Alpha Thụ, Omega Công - Chương 5

Chương 5: Vợ anh bắt cóc chồng tôi
 
 
Du Cảnh Minh đã ngủ thiếp đi, còn người bạn vẫn đang hừng hực khí thế muốn bay lên trời... Tuy đầu óc mơ màng, nhưng chí ít vẫn còn đủ tỉnh táo để biết rằng đã uống rượu thì không được lái xe.
 
Lờ đờ cầm điện thoại lên, cậu ta mở danh bạ.
 
“Du Du, đừng ngủ vội, cậu phải gọi người đến đón chúng ta… À thôi, để tôi gọi Cam Cam.”
 
Nhiếp Tử Hành vẫn chưa hoàn hồn sau những gì vừa thấy vừa nghe, đứng ngây ra một lúc lâu chưa lấy lại được thần trí.
 
Vậy nên... Du Cảnh Minh là Alpha, lại yêu một Alpha khác. Có vẻ vừa mới bị đá, mà người tình thì ngoại tình với một Omega.
 
Hơn nữa, cậu ấy... còn là người nằm dưới?
 
Nhiếp Tử Hành liếc nhìn người đang ngủ say.
 
Một nửa gương mặt Alpha vùi trong khuỷu tay, có lẽ mũi bị đè nên thở ra những tiếng “phù phù”.
 
Làn da cậu ấy trắng nhợt, chỗ bị tì xuống còn hằn lên vài vết đỏ mờ mờ.
 
Lúc này, Du Cảnh Minh đang nghiêng người nằm trên mu bàn tay, lộ ra lớp chai mỏng nơi lòng bàn tay.
 
Dưới bàn, chỗ quần áo nhăn nhúm có thể thấy rõ những khối cơ săn chắc — như thể quanh năm luyện tập cường độ cao.
 
Thật sự khó tin… người như vậy lại là người nằm dưới.
 
Trong lúc Nhiếp Tử Hành còn đang thất thần nhìn ngắm, bên kia Trùng Thiên đã gọi xong, lè lưỡi nói vào điện thoại:
 
“Cam Cam! Cam bự yêu quý! Tôi với Du Du uống hơi quá đà, mau tới đón bọn tôi!”
 
Mở loa ngoài, đầu dây bên kia lập tức vang lên một giọng gắt gỏng:
 
“Cam cái đầu anh! Nửa đêm nửa hôm mù mắt rồi hả? Tôi tới đón, đón xong rồi giờ mấy người nằm liệt như xác chết thế kia à?!”
 
Tiếp theo là tiếng tút tút dập máy.
 
Trùng Thiên gào vào micro:
“Cậu nói chuyện kiểu gì vậy hả?!”
 
Nhiếp Tử Hành: …
 
Giờ anh thậm chí còn nghi ngờ hai Alpha này có thể tự tìm được đường về nhà hay không.
 
Không chừng lát nữa lại thấy họ nằm lăn lóc ngoài vỉa hè thật. Trùng Thiên trông đúng kiểu dân xã hội, không màng gì cả. Nhưng Du Cảnh Minh là cảnh sát địa phương, lỡ bị người ta nhận ra… e rằng cái chức cũng bay theo luôn.
 
“Đi thôi Tử Hành, còn đứng ngẩn ra đấy làm gì? Ngày mai cậu còn phải theo vụ xử án của đồ đệ nữa đúng không? Dạo này đã ngủ đàng hoàng đâu. Thân thể bằng sắt cũng chịu không nổi, huống chi cậu còn là Omega. Mau về nghỉ ngơi đi.”
 
Giang Minh đi ra đến cửa mà không thấy Tử Hành bước theo, đành quay đầu lại giục thêm một câu.
 
Nhiếp Tử Hành liếc nhìn viên cảnh sát đang nằm bẹp bên bàn, lại nhìn sang Trùng Thiên đang vật lộn với điện thoại, miệng vẫn lải nhải mắng.
 
Anh xoa xoa thái dương, cảm thấy đau đầu.
 
Thôi vậy, dù sao cũng là người quen. Lại hiếm khi gặp một người có hoàn cảnh tương tự mình. Tiện thể đưa họ về nhà cũng được.
 
Anh bất đắc dĩ bước tới giữa bàn của hai người kia, cầm chìa khóa xe gõ nhẹ trước mặt Trùng Thiên:
 
“Đừng gọi nữa, khuya rồi. Cậu định đi đâu? Tôi chở.”
 
Đối phương lập tức siết chặt điện thoại, nhìn anh đầy cảnh giác:
“Anh... anh là ai?!”
 
Nhiếp Tử Hành: “Bạn của cảnh sát Du.”
 
Trùng Thiên khịt khịt mũi, mặt nhăn nhó:
“O… Omega? Anh đừng có nói xàm! Nhất định anh không phải bạn của Du Du! Du Du nhà tôi không bao giờ làm bạn với Omega! Chúng tôi với Omega là kẻ thù trời định!”
 
Nhiếp Tử Hành: …
 
Giang Minh vừa bước tới: …
 
Ba người nhìn nhau, không khí bỗng chốc trở nên ngượng ngập.
 
Đúng lúc ấy, sắc mặt Trùng Thiên biến đổi, hoảng loạn.
 
Cậu ta đẩy mạnh Du Cảnh Minh đang nằm phía đối diện, vừa đẩy vừa rút một xiên thịt dê ra, chỉ vào Nhiếp Tử Hành mà hét:
 
“Tôi biết rồi! Anh chính là cái tên Omega đê tiện đó! Anh cướp Alpha của Du Du nhà tôi rồi còn tới đây khiêu khích! Còn dám dẫn theo đồng bọn nữa!”
 
“Đừng tưởng anh cao to là tụi này sợ! Du Du nhà tôi tốt nghiệp chính quy trường cảnh sát đấy nhé! Đừng có mà làm càn!”
 
“Du Du! Tỉnh lại đi! Gián điệp địch tới ám sát chúng ta rồi!”
 
Du Cảnh Minh, vốn đang ngủ say, vừa nghe thấy hai chữ “gián điệp” lập tức bật dậy.
 
Alpha phản xạ có điều kiện, túm lấy người gần nhất — chính là Giang Minh — đè gối lên đầu gối rồi vật xuống đất.
 
“Đứng yên! Tôi là cảnh sát thành phố H, số hiệu 39520. Theo Hiến pháp ABO, anh bị tình nghi phạm tội, lập tức theo tôi về đồn!”
 
Mắt sáng quắc, động tác dứt khoát, ánh nhìn kiên định.
 
Ờm... Nếu như không phải tay anh đang cầm một tấm “thẻ cảnh sát” tưởng tượng giữa không trung, còn giơ lên đe dọa Giang Minh…
 
Giang Minh: …
 
“Vãi cả c*! Thả tao ra! Mẹ kiếp, cậu làm cái gì vậy hả?! Tưởng đang diễn thực chiến à?! Nhiếp Tử Hành, nghĩ cách kéo cậu ta dậy giùm tôi cái! Tôi mới ăn xong, lại muốn ói nữa rồi đây này!”
 
Trùng Thiên bên cạnh thì reo hò:
“Đẹp lắm!”
 
Nhiếp Tử Hành nhìn mái tóc rối tung của Giang Minh, rồi lại nhìn sang Du Cảnh Minh — người vừa rồi còn tỉnh như sáo, giờ mắt đã dại dần đi...
 
Không nhịn nổi, anh đưa tay che miệng, bật cười khẽ.
 
Tiếng cười ấy đã thu hút sự chú ý của cảnh sát Du. Anh ngẩng đầu nhìn về phía Nhiếp Tử Hành.
 
Ánh mắt Alpha vẫn còn vương đỏ, mũi cũng ửng lên. Khi nhìn anh, trong mắt còn vương chút mơ màng.
 
Một lúc sau, dường như mới nhận ra điều gì đó, anh từ tốn hỏi:
“Luật... luật sư Nhiếp?”
 
Nhiếp Tử Hành quỳ một gối trước mặt anh, đưa tay ra:
“Chào anh, cảnh sát Du. Người bị anh đè là bạn tôi.”
 
Du Cảnh Minh “ồ” một tiếng, lập tức buông Giang Minh ra:
“Xin lỗi… Luật sư Nhiếp, anh tới ăn tối với bạn à?”
 
Nhiếp Tử Hành kinh ngạc: Gì vậy… Mới đó đã tỉnh rượu rồi? Tỉnh nhanh thật.
 
Thấy hai người thật sự quen biết, Trùng Thiên ngồi xổm xuống hỏi:
“Du Du, đây là bạn cậu thật hả? Từ khi nào cậu kết bạn với Omega vậy?”
 
Du Cảnh Minh chớp chớp mắt, nghĩ một lúc rồi nghiêm túc đáp:
“Không phải bạn.”
 
Nhiếp Tử Hành nhíu mày.
 
Du Cảnh Minh: “Vợ anh ấy bắt cóc chồng tôi.”
 
Trùng Thiên: !!
 
Giang Minh: ? ?
 
Du Cảnh Minh thấy họ chưa hiểu, tưởng mình nói chưa rõ, lại lặp lại lần nữa:
“Chồng tôi, bắt cóc vợ anh ấy.”
 
Nhiếp Tử Hành: …
 
Được rồi. Vừa rồi anh mất cảnh giác. Thực ra, cảnh sát Du vẫn còn say như điếu đổ.
 
Thấy anh không phản bác, Du Cảnh Minh nhìn anh đầy nghi hoặc:
“Không phải sao? Alpha của tôi bắt Omega của anh còn gì.”
 
Nhiếp Tử Hành bất lực:
“Phải phải, anh nói đúng. Đi thôi, tôi đưa anh về.”
 
Nói rồi, anh đỡ anh ta đứng dậy.
 
Nhưng Alpha vừa rồi còn tỉnh táo, chẳng hiểu sao thần kinh đứt khúc chỗ nào, bỗng dưng khuỵu gối, úp mặt vào ngực anh.
 
Nhiếp Tử Hành theo phản xạ đỡ lấy.
 
Mùi hương Alpha phả ra.
 
Anh từng ngửi rồi — trong trẻo, hơi ngọt, là hương lan sạch sẽ.
 
Nhưng lần này lại rõ ràng hơn bao giờ hết.
 
Tuy nhiên, chưa kịp cảm nhận thêm thì bỗng nhiên tay trống không.
 
Ngẩng đầu lên đã thấy Trùng Thiên kéo cổ áo Du Cảnh Minh ra, mắng như tát nước:
 
“Du Du! Cậu nhào vào lòng Omega làm gì hả?! Thể diện Alpha của cậu đâu rồi?!”
 
Nhiếp Tử Hành lại xoa xoa thái dương lần nữa...
 
 
---
 
Tác giả có lời muốn nói:
 
Nhiếp ca hiện tại: Alpha, tránh ra!
Nhiếp ca về sau: Vợ tui thơm quá, vợ ơi hôn cái coi…
Du Du: …ừm, sao cũng được.
 
---
 
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit/Trans: Tỏi

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo