Chương 39: Những bản demo bị lãng quên
1.
Tóm tắt tình huống trước đó: Vào đêm trước kỳ phát tình của Nhiếp Tử Hành, Du Cảnh Minh uống say, nhưng vẫn nhớ rõ tất cả. Cậu nhớ mùi tuyến thể mất kiểm soát của Nhiếp Tử Hành đêm đó, và cả hương lan ngọt như mật toả ra từ sau gáy mình.
Sáng hôm sau, sau một hồi suy nghĩ, Du Cảnh Minh gửi tin nhắn cho anh:
【Anh Nhiếp, anh có muốn… thử gì đó với tôi không...?】
Nhiếp Tử Hành: 【? Thử gì cơ?】
Du Cảnh Minh: 【Tôi thích mùi pheromenon của anh…】
Một tiếng sau, Nhiếp Tử Hành chỉ lạnh lùng trả lời hai chữ:
【Xin lỗi.】
Ngày thứ ba trong kỳ phát tình, anh một mình ở nhà.
Màn hình điện thoại vẫn dừng ở khung trò chuyện hôm trước.
Tin nhắn của hai người đã dừng lại từ hai hôm trước…
Du Cảnh Minh đã hỏi anh có muốn thử gì đó không.
Cậu bảo thích mùi pheromenon của anh.
Còn Nhiếp Tử Hành chỉ nói: "Xin lỗi.”
Anh đã đọc đi đọc lại tin nhắn đó cả trăm lần… hoặc có khi đến hai trăm lần…?
Người ngồi trên ghế sofa, quần áo xộc xệch, không ngừng hồi tưởng về đêm mất kiểm soát kia… hàng mi cong của Alpha, chiếc mũi đỏ ửng, ánh mắt lờ đờ mơ màng...
Cuối cùng, anh cáu kỉnh ném điện thoại lên ghế sofa. “Du Cảnh Minh… cậu định giày vò tôi tới mức nào nữa đây.”
Nhiếp Tử Hành đã từng nghĩ, nếu cậu chỉ cần nhắn thêm một lần nữa… chỉ cần hỏi lại thôi, anh nhất định sẽ đồng ý.
Nhưng thực tế là, kể từ hôm đó, Du Cảnh Minh không nhắn thêm một tin nào.
Kim đồng hồ chỉ năm giờ chiều.
Dù vẫn là mùa hè, nhưng trời đã âm u từ sớm, ngoài cửa sổ tối đen như mực.
Mưa rơi lất phất, nhẹ và dày đặc.
Đột nhiên, điện thoại trên sofa rung lên một hồi dài.
Nhiếp Tử Hành nhấc máy lên xem, màn hình chỉ hiện đúng một chữ: “Du”.
Cùng với một avatar con Cá nhỏ tròn trĩnh.
Là Du Cảnh Minh...
Là cậu gọi tới...
Nhiếp Tử Hành nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc lâu rồi mới chậm rãi vuốt màn hình nghe máy. “Alo… Cảnh sát Du.”
Giọng anh trầm thấp, khản đặc.
Đầu dây bên kia không có tiếng trả lời, chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi rất rõ.
Nhiếp Tử Hành biết cậu đang ở đó.
Một lúc sau, cuối cùng cũng nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của Alpha vang lên: “Luật sư Nhiếp… tôi… quên mang chìa khoá. Ngoài trời đang mưa, tôi lại không có ô. Tôi… có thể ở nhờ chỗ anh một đêm không?”
Giọng của cậu không lớn, nói từng chữ từng chữ, chậm rãi và ngập ngừng.
Ngón tay đang cầm điện thoại của Nhiếp Tử Hành siết chặt đến trắng bệch.
Anh bực dọc đứng dậy, bước tới bên cửa sổ.
Nhưng rồi anh thấy… phía xa, dưới ánh đèn đường mờ mờ, có một bóng người đứng đó.
Tư thế thẳng lưng, mặc đồng phục cảnh sát. Một tay cầm điện thoại, tay còn lại nắm chặt thứ gì đó.
Mưa mỗi lúc một nặng hạt, người kia đứng giữa trời mưa, trông thật thảm hại.
Là Du Cảnh Minh, đang gọi điện cho anh.
Nhiếp Tử Hành hít sâu một hơi, đáp: “Lại đây đi.”
Ngay khoảnh khắc anh thốt ra câu đó, bóng người ngoài kia mới chịu động đậy, ném vật đang cầm trên tay vào thùng rác bên cạnh.
Tuy chỉ xảy ra trong tích tắc, nhưng Nhiếp Tử Hành nhìn thấy rất rõ…
Thứ cậu ném đi, là một chùm chìa khoá.
Du Cảnh Minh – một Alpha luôn ngay thẳng, nhút nhát đã nói dối anh rằng mình không mang chìa khoá, chỉ để tìm cớ đến nhà anh… thậm chí còn ném cả chìa đi để hợp lý hóa lời nói dối…
Đầu óc Nhiếp Tử Hành “ong” lên một tiếng, như có gì đó nổ tung.
Chuông cửa vang lên.
Anh vừa ấn nút mở cửa thì Alpha đã xuất hiện ngay trước cửa phòng khách.
Bộ cảnh phục ướt sũng, tóc mái cũng nhỏ nước không ngừng.
Gió lùa thẳng vào người, khiến cậu run nhẹ vì lạnh.
Tim Nhiếp Tử Hành đột nhiên mềm lại.
“Du Cảnh Minh…” anh khẽ gọi, “tôi thấy cậu ném chìa khoá vào thùng rác rồi.”
Cơ thể Alpha cứng đờ, đôi môi vốn tái nhợt giờ càng trắng bệch hơn.
Nhiếp Tử Hành giơ tay, chạm vào gò má ướt sũng của cậu, khẽ thở dài: “Du Cảnh Minh, tôi đang trong kỳ phát tình đấy, cậu biết không?”
Alpha cúi mắt, không nói lời nào.
Ngón tay của Nhiếp Tử Hành nhẹ nhàng lướt từ má xuống đến đôi môi mềm mại ấy. “Du Cảnh Minh, cậu có biết, đến nhà tôi lúc này có nghĩa là gì không?”
Lần này, Du Cảnh Minh lên tiếng.
Giọng cậu dịu dàng, êm ái và nhỏ nhẹ. “Tôi biết…”
Nhiếp Tử Hành từ từ cúi người xuống, hơi thở nhẹ nhàng phả lên môi đối phương.
Hàng mi của Alpha run rẩy, cậu nhắm mắt lại.
Hoàn toàn buông lỏng.
Nhiếp Tử Hành bất ngờ bật cười, ngón tay khẽ vuốt ve má cậu. “Du Cảnh Minh, cậu… thích tôi đến thế sao?”
Đã xoá bản gốc. Du quá thẳng thắn, quá chủ động.
Xoá!
---
2.
Tóm tắt tình huống: Lần đầu tiên ở bên nhau, Nhiếp Tử Hành bế Du Cảnh Minh lên giường, rồi cúi người xuống áp sát.
Hương lan và mùi biển quấn quýt vào nhau…
Nhiếp Tử Hành cúi đầu, hôn lên đôi môi mềm mại của Alpha.
Không khí khi ấy hoàn hảo, tuyến thể của hai người hoà hợp không chút kháng cự.
Nhưng đúng lúc Nhiếp Tử Hành đưa tay lần ra sau lưng cậu, định tiến thêm một bước, thì cơ thể Alpha đột nhiên cứng đờ.
Hai má đang ửng hồng bỗng tái đi.
Nhiếp Tử Hành ngẩn người: “Cậu không muốn à?”
Du Cảnh Minh cắn môi, khẽ lắc đầu. “…Luật sư Nhiếp, tôi muốn…”
Nhiếp Tử Hành thẳng thắn nói: “Nhưng nhìn cậu lại như đang phản kháng vậy.”
Rồi anh nghe Alpha giải thích một hồi thật dài.
Hóa ra, trước đây khi Hạ Thành thân mật với cậu, hắn luôn dùng tuyến thể áp chế để ép cậu khuất phục.
Chỉ khi nào tuyến thể của Du tiết ra lượng lớn mùi phục tùng, hắn mới chịu bắt đầu.
Màn dạo đầu dài dằng dặc đó chỉ toàn là áp chế, áp chế, rồi mới đến phục tùng…
Lâu dần, Du Cảnh Minh đã sinh ra nỗi sợ rất sâu với chuyện thân mật.
Vài hôm trước, trong lúc xem lại lịch sử trò chuyện giữa Hạ Thành và người khác, Du phát hiện… điều hắn thích nhất, là khoảnh khắc nhìn cậu hoàn toàn khuất phục.
Sau khi nghe xong, Nhiếp Tử Hành ôm chặt cậu vào lòng, tim như thắt lại.
Tuyến thể của Omega toả ra mùi hương dịu dàng, vững chãi, như một chiếc lưới an toàn ôm trọn lấy cậu.
Anh khẽ thì thầm: “Không sao đâu, đừng sợ… Cá nhỏ, đừng sợ.”
“Anh không giống Hạ Thành.”
Đã xoá bản gốc. Có liên quan tới người yêu cũ, có thể khiến độc giả khó chịu.
Xoá!