Alpha Thụ, Omega Công - Chương 40

Chương 40
 
Ngày 24 tháng 12 rơi vào thứ Bảy, Du Cảnh Minh được nghỉ. Ban đầu cậu tính cùng Nhiếp Tử Hành trang trí nhà cửa, chụp vài tấm ảnh dễ thương với em bé. Nhưng sáng đó, Nhiếp Tử Hành có việc đột xuất ở công ty, thế là cậu quyết định đưa con đi cùng.
 
Hiện tại, Nhiếp Tử Hành đang bàn công việc với khách bên ngoài, còn Du Cảnh Minh ở lại văn phòng với em bé.
 
Đó là một Omega nhỏ nhắn, mới hơn hai tháng tuổi. Cậu bé thừa hưởng trọn vẹn vẻ đẹp từ ba lớn và ba nhỏ—làn da trắng, đôi má phúng phính, xinh xắn không chịu được. Nhìn một cái là biết, sau này chắc chắn là một Omega ngoan ngoãn, ai nhìn cũng muốn cưng.
 
Lúc này, em bé đang nằm trong ghế rung, được quấn kín trong chiếc chăn lông cừu mềm mại. Đôi mắt tròn xoe đen lay láy nhìn ba Alpha không chớp, thân hình nhỏ xíu cứ như chỉ cần ôm nhẹ là tan ra trong lòng.
 
“Ah… ah!”
 
(Ba ba... ba ba!)
 
Du Cảnh Minh chống cằm, lắc nhẹ cái lục lạc trước mặt bé. “Ừ hửm~”
 
Em bé giơ tay, nhe răng cười toe toét.
 
“Hehehe!”
 
(Muốn chơi nữa!)
 
Du Cảnh Minh bật cười, tiếp tục chơi cùng con. Mọi thứ đều thật yên bình.
 
Cứ nghĩ lại thì đúng là thời gian trôi nhanh thật. Mới đầu năm còn đang đi trăng mật ngoài đảo thì phát hiện có thai, vậy mà giờ con đã ra đời, mỗi ngày một lớn, mỗi ngày một đáng yêu.
 
Tên gọi ở nhà của bé là Cá nhỏ—hồi mang thai, trong nhà hay đùa là Du Cảnh Minh đang “nuôi một mầm cá”, rồi cái tên đó cứ thế gắn luôn. Tên chính thức là Du Tiểu Dừa, mang họ Du từ ba nhỏ, và “Dừa” là để kỷ niệm hòn đảo nơi cậu phát hiện ra thai kỳ, cũng như mùi hương biển mặn của ba Nhiếp.
 
Hơn hai tháng tuổi, Cá nhỏ vẫn ngủ rất nhiều. Chơi được một lúc, nhóc lại lim dim.
 
Du Cảnh Minh nhẹ tay đắp chăn, hôn lên bàn tay bé xíu rồi đặt con nằm lại ghế.
 
Bên ngoài, tiếng trò chuyện của Nhiếp Tử Hành vẫn vọng vào qua khe cửa. Dường như người kia là một Omega, đang thảo luận một số điều khoản pháp lý nghe qua cũng thấy rối rắm.
 
Nghe lỏm được một đoạn, hình như là luật sư chuẩn bị ra toà, gặp chút vướng mắc nên mới tìm đến anh nhờ giúp.
 
Du Cảnh Minh nhìn đồng hồ. Họ đã nói chuyện gần nửa tiếng rồi.
 
Cậu hơi sốt ruột, khẽ hé cửa nhìn ra ngoài.
 
Chẳng hiểu sao chỉ vừa mở hé một khe nhỏ, không phát ra tiếng động gì, vậy mà Nhiếp Tử Hành đã quay đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía cậu.
 
Du Cảnh Minh giật mình tưởng bị nhìn nhầm, nào ngờ Nhiếp Tử Hành nói vài câu với vị khách rồi bước thẳng đến.
 
Du Cảnh Minh: !
 
Cậu định trốn về như chưa có chuyện gì xảy ra.
 
Nhưng chưa kịp rút lui, cánh cửa đã bị kéo ra. Cậu bị tóm sống.
 
“Em… em chỉ xem thử anh bàn tới đâu rồi thôi.” Cậu chớp mắt lí nhí.
 
Nhiếp Tử Hành xoa đầu cậu, giọng dịu dàng: “Đợi lâu thấy chán à? Con có ngoan không?”
 
“Không có…” Cậu lắc đầu, hàng mi cụp xuống. “Con ngủ rồi. Ngoan lắm.”
 
“Vậy đợi anh thêm chút nữa nha? Gần xong rồi.” Anh cúi đầu hôn lên trán cậu. “Ngoan.”
 
Du Cảnh Minh vẫn còn nắm tay áo anh, ngập ngừng một lát mới buông ra.
 
“…Ừm.”
 
Khoảng mười lăm phút sau, cuộc nói chuyện kết thúc.
 
Hai người cùng nhau đi mua đồ trang trí Giáng Sinh: vòng nguyệt quế, cành tầm gửi, mũ và tất ông già Noel cho bé, cả một cây thông cao một mét.
 
Về đến nhà, họ bắt tay vào trang trí.
 
Căn biệt thự bên hồ vẫn đẹp như lần đầu tiên họ đến. Du Cảnh Minh loay hoay trong bếp chuẩn bị bữa tối, còn Nhiếp Tử Hành thì trang trí phòng khách.
 
Cây thông đặt ngay góc cạnh tủ TV, trên bàn cà phê là táo đỏ, kẹo que sắc màu và bánh gừng.
 
Trong bếp, tiếng xào nấu vang lên xì xèo, mùi thơm lan khắp phòng. Hơi nước đọng lại trên cánh cửa kính, phản chiếu bóng lưng của Du Cảnh Minh đang bận rộn.
 
Nhiếp Tử Hành làm xong, đứng nhìn từ xa, khóe môi khẽ cong.
 
Anh nhớ lần đầu tiên được ăn món Du Cảnh Minh nấu là tại nhà cậu—hệt như bây giờ. Người kia tất bật trong bếp, động tác vừa gọn vừa thuần thục.
 
Lúc đó, anh đã nghĩ: “Alpha thế này đúng là mẫu bạn đời lý tưởng.”
 
Và cũng từng nghĩ: “Tiếc là cậu ấy không thuộc về mình.”
 
Tối đó anh còn mơ thấy… mình đè Du Cảnh Minh xuống…
 
Thế mà giờ, cậu đã là bạn đời của anh thật rồi, còn sinh cho anh một Omega bé xíu.
 
Tiếng khóc nho nhỏ cắt ngang dòng suy nghĩ.
 
“Oa… oa…”
 
(Ba ba… con dậy rồi… oa…)
 
Nhiếp Tử Hành lập tức chạy vào.
 
Cá nhỏ vừa mở mắt đã khóc nức nở, tiếng tuy nhỏ nhưng nghe xót cả tim.
 
Anh bế con lên, lấy bình sữa trong tủ lạnh đi hâm. Vừa làm vừa dỗ dành.
 
“Rồi rồi, ba đang hâm nè. Đếm tới mười là xong nha. Có muốn đếm cùng ba không?”
 
Anh nói như thể bé con hiểu được hết.
 
Du Cảnh Minh vừa bưng đồ ăn ra thì nghe đoạn đó, không nhịn được bật cười.
 
“Phì… ba lợi dụng con quá rồi đó nha.”
 
Đúng sáu giờ tối, bữa ăn bắt đầu.
 
Du Cảnh Minh bế con bú sữa, còn Nhiếp Tử Hành thì đút cơm cho cậu.
 
“Ớt xanh xào thịt nạc, bổ lắm. Há miệng nào~”
 
Du Cảnh Minh ngoan ngoãn há miệng.
 
“Ngon không?”
 
“Ừm, ngon.”
 
“Dĩ nhiên rồi. Tiểu Du của anh nấu ăn là nhất mà.” Nhiếp Tử Hành tỉnh bơ khen.
 
Lộ Phi Phi từng chứng kiến cảnh này, phán một câu bất hủ:
“Anh Nhiếp đút Du Du, Du Du đút Cá nhỏ.”
Chuẩn không cần chỉnh.
 
Anh ta còn suýt nghẹn vì độ ngọt ngào ngập bàn.
 
Hồi đó, Du Cảnh Minh mới sinh xong, chưa quen bị cưng chiều, bị trêu là đỏ tai suốt.
 
Giờ thì khác. Cậu đã miễn nhiễm, thậm chí còn có thể lườm lại mỗi khi Nhiếp Tử Hành quá đáng.
 
Bé con bú xong lại lăn ra ngủ, thở khò khè như chú heo con.
 
Du Cảnh Minh đặt con vào nôi, rồi gắp cho anh miếng sườn: “Cái này ngon nè, anh thử đi.”
 
Nhiếp Tử Hành vòng tay ôm eo cậu, hôn má một cái: “Cảm ơn bảo bối. Vất vả rồi.”
 
Du Cảnh Minh cúi đầu ăn cơm: “Không có gì đâu. Anh cũng mệt rồi, ăn đi không nguội.”
 
“Ừ.”
 
Ăn xong, anh dọn bàn, bỏ vào máy rửa chén. Du Cảnh Minh thì dỗ Cá nhỏ ngủ rồi vào tắm.
 
“Anh ơi, em đi tắm đây. Trông con giúp em nha. Nó vừa bú xong chắc sắp tè rồi á.”
 
Không nghe thấy tiếng trả lời.
 
Du Cảnh Minh thò đầu ra khỏi phòng tắm: “Anh ơi?”
 
Một giây sau, có người đẩy cậu vào lại.
 
Chưa kịp phản ứng, mùi pheromone đặc trưng của Omega đã tràn ngập căn phòng nhỏ—hệt như gió biển mằn mặn vờn quanh da thịt.
 
“Ưm… anh?”
 
Bản năng Alpha trỗi dậy, Du Cảnh Minh khe khẽ rên một tiếng.
 
Nhiếp Tử Hành nâng cằm cậu, cúi đầu hôn vào khóe môi.
 
“Gần đây em cứ mải chăm con, quên cả bản thân mình rồi đúng không?”
 
Du Cảnh Minh chớp mắt, ánh mắt lấp lánh hơi ướt: “Em… em làm sao cơ?”
 
“Em đang trong kỳ động dục. Pheromone rò rỉ cả ngày. Hồi chiều còn ghen vì thấy anh nói chuyện với Omega khác, tưởng anh không biết à?”
 
“Em… em không cố ý. Chỉ là thấy hai người nói lâu quá, em hơi khó chịu… Tưởng mình nhỏ mọn…”
 
Nhiếp Tử Hành gõ nhẹ trán cậu: “Alpha đến kỳ thì tính chiếm hữu cao là bình thường. Anh nên để ý em hơn. Nếu biết sớm, anh đã không đi làm rồi.”
 
Du Cảnh Minh ôm anh chặt hơn, khẽ lắc đầu: “Không sao đâu. Anh đã dành rất nhiều thời gian cho tụi em rồi. Em vui lắm.”
 
Hai người ôm nhau thật lâu.
 
Đến khi pheromone của Nhiếp Tử Hành dịu cơn động dục, Du Cảnh Minh mới thở nhẹ một tiếng, khẽ đẩy anh ra.
 
“Em đỡ hơn rồi… Anh ra trông con đi. Em tắm xong ra liền.”
 
Cậu vừa định bước ra thì...
 
Áo bị cởi.
 
Nhiếp Tử Hành đẩy cậu dựa vào tường, cúi đầu hôn sâu.
 
“Nhưng anh muốn chăm sóc Alpha của anh trước đã.” Anh nói.
 
End Extra
 
(⁠๑⁠˙⁠❥⁠˙⁠๑⁠)
 
Tỏi nè, để Tỏi nói nghen:
 
Thế là một hành trình lại qua nữa rồi, với Nhiếp và Du một cặp OxA siu đáng iuuu, tiếc là kéo rèm nhưng mà các bạn đọc đến End truyện cũng đủ thấy tình cảm các bạn dành cho hai bạn nhỏ. Tui quý mọi người lắm lắm lun.
 
Yêu yêu.

Bình luận
hcm2368
hcm2368Chương 40
^&^ ♡♡♡
Trả lời·23/07/2025
meoconthaman12
meoconthaman12Chương 40
Hãy quá ạ.cảm ơn các bạn đã dịch truyện
Trả lời·23/07/2025
milktea
milkteaChương 40
Ỏ thì ra vẫn còn ngoại truyện nhỏ này. Bộ này dễ thương xỉu lun á, cảm ơn team dịch rất nhiều, dịch trau chuốt và chỉnh chu lắm
Trả lời·Xem 1 câu trả lời·23/07/2025
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo