ mông cậu:
“Du Cảnh Minh?”
Alpha vừa than chuyện cơ bụng, đòi giảm cân, giờ lại nhỏ giọng:
“Gọi thêm bún nữa…”
Nhiếp Tử Hành suýt bật cười, nhưng vẫn ngoan ngoãn đặt thêm phần bún.
Gọi món xong. Thanh toán xong.
Ổn.
Nửa tiếng sau, bữa trưa giao đến. Hai tô cháo nhưng thơm nức mũi, còn được tặng thêm bịch dưa chuột muối.
Du Cảnh Minh vừa ăn cải thìa vừa nhấm nháp dưa muối, trông vui vẻ lắm.
Nhưng mới được vài thìa cháo, sắc mặt cậu đột nhiên sầm xuống.
Cậu dùng thìa vớt lên một miếng bao tử, ngửi thử rồi lập tức tái mặt, đẩy tô cháo ra.
Nhiếp Tử Hành giật mình:
“Sao vậy? Cháo hỏng à?”
Du Cảnh Minh gật đầu:
“Mùi lạ lắm… em chịu không nổi. Hình như đồ không tươi. Anh thử ngửi xem, mới ngửi mà em đã muốn ói.”
Nhiếp Tử Hành cầm lên ngửi.
Ừm... mùi cháo thập cẩm bình thường mà ta?
Nửa tin nửa ngờ, anh ăn thử miếng bao tử, nhai cẩn thận...
Ngon mà?
“Anh thấy bình thường. Có lẽ do cháo có nội tạng nên em không quen. Thử cháo gà của anh đi.”
Du Cảnh Minh ăn thử, gật đầu rồi tiếp tục ăn.
Nhiếp Tử Hành vẫn căng mắt theo dõi, sợ cậu lại khó chịu nữa.
May mà sau khi ói sạch hôm qua, bụng rỗng từ sáng tới giờ, giờ cũng tạm ổn lại chút.
Chỉ có điều ăn hơi nhiều dưa muối thôi.
“Dưa muối nhiều axit, ăn ít thôi.”
Anh vừa nói xong, Du Cảnh Minh đột nhiên bụm miệng, phóng vào nhà vệ sinh.
Tiếng nôn vang lên ngay sau đó.
Nhiếp Tử Hành biến sắc, vội chạy theo.
Khi ra khỏi nhà vệ sinh, mặt cậu trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra.
Nhiếp Tử Hành cũng mất khẩu vị. Anh dọn dẹp, gọi dọn phòng rồi đưa Du Cảnh Minh đến bệnh viện.
Vào khoa nội, bác sĩ nghe kể xong thì bảo Du Cảnh Minh nằm khám.
Ấn bụng: “Đau không?”
Lắc đầu.
Ấn vùng ruột: “Còn chỗ này?”
Lại lắc đầu.
“Không đau chỗ nào hết?”
“Dạ, không đau…”
Bác sĩ ra hiệu ngồi lại bàn, mặt hơi khó hiểu.
Ánh mắt liếc qua gáy cậu, thấy dấu răng rõ mồn một, ông sững lại.
“Cậu bé, lúc buồn nôn thì cảm giác thế nào?”
Du Cảnh Minh ngơ ra.
“…Em không rõ… đang ăn thì đột nhiên buồn nôn… rồi ói luôn…”
Bác sĩ liếc Nhiếp Tử Hành phía sau, ánh nhìn bỗng trở nên nghiêm trọng.
“Người đi cùng là gì của em? Là Omega của em à?”
Nhiếp Tử Hành lập tức nắm tay cậu:
“Vâng, em là Omega của cậu ấy. Bọn em kết hôn hợp pháp. Có gì bác sĩ cứ nói với em.”
Bác sĩ: …
Nhìn hai tay nắm chặt nhau, ông thở dài, xua tay:
“Cậu bé, ra ngoài một chút. Tôi cần nói riêng với chồng em.”
Nhiếp Tử Hành tái mặt, lặp lại:
“Bác sĩ, bọn em thật sự đã kết hôn. Cậu ấy ngại thôi. Có gì bác sĩ nói với em được rồi.”
Bác sĩ trừng mắt:
“Không thấy gì à? Thôi khỏi. Ra ngoài. Không nghiêm trọng đâu, tôi chỉ dặn vài câu.”
Anh vẫn không nhúc nhích.
Bác sĩ hạ giọng quát: “Ra ngoài. Nhanh.”
Lúc này anh mới chịu buông tay.
Cửa vừa đóng lại, Du Cảnh Minh ngồi bật dậy, sốt ruột:
“Bác sĩ, em bị gì vậy ạ?”
Bác sĩ nghiêm mặt, lấy từ ngăn kéo ra một hộp vuông trắng, đẩy đến.
“Cậu đó! Mặt mũi sáng sủa, nhìn hiền lành vậy mà làm ra chuyện như thế à? Omega cưng cậu thế kia! Cậu nghĩ alpha là không cần có trách nhiệm à?”
Du Cảnh Minh: ???
“Alpha khó mang thai, nhưng là khó chứ không phải không thể! Alpha có khoang sinh sản, cậu biết không? Một phần mười nghìn alpha có khả năng mang thai. Một phần mười nghìn đó!”
Du Cảnh Minh: !!!
Cậu nhìn hộp trước mặt—hộp bị úp.
Lật lên, dòng chữ hồng: Que thử thai.
Mặt đỏ như gấc.
“Bác sĩ... vậy là... em có khả năng...?”
Bác sĩ thở dài:
“Tôi không chắc, nên mới đuổi Omega em ra ngoài. Đoán sai thì quê lắm. Đi thử đi.”
“Vâng...”
“Ra ngoài quẹo trái, cuối hành lang là nhà vệ sinh. Hai vạch thì qua quầy khám thai. Một vạch thì quay lại đây, tôi kê thuốc đau dạ dày.”
“Cảm ơn bác sĩ!”
“Đi lẹ đi.”
Ngoài hành lang, Nhiếp Tử Hành đứng ngồi không yên.
Anh tra mạng, tra xong càng hoảng: “Trúng thực”, rồi “ngộ độc thực phẩm”, kế đến “ung thư dạ dày”, “ung thư ruột”...
Tức quá, anh gửi khiếu nại bác sĩ online.
Vừa gửi xong, cửa bật mở.
Du Cảnh Minh đỏ mặt bước ra, cúi đầu cảm ơn bác sĩ.
Nhiếp Tử Hành chạy tới:
“Sao rồi? Bác sĩ nói gì?”
Du Cảnh Minh mặt đỏ như gấc, đẩy anh ra, cúi đầu:
“Không sao… em đi vệ sinh… về kể sau…”
Nói rồi chạy mất hút.
Nhiếp Tử Hành ngồi lại ghế, mặt đầy dấu hỏi.
Còn chạy được, chắc không sao nhỉ?
Đúng lúc ấy, bác sĩ đổi ca, một cô beta trẻ đi vào:
“Em thấy một alpha ôm hộp trắng chạy vào nhà vệ sinh, còn có người đi cùng. Dễ thương ghê.”
Bác sĩ kia:
“Không phải ai cũng dễ thương đâu. Cái cậu alpha đó... trẻ măng, kết hôn với Omega rồi, còn để Omega đưa đi khám. Vậy mà giờ... còn mang thai. Nếu đúng thì... lại thêm một vụ rắc rối nữa.”
“Trời ơi… Tội cho Omega quá. Dắt chồng đi khám, ai ngờ phát hiện chồng có thai với người khác?”
“Đúng là bi kịch.”
Ngồi ngoài phòng khám, Nhiếp Tử Hành: …???
!!!
Một alpha, đã kết hôn, được Omega đưa đi khám!
Rồi chạy vào nhà vệ sinh thử thai!?
Má ơi!!! Không phải… là vợ anh đấy chứ!?
(Tỏi: Không anh, vợ tôi đó)